Edit: Tư Nghiên
Beta: Kỳ Vân
Nhưng Lục Minh cũng không thật sự làm vậy. Rất nhanh hắn đã phát hiện Mộng Nhã có hơi kỳ lạ. Mộng Nhã giống như là đang ở một trạng thái nào đó.
Tuy rằng Lục Minh không có kinh nghiệm về phương diện này, nhưng hắn cũng biết một chút về tình huống gặp được nhưng không cầu được này.
Chút lạnh lẽo trong mắt hắn dần dần chuyển hóa thành thưởng thức.
Đột nhiên, một cảm xúc không biết tên nào đó từ khu thần kinh trên não nổ tung, truyền tới khắp người hắn!
Nếu Mộng Nhã nghe được lời nói của hắn, chắc chắn sẽ nói cô không làm được.
Nếu cô làm nũng với hắn, nhất định hắn sẽ an ủi cô, ôm cô.
Sau đó… Sau đó, Mộng Nhã sẽ trở thành người của hắn, phụ thuộc vào hắn. Hắn sẽ bảo vệ Mộng Nhã cả đời.
Mộng Nhã quả nhiên giống như hắn tưởng tượng!
Cô giống như là tuyết liên hoa nở rộ trong băng thiên tuyết địa.
Không sợ sương lạnh.
Gặp mạnh tắc cường. []
[] Giống như nếu mình gặp một kẻ địch mạnh thì cũng phải làm cho bản thân mình mạnh lên.
Khi cô nghe nói cô gần như không thể hoàn thành nhiệm vụ, cô đã không đến mặc cả với hắn...
Thậm chí cũng không khóc nháo. Mà chỉ bộc phát ra một ngọn lửa khí thế ngập trời!
Trong mắt Lục Minh dần dần hiện ra tình yêu! Hắn thật sự yêu một Mộng Nhã như vậy!
Thật ra hắn cũng không biết vì sao mình lại buột miệng thốt ra câu "một trăm chiêu."
Biết rõ ba ngày... ba ngày cô chắc chắn không có khả năng! Ít nhất phải cần ba mươi ngày!
Vốn dĩ lúc ấy hắn định nói là "năm mươi chiêu." Nhưng nếu nói vậy sẽ quá xem thường Mộng Nhã.
Mộng Nhã của hắn.
Người phụ nữ của hắn.
Mạnh hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của hắn.
Cô nhất định là người duy nhất có thể kề vai chiến đấu với hắn!
Lục Minh bỗng nhiên muốn uống rượu. Trước đây hắn đều tự hạn chế bản thân.
Không được uống rượu.
Bởi vì rượu sẽ làm đầu hắn không được linh hoạt. Làm một người chiến sĩ, còn là một người chiến sĩ ở mạt thế, hắn luôn yêu cầu nghiêm khắc với bản thân, nhưng không nghĩ tới một ngày hắn thật sự có cảm xúc muốn uống rượu chúc mừng!
Khóe môi Lục Minh không ý thức được nở một nụ cười.
Lúc này không khí trong phòng huấn luyện cũng đã trở lại bình thường. Dần dần biến về dáng vẻ ban đầu.
Lục Minh biết, Mộng Nhã đã đột phá đến giai đoạn mới. Lúc này, hắn cũng không để ý đến nước mắt của Mộng Nhã.
Bởi vì hắn biết, đây có khả năng là phương thức mà một người đột phá cực hạn giải nén.
Nhưng thời điểm Mộng Nhã mở to mắt, Lục Minh biết mình sai rồi.
Hai tròng mắt đỏ đậm.
Khóe mắt ửng hồng.
Nước mắt cuồn cuộn không ngừng rơi xuống như đang biểu hiện chủ nhân đang rất đau lòng.
Mộng Nhã ban đầu đang có hơi choáng váng, đến khi cô nhìn thấy đôi quân ủng và áo ngụy trang quen thuộc.
Cô lắc mình một cái đã xuất hiện trước mặt Lục Minh. Trong mắt cô tràn ngập nước mắt, không nhìn thấy rõ mặt Lục Minh.
Cô ôm Lục Minh, chạm vào mày kiếm của hắn, mũi thẳng và đôi môi căng mọng.
“Tôi không nhìn thấy ngài.”
“Huhu, tôi không nhìn thấy ngài.”
“Ngài trông như thế nào?”
“Ngài nói tôi có đôi mắt lớn như vậy có ích lợi gì chứ!”
“Tôi… Ngài phải nhớ kỹ khuôn mặt của tôi! Ngài phải tìm được tôi!”
Mộng Nhã không biết mình đang nói gì.
Lục Minh cũng không biết cô đang nói gì, nhưng hắn biết người phụ nữ mình nhìn trúng đang rất đau khổ.
Hắn ôm Mộng Nhã, nhẹ nhàng vỗ lưng cô.
“Không khóc.”
“Tôi phải khóc! Ngài không cho tôi xem!”
Lục Minh: “.…”
Lục Minh tiếp tục khuyên: “Cho cô xem, cho cô xem được chưa.”
Mộng Nhã quả nhiên không khóc, ngẩng đầu nhìn hắn: “Thật sao?”
Lục Minh: “Tôi không lừa cô.”
Mộng Nhã đột nhiên móc thiết bị liên lạc trong túi mình, có chứa công năng chụp ảnh.
Cô được một tấc lại muốn tiến một thước nói: “Chúng ta chụp ảnh đi.”
Lục Minh: “….”
//
(Ở một diễn biến khác trong đoạn trên do editor tự suy nghĩ...)
Nếu Mộng Nhã nghe được lời nói của hắn, chắc chắn sẽ nói cô không làm được.
Nếu cô làm nũng với hắn, nhất định hắn sẽ an ủi cô.
Sau đó ôm cô.
Tiếp theo sau đó là ăn cô sạch sẽ, không còn đường đi lối về...
Mộng Nhã: "...."
Muahaha =))