Edit: Kỳ Vân
Lại "ăn ngon uống khỏe" thêm hai ngày.
Mộng Nhã cảm giác hình như mình lại béo thêm một vòng.
Sau đó cô dùng lời lẽ chính đáng từ chối cơm thiếu tá đại nhân làm. Tuy rằng đây đều là tâm ý của thiếu tá, nhưng cô thà uống dịch dưỡng còn hơn!
Nhờ vậy nên thiếu tá đại nhân mới tạm dừng hành động "nuôi nấng" này.
Nhưng hắn vẫn chưa cho phép Mộng Nhã đi luyện tập ở phòng huấn luyện.
Mộng Nhã khó hiểu: “Lục Minh, em thật sự đã không sao rồi mà.”
Từ ngày đó trở đi, cô liền bắt đầu gọi thẳng họ tên của thiếu tá.
Đây đều là vì cô tự mình kiếm quyền lợi cho bản thân thôi nha.
Hơn nữa, trong toàn bộ Liên Bang, chắc chỉ có một nhân tài sống như cô là có thể gọi thẳng cả họ tên của thiếu tá.
Trong lòng Mộng Nhã có niềm vui mừng nho nhỏ đang nhảy nhót!
Thiếu tá đại nhân im lặng, môi hơi mím thành một đường thẳng.
Mộng Nhã phát hiện, khi thiếu tá đại nhân làm hành động này thì cô sẽ bắt đầu trở nên nhút nhát.
Không phải là sợ hãi, mà chỉ là cảm thấy thiếu tá như vậy thật sự rất uy nghiêm.
Mộng Nhã lập tức giơ cao cờ trắng đầu hàng: “Được được, em không đi luyện tập huấn luyện.”
Lúc đêm xuống, Mộng Nhã ăn một chén cháo loãng.
Đôi mắt xanh lập lòe nhìn thiếu tá đại nhân đang uống dịch dinh dưỡng.
Cháo này mặc dù đã nói là nấu rồi, nhưng hoàn toàn không có hương vị gì!
Cháo ở trong khoang miệng đảo qua một vòng, hoàn toàn không có mùi vị gì, chỉ có một chút hương vị cháo bị nấu lâu đến mức gần khét đi.
Mộng Nhã khóc không ra nước mắt, chưa từng có khát vọng muốn uống dịch dinh dưỡng như bây giờ!
Nhưng thiếu tá lại hiểu lầm ánh mắt của cô.
Hắn cảm thấy đây là Mộng Nhã muốn biểu đạt thức ăn rất ngon.
Vì thế ánh mắt lạnh băng lập tức trở nên ôn nhu hơn, sau đó hắn tiếp tục uống dịch dinh dưỡng của mình.
Mộng Nhã rốt cuộc không nhịn được, hỏi: “Thiếu tá, vì sao anh không ăn cháo?”
Tâm trạng của Lục Minh rất tốt, đến nỗi Mộng Nhã thay đổi xưng hô với hắn, hắn cũng chưa phát hiện ra.
Hắn nói: “Bây giờ lương thực rất khan hiếm.”
Cho nên hắn không ăn.
Chỉ nấu cho một mình Mộng Nhã.
Đương nhiên, lúc trước luyện tập làm những cái đó... Hơi lãng phí.
Trong lòng Mộng Nhã gần như điên lên! Cô cảm thấy nếu như lương thực khan hiếm thì phải để cô tới nấu cơm chứ!
Vì thế sáng sớm ngày hôm sau, Mộng Nhã lén lút len lỏi vào phòng bếp.
Bóng dáng cô vô cùng ảo diệu. Không đi trên mặt đất, mà dọc theo các vách tường, từ từ "bay" qua.
Mục đích chính là không đánh thức thiếu tá.
Bởi vì hành động của Mộng Nhã rất nhẹ, hơn nữa Lục Minh đang chuyên tâm nấu cơm, cho nên hắn cũng không phát hiện Mộng Nhã đến đây.
Khi Mộng Nhã đẩy cửa phòng bếp ra, miệng lập tức há to.
“Lục Minh!”
Thiếu tá đại nhân hoảng sợ, nhưng vẫn vô cùng trấn định như cũ đứng ở nơi đó.
Hắn đưa lưng về phía Mộng Nhã, giọng nói không nghe ra vui buồn gì.
“Sao em lại tới đây?”
Mộng Nhã nói: “Em tới vì… Em muốn nấu cơm cho anh.”
Sống lưng Lục Minh lập tức cứng đờ.
“Vậy lúc trước em đã biết là anh nấu rồi?”
Mộng Nhã nhanh chóng nói: “Hả? Thật sự là thiếu tá anh nấu cơm à!Lúc trước em nghĩ tại sao cơm lại ngon như vậy!”
Trong lòng cô thì đang vỗ tay hò reo cho mình vì phản ứng của mình quá tốt.
Linh Nhất cũng kích động hò hét: “Ký chủ cố lên! Cố lên cố lên!”
Sau đó nó vô cùng tận tâm thêm vào một câu: “Ký chủ diễn rất tốt!”
Lục Minh buông chén cháo trong tay ra nói: “Về ngủ tiếp đi.”
Mộng Nhã vô cùng đáng thương đi lại bên cạnh Lục Minh: “Tâm nguyện của người ta là nấu cơm cho anh ăn mà...”
Lời này nói ra nghe có hơi giả dối, Mộng Nhã cảm thấy mình là một người "phá của" thì đúng hơn!
Nhưng Lục Minh tất nhiên là không tin.
Hắn hỏi lại: “Em thật sự biết nấu cơm?”
Mộng Nhã: “...”
Mộng Nhã gật đầu: “Đương nhiên rồi!”
Lục Minh vẫn không tin cô: “Nấu cơm rất khó, em đừng quậy nữa.”
Mộng Nhã cũng không dám để thiếu tá nấu cơm thêm lần nữa.
Cô quyết đoán đoạt lấy chén của thiếu tá nói: “Em biết mà, em thật sự biết làm!”
//