Lạc Tử Tinh lắc đầu: "Dì, cháu rất thích công việc này, không đơn giản chỉ vì có thể kiếm được tiền, mà hơn nữa là cháu còn có thể xem bọn họ luyện tập, bọn hoc rất tốt, hiện tại chúng cháu là bạn tốt, cháu cảm thấy lưu luyến."
Vẻ mặt Lâm Mộng dần dần trở nên nghiêm túc: "Tiểu Tinh, cháu nói với dì, cháu lưu luyến ba người bọn họ đơn thuần chỉ bởi vì bọn họ là bạn của cháu, không có gì khác sao? Hoặc là nói như thế này, cháu có thích một ai trong ba bọn họ không?" Không phải Lâm Mộng buồn lo vô cớ, mà là cô biết sức hút của ba người bọn họ, khiến cho một người con gái thích là một chuyện rất dễ dàng.
Lạc Tử Tinh hoảng loạn một chút, nhưng mà cô đã nhanh chóng che giấu được, trên mặt không lộ ra manh mối, dù sao vài ngày nay cô luôn che giấu tình cảm của mình, cảm thấy nhẹ nhàng hơn, cô cười nói: "Dì, làm sao bây giờ, cháu thích cả ba người họ."
"Cháu đấy, giờ phút này còn cười được, thật sự là không chịu để tâm." Lâm Mộng chỉ vào trán Lạc Tử Tinh nói, "Tốt lắm, cháu đã không muốn rời đi, như vậy dì sẽ giúp cháu, nhưng mà kết quả như thế nào dì cũng không biết, ngày mai cháu tạm thời không cần đến, dù sao công ty đã quyết định để quản lý mới mai đến làm, cháu mà đến khó tránh khỏi có tranh chấp."
"Nhưng mà cháu còn có thể đến đây được sao?" Lạc Tử Tinh nghe vậy, lo lắng hỏi, "Dì, dì giúp cháu nhé.d!endanLQD
"Dì biết."
Bọn Diệp Hiên Nhiễm vẫn còn đang luyện tập, Lạc Tử Tinh cúi gằm đầu trở lại phòng luyện tập, dáng vẻ không hề có sức sống, nhìn động tác vũ đạo tràn đầy năng lượng của bọn họ, rốt cuộc không thể học tiếp được. Dứt khoát thu dọn mọi thứ, nghiêm túc chăm chỉ nhìn bọn họ nhảy.
An Triệt tinh mắt nhìn thấy Lạc Tử Tinh, lập tức nháy mắt với Diệp Hiên Nhiễm và Úy Trì An Minh, nhiều ngày bồi dưỡng tạo nên sự ăn ý làm cho hai người bọn họ lập tức hiểu ý của An Triệt, sau khi liếc mắt nhìn Lạc Tử Tinh một cái, thể hiện động tác càng hoàn mỹ hơn.
Nhảy xong một bài, ngay cả thầy dạy nhảy cũng không nhịn được, vỗ tay khen ngợi bọn họ: "Mọi người nhảy rất tốt, nghỉ ngơi mười phút, sau đó tiếp tục."
"Thầy vất vả rồi." Sau khi Diệp Hiên Nhiễm lên tiếng chào hỏi thầy giáo xong, lập tức bước đến bên cạnh Lạc Tử Tinh muốn uống nước.
Đưa cho mỗi người một cốc, Lạc Tử Tinh nói ra lời khen ngợi xuất phát từ sâu trong cảm nhận của mình: "Các cậu càng ngày càng lợi hại rồi."
An Triệt lắc lắc đầu, mồ hôi vẽ ra một đường cong hoàn mỹ, cậu cười vô cùng đắc ý: "Tất nhiên, còn không mau chạy đến hâm mộ tớ."
"Đúng, sùng bái cậu nhất." Lạc Tử Tinh cười tủm tỉm, "Thành tích vừa đạt đến thần tượng thứ ."
"Này, tớ đã rất lợi hại rồi đấy, có được không." An Triệt hầm hừ nói, "Cậu đã thấy người nào thiên tài giống tớ chưa, có thể đông thời hoàn thành việc học tập và luyện tập."
"Được rồi, cậu lợi hại nhất."
"Tiểu Tinh, phát sinh chuyện gì rồi hả ?" Đôi lông mày xinh đẹp của Diệp Hiên Nhiễm nhăn lại, mắt đen nhìn Lạc Tử Tinh chằm chằm, không chớp mắt.
