Edit: Mítt
Beta: Kỳ Vân
Lục Minh bế Mộng Nhã lên, giống như đang bế trân bảo tuyệt thế.
Mộng Nhã tựa đầu vào trong lòng Lục Minh tìm được một vị trí thoải mái, sau đó nhắm mắt lại.
Cô thật sự đang rất mệt.
Hai ngày hai đêm không ngủ không nghỉ, hơn nữa vừa rồi còn tiêu hao thể lực lớn như vậy. Cho dù là chiến sĩ cấp bậc A++ cũng không chịu nổi.
Lúc tỉnh lại lần nữa, Mộng Nhã phát hiện cô đang nằm trên giường của mình.
Quần áo đã được thay ra.
Cả người được băng bó vết thương, trở nên thoải mái, mát mẻ.
"Anh đã trị liệu giúp em."
Bây giờ Mộng Nhã không sợ hắn nữa.
Lúc trước cô luôn sợ khuôn mặt lạnh lùng ngàn năm không đổi của hắn, nhưng bây giờ thì lại cảm thấy khuôn mặt lạnh lùng này có vẻ... Vô cùng đáng yêu.
Chẳng lẽ đây là "tình nhân trong mắt hóa Tây Thi" à?
Bất tri bất giác, Mộng Nhã nhìn bóng dáng ôm cánh tay dựa vào khung cửa sổ đến thất thần.
Chờ cô phục hồi lại tinh thần, Lục Minh đã đi tới trước mặt cô.
Mộng Nhã lập tức nghiêm chỉnh lại.
"Thiếu tá... Lục Minh?"
Lục Minh đứng yên bên cạnh cô, lạnh lùng bỏ xuống một câu: "Đừng nhìn."
Sau đó, người này không đợi Mộng Nhã trả lời đã xoay mông đi.
Mộng Nhã ngốc nghếch ngồi trên giường.
Bỗng nhiên mặt cô đỏ lên.
Người này... Quá lưu manh!
Cô muốn nhìn hắn đấy! Xem có phải là cô nhìn lâu hơn thì hắn sẽ ăn cô luôn không?
Mộng Nhã dưỡng sức hai ngày.
Lục Minh đã nuông chiều cô như thịt nơi đầu quả tim.
Mỗi ngày, quần áo duỗi tới tay, mở miệng có cơm tới.
Mặc dù không phải dịch dinh dưỡng, nhưng hương vị đồ ăn này... Cũng không tốt hơn dịch dinh dưỡng bao nhiêu.
Cố tình mỗi lần sau khi cô ăn xong, Lục Minh dọn dẹp chén đũa. Sau đó đứng kế bên người cô không đi.
Mộng Nhã: "... Lục Minh?"
Lục Minh im lặng, nhưng vẫn không đi.
Đầu óc Mộng Nhã xoay chuyển mấy vòng.
Cuối cùng cũng có phản ứng!
- - Cơm này là do Lục Minh làm!
Khẳng định là vậy!
Nhất định là thế!
Chính xác!
Mộng Nhã lập tức phồng mặt, mắt to sáng lấp lánh.
"Đây là bữa cơm ngon nhất em ăn từ khi mới sinh ra tới nay!"
Người Lục Minh cứng đờ, sau đó bưng bàn ăn đi ra ngoài.
Cho đến khi ra khỏi cửa phòng Mộng Nhã, hắn mới hít một hơi thật sâu.
Đồng thời đôi mắt đen như mực mang theo chút nghi ngờ.
Vậy cuối cùng là có bị Mộng Nhã phát hiện hay không?
Cô ấy thật sự cảm thấy ăn ngon hay là phát hiện đây là cơm do hắn làm?
Lục Minh làm xong cơm cũng đã tự mình ăn thử, nhưng hắn trời sinh không có vị giác nên nếm không ra là ngon hay là không ngon.
Hơn nữa, ở mạt thế không nuôi được mấy con thú nhỏ, cho nên cũng không có một vật sống nào để nếm thử.
Cuối cùng hắn chỉ có thể dựa theo sách hướng dẫn, dùng vẻ mặt vô cùng nghiêm túc làm theo.
Cho đến khi làm xong tất cả, không có chuyện gì, mới đưa cho Mộng Nhã ăn.
Nếu Mộng Nhã biết đây là cơm do thiếu tá Lục Minh thức đêm làm, nhất định sẽ cảm động đến mức khóc lóc thảm thiết.
Hơn nữa, đây là lần đầu tiên thiếu tá Lục Minh nếm được mùi vị của thất bại.
Nấu cơm đúng là kĩ thuật sống hạng nhất mà.
Nhưng vì cô gái hắn thích, hắn cam tâm tình nguyện nấu cơm.
Mộng Nhã đang ngâm nga một ca khúc đi xuống từ trên lầu.
Thiếu tá lập tức thay đổi giao diện máy tính trong một giây.
Vừa rồi còn đang xem "một trăm cách làm cá sống."
Nháy mắt khi Mộng Nhã tiến vào đã chuyển thành bản đồ bố trí quân sự.
Mộng Nhã ở cửa khẽ nheo mắt nhìn thoáng qua.
"Thiếu tá, đang bận sao?"
Lục Minh không hé răng.
Mộng Nhã vui vẻ, lúc này không nên vội.
Cô hỏi: "Thiếu tá, khi nào chúng ta đi làm nhiệm vụ?"
Lục Minh ngước mắt nhìn cô một cái.
Vẫn mím môi im lặng như cũ.
"Thiếu tá, hôm nay đại đội trưởng nói... Thiếu tướng lại có hành động."
Lục Minh thở dài một hơi, ôm Mộng Nhã vào trong lòng mình.
"Chờ em dưỡng khỏe thân thể."
Mộng Nhã ngoan ngoãn gật đầu: "Được!"
Hoàn toàn không còn khí thế giống nữ vương như lúc trước nữa.
Hoặc nên nói là đã có người "trị được cô" đúng không?
//