Nhưng mà rất nhanh, Lạc Tử Tinh đã nhận được điện thoại của dì, trong điện thoại, dì khó nhịn được vui vẻ nói: "Tiểu Tinh, tốt quá rồi, mọi việc đã được giải quyết thỏa đáng, hôm nay cháu có thể trở lại rồi, hôm nay có thời gian không?"
Thật ra Lạc Tử Tinh vừa mới đáp ứng yêu cầu của cô giáo, về sau sẽ tham gia tự học buổi tối, nhưng mà vì nghe được tin tức này, nhất thời ném lời hứa này sang một bên, vui vẻ nói: "Có, dì, cháu vẫn luôn đợi đến ngày này!"
"Ừm, vậy cháu chuẩn bị một chút, buổi tối bọn họ nói muốn đưa cháu đi ăn liên hoan, hoan nghênh cháu trở về."
"Cũng cám ơn dì, đã cố gắng vì việc của cháu." Lạc Tử Tinh vô cùng vui vẻ.
Cúp điện thoại, Lạc Tử Tinh nhịn không được nhảy tại chỗ vài cái, phát tiết sự vui sướng trong lòng, trên đường trở về, Lạc Tử Tinh nhận được điện thoại của ba tên kia: "Tiểu Tinh, tối hôm nay, không gặp không về!"
"Ừ ừ, không gặp không về!"
Cả một ngày, tâm tình Lạc Tử Tinh đều vô cùng tốt, trạng thái học tập cũng vô cùng hiếm, mọi câu trả lời đều vô cùng hoàn hảo, dẫn tới thầy giáo phải mở to mắt nhìn, hôm nay Lạc Tử Tinh sao vậy, gặp được chuyện gì tốt sao.
Thư Văn Tĩnh châm chọc một câu: "Tiểu Tinh, không phải là cậu đang yêu đương chứ?"
"So với yêu đương còn tót hơn đấy, nhưng mà tớ không thể nói cho cậu." Lạc Tử Tinh ra vẻ bí mật cười nói.
"Cắt, không nói chuyện với cậu nữa." Thư Văn Tĩnh trợn mắt nói.
Nhưng mà chuyện này căn bản không hề ảnh hưởng đến tâm tình của Lạc Tử Tinh.
Thời gian cô hy vọng cũng nhanh chóng đến, sau khi chuông tan học vang lên, Lạc Tử Tinh không đợi thầy giáo rời đi, đã mang theo túi sách chạy ra ngoài giống như bươm buớm tung bay, cô Vu nhìn thấy Lạc Tử Tinh, lập tức chạy theo, gọi cô: "Lạc Tử Tinh, em quay trở lại tự học buổi tối cho cô!"
Lạc Tử Tinh chạy đến góc rẽ, quay đầu nhìn cô Vu cười lấy lòng: "Cô, chỉ cần trong lòng muốn tự học, nơi nào đều có thể tự học!"
Dứt lời, nghịch ngợm thè lưỡi, sau đó chạy đi.
Cô Vu bị cô làm tức đến nói không lên lời, nghĩ rằng trong khoảng thời gian này cô đủ ưu tú, mặc dù tự học buổi tối, trợ giúp cũng không lớn, không bằng nhường để cô buoogn lỏng một chút. Nhưng mà nghĩ đến lời cô vừa nói, cô Vu lại bật cười một trận, điều kiện tiên quyết là thành tích đạt mức cam đoan, trở thành con mọt sách còn không bằng hoạt bát hơn một ít.D!DLQD
Dù sao, bọn họ đang ở tuổi hoạt bát đáng yêu nhất.
Lạc Tử Tinh chạy vội đến cổng trường, thậm chí còn dùng tốc độ như đang thi đấu, bởi vì cô Vu cũng không dạy thêm, cho nên Lạc Tử Tinh là người đầu tiên lao ra cổng trường, bác bảo vệ cười chào hỏi Lạc Tử Tinh: "Tan học rồi à."
"Dạ vâng."
Lạc Tử Tinh chạy thẳng đến trạm xe bus, xoa xoa mồ hôi trên trán, đợi một lát, mắt thấy chiếc xe cô lên đã bắt đầu vào trạm, di động lại đột nhiên vang lên.
Là Diệp Hiên Nhiễm.