Diệp Hiên Nhiễm luôn cẩn thận, Lạc Tử Tinh cũng không nghĩ rằng mình có thể giấu diếm bao lâu, cô cúi đầu, tiếng nói nho nhỏ: "Thật có lỗi, tớ có lẽ phải lỡ hẹn rồi."
"Cuối cùng là như thế nào?" Diệp Hiên Nhiễm hạ thấp giọng hỏi cô.
"Tớ vừa nhận được thông báo của dì." Lạc Tử Tinh cảm thấy cái mũi đột nhiên có chút chua xót, "Bởi vì khi tớ làm việc luôn không làm tròn công việc, luôn lấy thời gian để học, tạm thời không thể tiếp tục làm quản lý của các cậu nữa rồi."
"Cái gì?" An Triệt ngây ngẩn cả người, lập tức nói, "Vì sao lại như vậy, việc quản lý vốn cũng không nhiều, học một chút thì có làm sao? Huống hồ bọn tớ mới là thực tập sinh, chẳng lẽ còn cần một quản lý lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào bọn tớ sao? !"phuonganhlqd
Úy Trì An Minh cũng nghi nhờ: "Tại sao có thể như vậy, lẽ ra công ty chẳng bao giờ quản việc này, là ai mật báo sao? Dì Mộng nói như thế nào?"
"Dì nói ngày mai tớ tạm thời không cần đến, của các quản lý mới của các cậu ngày mai sẽ tới nhận chức." Trong lòng Lạc Tử Tinh cảm thấy mất mát, khi nói ra những lời này, trái tim cũng cảm thấy đau đớn.
Diệp Hiên Nhiễm nói: "Không có khả năng." Nói xong, lập tức xoay người, đi ra ngoài.
Lạc Tử Tinh vội vàng đuổi theo anh, lôi kéo cánh tay anh: "Diệp Hiên Nhiễm, cậu muốn làm gì?"
"Đi đến công ty, tớ sẽ không để bọn họ đuổi cậu đi." Giọng nói của Diệp Hiên Nhiễm cũng không nặng nề, nhưng mà ai cũng tin tưởng anh nhất định sẽ làm được những gì mà mình đã nói.
"Cậu điên rồi sao?" Tuy rằng trong lòng Lạc Tử Tinh thật sự rất cảm động, nhưng mà vẫn muốn ngăn cản anh, "Tớ chỉ là một quản lý nho nhỏ, confcaauj vẫn chưa được ra mắt, cậu cảm thấy, cậu có lý do gì để quản lý cấp cao trong công ty đồng ý với cậu? !"
"Nhưng quản lý của TK chỉ có thể là cậu!" Vẻ mặt Diệp Hiên Nhiễm rất nghiêm túc, ngũ quan tinh xảo tuấn tú càng trở nên đẹp đẽ hơn. Lạc Tử Tinh cảm động vô cùng, trong nháy mắt này, toàn bộ trái tim đều khắc đầy tên Diệp Hiên Nhiễm.
Cô thích Diệp Hiên Nhiễm, anh là người có tâm hồn thuần khiết nhất, tính cách cũng nghiêm túc, cẩn thận nhất, có khuôn mặt hoàn mỹ nhất.
Nhưng mà Lạc Tử Tinh vẫn muốn ngăn cản anh: "Nhiễm, đừng kích động, được không, chuyện này chưa hẳn đã không có đường cứu vãn, hiện tại việc chúng ta không thể làm nhất, chính là làm việc kích động, tớ tin tưởng, khẳng định dì sẽ nghĩ rabiện pháp giải quyết."
"Nhưng mà ngày mai quản lý mới sẽ đến." Diệp Hiên Nhiễm không nhịn được nắm bả vai Lạc Tử Tinh, "Lạc Tử Tinh, cậu nghe này, tớ không muốn cậu đi, bởi vì tớ..."
Khoảng cách giữa Lạc Tử Tinh và anh rất gần, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, ở góc độ này, vừa vặn có thể nhìn vào mắt anh.
