Edit: Tư Nghiên
Beta: Kỳ Vân
Mộng Nhã há to miệng.
Đến tận khi bóng dáng của Lục Minh biến mất ở phòng huấn luyện ngầm. Cô mới dùng sức véo vào bắp đùi mình một cái.
—— Lúc trước khi chứng kiến trong TV người khác làm như thế, cô chỉ cảm thấy đó chỉ là làm dáng thôi. Trong thế giới thật làm gì có người nào tự véo bản thân?
Điều đó quá đau đớn. Còn không bằng đi véo người khác.
Nhưng mà bên cạnh không có người nào khác có thể véo, Mộng Nhã chỉ có thể tự véo mình.
Đau.
Đau chết mất!
Nói cách khác đây không phải là mơ?!
Mộng Nhã gần như muốn từ trên mặt đất nhảy dựng lên ngay lập tức! Vừa rồi lời thiếu tá nói đều là sự thật?
“Ba ngày sau, nếu cô có thể thắng tôi trong vòng một trăm chiêu. Cô sẽ có cơ hội kề vai chiến đấu với tôi.”
“Đương nhiên, cô cũng có thể kêu tên của tôi.”
Mộng Nhã xoa xoa khuôn mặt đang đỏ bừng. Cô vẫn cảm thấy như đang trong mơ, cho đến khi tắm rửa xong, uống đồ uống bổ sung thể lực cho dị năng của mình. Mộng Nhã nằm ở trên giường, tìm Tiểu Linh Nhất.
“Ta có cơ hội này không?” Cô đi thẳng vào vấn đề.
Tiểu Linh Nhất còn tưởng rằng ký chủ sẽ hỏi "Ta có phải đã xuất hiện ảo giác không." Nhưng không nghĩ tới ký chủ vẫn còn lý trí hơn nó tưởng tượng nhiều.
Linh Nhất nói: “Đương nhiên là có.”
Khi ở không gian Chủ Thần, cô học được cách đấu kỹ năng vô cùng cường đại. Hơn nữa, thứ này có thể nói là càng về sau uy lực càng lớn.
Một ví dụ đơn giản nhất.
Lúc mới bắt đầu Mộng Nhã chỉ có thể đánh với Lục Minh không đến một chiêu.
Ba mươi ngày sau, cô có thể đánh hơn một chiêu.
Hai tháng sau, cô có thể đánh hơn mười chiêu.
Bây giờ, ba tháng, cô đã có thể đánh hơn ba mươi chiêu.
Mặc dù tốc độ này không thể so được với tốc độ tăng trưởng, nhưng cũng có thể nói là không kém hơn.
“Ba ngày, một trăm chiêu.”
Mộng Nhã kêu lên một cách đau đớn. Cô có cảm giác thêm một Mộng Nhã nữa, cũng không phải là đối thủ của thiếu tá!
Nhưng cuộc sống này luôn phải đối mặt với cảm giác một lần không thể hoàn thành được thử thách.
Nếu cả đời cũng không thể hoàn thành thì chỉ có từ bỏ mà thôi.
Mà bây giờ Lục Minh là mục tiêu của Mộng Nhã. Cô mới không từ bỏ mục tiêu của mình đâu.
Cô giống như một con cá chép cực đẹp trai lộn mình từ trên giường nhảy xuống.
Tiểu Linh Nhất hô lớn: “Ký chủ! Thể lực của ngài còn chưa khôi phục!”
“Nếu bây giờ còn không bắt ép mình khôi phục thì làm sao có thể luyện tập được!”
Tốc đô của Mộng Nhã rất nhanh. Không đến năm giây, cô lại lần nữa tiến vào phòng huấn luyện ngầm.
Lúc trước nơi này là phòng huấn luyện của một mình Lục Minh. Nhưng hiện tại lại có thêm một chiến sĩ A+ là cô nữa, quyền hạn sử dụng nơi này Lục Minh cũng cho cô.
Giờ phút này, Mộng Nhã không làm động tác làm nóng người mà cô trực tiếp thay áo ngụy trang dùng để tác chiến.
Có thể là bởi vì lúc còn trong không gian Chủ Thần, nam nhân kia mặc áo ngụy trang, cho nên cô phá lệ "yêu sâu sắc" với chiếc áo ngụy trang.
Lần này Mộng Nhã coi như là lần tiến vào trạng thái nhanh nhất. Nhớ lại chiêu thức mở đầu của người đàn ông kia. Giống như là người kia hiện giờ đang ở bên cạnh cô vậy!
Mộng Nhã nhắm mắt lại, không nhìn vào động tác của mình được phản chiếu qua tấm kính đối diện.
Thay vào đó là tràn ngập chua xót.
Người kia… Người kia… Hắn không phiền dạy cô ba mươi năm. Nhưng mà vì sao một câu hắn cũng không nói. Vì sao?
Nước mắt Mộng Nhã không tự chủ được chảy ra. Cả người cô giống như tiến vào một trạng thái kỳ lạ. Không gian xung quanh cô đều bởi vì động tác của cô mà thay đổi.
Khí tràng tụ tập càng ngày càng nhiều, cho đến khi Lục Minh ở lầu hai phát hiện phòng huấn luyện ngầm có gì đó không thích hợp!
Thân ảnh chợt lóe, hắn ngay lập tức xuất hiện ở trước cửa phòng huấn luyện ngầm.
Lọt vào trong tầm mắt là Mộng Nhã đang mặc áo ngụy trang, mặt cô đầy nước mắt. Vì sao cô ấy khóc?
Lục Minh đột nhiên không biết phải làm sao. Là vì hắn đặt mục tiêu quá cao cho cô sao? Nhưng nha đầu này có thể làm nũng với hắn!
Cô ở chỗ này khóc làm gì!
Sương lạnh ngưng kết trong đôi mắt Lục Minh. Hắn muốn ôm người này vào trong lòng ngực, ôm thật chặt.
Thật chặt, không bao giờ buông.
//