Mà Diệp Hiên Nhiễm chưa nói hết lời, cũng nuốt trở vào, hai người đứng đối diện, một ánh nhìn mà như vạn năm.bg-ssp-{height:px}
Úy Trì An Minh nhìn hai người, lông mi cụp xuống, không biết suy nghĩ cái gì, An Triệt cũng bình tĩnh nhìn bọn họ, trong mắt xẹt qua một cảm xúc tên là ghen tị.
Lâm Mộng nghe thấy âm thanh, vội vàng đi tới, vừa vặn thấy một màn như vậy.
"Các cậu đang làm cái gì?" Lâm Mộng nhíu mày, trong lòng có loại dự cảm không tốt.
Lạc Tử Tinh vội vàng tránh thoát, xoay người nói với Lâm Mộng: "Dì, dì mau khuyên nhủ Diệp Hiên Nhiễm đi, cậu ấy muốn đi tìm công ty lý luận."
Diệp Hiên Nhiễm nhìn thoáng qua Lâm Mộng, cũng bình tĩnh trở lại, mở miệng nói: "Dì Mộng, Tiểu Tinh là dì đề cử tới, cậu ấy làm việc như thế nào, mọi người có mắt đều thấy, cho nên, dì có thể giúp cậu ấy ở lại không."
Lâm Mộng nhìn về phía Diệp Hiên Nhiễm, ánh mắt có chút hoài nghi, Úy Trì An Minh thấy thế, mỉm cười nói: "Dì Mộng, Tiểu Tinh thật sự rất nỗ lực, vì việc làm quản lý, thậm chí còn từ chối chức vụ trong hội học sinh, hơn nữa hiện tại cũng không làm thêm việc gì khác, huống hồ, cậu ấy thật tâm suy nghĩ cho bọn cháu, sắp xếp cho chúng cháu nghỉ ngơi hợp lý, hơn nữa còn giúp đỡ chúng cháu trong việc học tập, cháu, triệt và cả Nhiễm, đều luyến tiếc khi cậu ấy rời đi." Nói xong, cũng lôi kéo An Triệt.
An Triệt vội vàng nói: "Đúng vậy, dì Mộng xinh đẹp, chúng cháu đều rất thích Tiểu Tinh, không muốn cậu ấy rời đi, nếu cậu ấy rời đi, ai tới dạy cháu học thêm đây?"
Lâm Mộng nhìn thấy lời nói của ba người bọn họ không khác nhau mấy, nghi ngờ vừa mới nảy sinh cũng từ từ tiêu tán, cô bất đắc dĩ thở dài: "Dì biết, chuyện này dì sẽ nỗ lực, Tiểu Tinh là người nhà của dì, dì sẽ không buông tay. Nhìn thấy các cậu đoàn kết như vậy, dì cũng rất vui mừng."
Lạc Tử Tinh nhìn Lâm Mộng đầy chờ mong.
Lâm Mộng tiếp điện thoại, vội vàng rời đi, bốn người còn lại đứng yên lặng một lúc, Lạc Tử Tinh nỗ lực nặn ra nụ cười tươi tắn nhất: "Được rồi được rồi, đừng làm vẻ mặt như đưa đám thế, tớ là Tiểu Tinh có đánh cũng không chết mà, tớ nhất định sẽ trở về."
An Triệt đi tới sờ sờ đầu cô: "Cậu yên tâm, giống như Nhiễm nói, quản lý của Tk chỉ có thể là cậu, nếu quản lý mới đến, để xem tớ trêu cợt cậu ta như thế nào, nhất định sẽ khiến cho cậu ta không ở lại được một ngày."
Lạc Tử Tinh cảm động vỗ vỗ bả vai An Triệt: "An hem tốt, không uổng công tớ giúp cậu ôn tập nhiều ngày như vậy!" Nhưng lại không phát hiện nụ cười trên mặt An Triệt có chút bất đắc dĩ.
Trước kia khi kết thúc buổi tập, đều là một mình Diệp Hiên Nhiễm đưa Lạc Tử Tinh về nhà, nhưng mà lần này, ba cậu thiếu niên lại cố ý muốn cùng đưa cô về, Lạc Tử Tinh cảm thấy sầu não, cũng không từ chối.
Khi về đến nhà, Lạc Tử Tinh quay đầu nở nụ cười rực rỡ nói với họ: "Nhiễm, cậu đó, mặt lúc nào cũng lạnh lùng, than đen, nhưng thật ra nội tâm lại giống như núi lửa, tâm tư cũng rất nặng, tớ hy vọng cậu có thể giải tỏa ra một chút, đùng luôn giữ mọi chuyện trong lòng. An Minh, tuy rằng cậu luôn luôn cười, nhưng mà tớ biết có đôi khi chỉ là ngụy trang, cho nên nếu không muốn cười, thì không cần cười, nếu không tớ sẽ đau lòng, biết không? An Triệt, cậu đừng có luôn gây sự như vậy nữa, Nhiễm và An Minh trông chừng cậu ấy cho tốt, cậu học rất thông minh, nhất định có thể theo kịp, nếu như có thời gian, tớ sẽ tiếp tục kèm thêm cho cậu."
Cô vừa nói xong, khi vừa muốn xoay người về nhà, Diệp Hiên Nhiễm đột nhiên xông lên kéo cô, ôm vào lòng mình, Lạc Tử Tinh chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên một cái, tiếp theo là cô đụng vào một lồng ngực thật ấm áp, cách quần áo, vẫn có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ. Mặt Lạc Tử Tinh có chút hồng, nhưng lại không muốn đẩy cậu ấy hắn.
Vừa bước được vài bước, Úy Trì An Minh lặng lẽ thu hồi bước chân.
"Sẽ không để cậu đợi quá lâu đâu." Giọng nói Diệp Hiên Nhiễm vangkeebn bên tai Lạc Tử Tinh, phảng phất giống như pháo hoa xán lạn nổ trong trời đêm, thanh âm dễ nghe không thể từ chối.
Lạc Tử Tinh gật đầu thật mạnh.
Lạc Tử Tinh lên lầu, đèn trong phòng ngủ sáng lên, đứng sau khung cửa sổ vẫy tay với bọn họ, ba thiếu niên tuấn tú sau khi nhìn thấy mới yên tâm mà rời đi.
"Nhiễm, có phải cậu..." Úy Trì An Minh mở miệng, nói được một nửa, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
"Cái gì?" Diệp Hiên Nhiễm hỏi.
Úy Trì An Minh nhìn vẻ mặt của anh, đột nhiên vỗ lên bả vai anh một cái.
Diệp Hiên Nhiễm càng cảm thấy nghi ngờ.
Úy Trì An Minh biết, Diệp Hiên Nhiễm bởi vì chuyện gia đình, cho nên khi đối mặt với tìn cảm rất ngây thơ, mặc dù là thích, cũng phải thật lâu sau mới có thể phát hiện, nhìn thấy ánh mắt của Lạc Tử Tinh, Úy Trì An Minh có thể dễ dàng nhận ra tình cảm ẩn chứa bên.
Thật là có chút... khó chịu, việc này không nên nhắc nhở thì tốt hơn. Khóe môi Úy Trì An Minh khẽ nhếch lên nụ cười nhẹ nhàng.
Lạc Tử Tinh làm xong bài tập, nằm ở trên giường ngẩn người, nghĩ đến ngày mai không thể gặp lại bọn họ trong lòng liền cảm thấy khổ sở, nhưng mà khi nghĩ đến cái ôm ấm áp hôm nay, lại cảm thấy dễ chịu hơn một ít, nhưng mà cái tên Diệp Hiên Nhiễm kia, đến cùng là có thích mình hay không?
Lúc trước, vì An Triệt, cậu ấy cũng là rất xúc động, biểu hiện lúc này không khác gì lần trước, cậu ấy đại khái vẫn chỉ xem cô như là an hem tốt mà thôi, Lạc Tử Tinh xoay người lại, thôi, không nghĩ nữa.
Giờ học hôm sau, Lạc Tử Tinh nỗ lực điều tiết bản thân, nỗ lực nghe giảng, chủ nhiệm lớp vô cũng hài lòng với Lạc Tử Tinh, kỳ vọng vào cô cũng nhiều hơn một chút, để cho Lạc Tử Tinh làm một phần bài tập riêng.
Cho dù cô thật sự rất thông minh, cũng thật sự có chút mỏi mệt rồi.
Thời gian rảnh rỗi, ngẫu nhiên cô sẽ nghĩ tới bọn họ, cũng sẽ gọi điện thoại cho bọn họ, nói về tình trạng hiện nay, Lạc Tử Tinh tính ngày, phát hiện bản thân mới rời đi một tuần, vì sao lại có cảm giác dài như một tháng vậy.