"Hiên Nhiễm? Chuyện gì, tớ ngồi xe đến ngay đây." Lạc Tử Tinh hưng phấn nói.
"Cậu ngồi xe bus?" Giọng điệu Diệp Hiên Nhiễm có chút gấp, "Đừng, bọn tôi đang đứng trước cửa trường học của cô."
Lạc Tử Tinh: "..." Được rồi, là do hôm nay cô chạy quá nhanh.
Lạc Tử Tinh lại chạy về theo đường cũ, sức sống tràn đầy.
Chạy đến cổng trường, quả nhiên thấy ba tên đẹp trai bất phàm đứng trước cửa, nhưng mà vì trước kia đã thấy một lần, bởi vậy mặc dù có rất nhiều nữ sinh dừng chân, nhưng mà cũng không làm rối loạn trật tự.
An Triệt tinh mắt, rất nhanh đã phát hiện Lạc Tử Tinh đến, thân thiết tiếp đón: "A, Tiểu Tinh."
Lạc Tử Tinh đầu đầy hắc tuyến đi qua, lập tức đến bên cạnh Diệp Hiên Nhiễm: "Sao các cậu lại tới nữa, đợi đến khi truyền đến tai cô, tớ nhất định sẽ bị mắng."
"Hôm nay vui vẻ." Diệp Hiên Nhiễm luôn luôn không biểu lộ cảm xúc hôm nay trên mặt lại mang theo ý cười ấm áp, "Về sau sẽ không thế nữa."
"Được rồi." Lạc Tử Tinh thở dài, ngồi sau xe Diệp Hiên Nhiễm.
Trong tiếng reo hò của An Triệt, bốn người chạy hướng luyện tập thất.
Tuy rằng một tuần không có gặp mặt, nhưng Lạc Tử Tinh cũng không cảm thấy xa lạ, cô lấy thời gian biểu luyện tập của họ ra, rất nhanh đã bắt đầu sắp xếp. Sau đo lập tức phát hiện, một tuần này, bọn họ dường như không luyện tập gì cả.
Trình độ chỉ dừng lại ở ngày cô rời đi đó.
Lạc Tử Tinh không dám đoán bọn họ là vì cái gì mới làm vậy, bởi vì cô hiểu rõ, cúi đầu, làm bộ như đang xem thời khóa biểu, lặng lẽ nuốt nước mắt về.
Lạc Tử Tinh biết bọn họ vô cùng yêu thích âm nhạc, nhất là Diệp Hiên Nhiễm, nhưng mà vì cô, bọn họ thế nhưng có thể vứt bỏ giấc mộng lâu như vậy.
Úy Trì An Minh đi đến bên cạnh cô, nói: "Chúng tớ dùng chiến thuật tập luyện, biểu diễn không tốt, nhưng sau đó bị vạch trần, bởi vậy thật sự không luyện tập nữa, dùng nó biểu hiện sự kháng nghị, sau đó An Triệt nhờ bố, Nhiễm nhờ qun hệ gia đình, trực tiếp tìm đến cấp cao, tiến hành thuyết phục, hơn nữa dì Mộng cũng rất nỗ lực, mới có thể làm cho cậu trở về. Tiểu Tinh, tớ nói như vậy không phải là vì tranh công hay là vì cái gì khác, mà là, cậui đáng giá để chúng tớ làm như vậy."
"Tớ biết." Tay Lạc Tử Tinh nắm bút thật chặt, sau đó quay đầu nhìn Úy Trì An Minh, mỉm cười nói, "Cho nên, tớ cũng sẽ vì các cậu, tự mình cố gắng tốt nhất có thể."
"Một lời đã định."
Sau khi hoàn thành buổi luyện tập, An Triệt xoa bụng kêu đói, mấy người cùng chậm rãi đi đến phòng ăn đã đặt trước. Dọc theo đường đi An Triệt nói luôn miệng, nói với Lạc Tử Tinh về hành động vĩ đại của mình trong suốt tuần qua, khi nghe thấy cậu nói đến việc đuổi tên trợ lý mới đáng thương kia, khi mà cậu ấy ăn mì ăn liền lại đoạt đi gói gia vị của cậu ấy, Lạc Tử Tinh rốt cục không nhịn được phì cười, An Triệt thật sự, rất đáng yêu rồi.bg-ssp-{height:px}
"Cho nên Tiểu Tinh à, cậu muốn thưởng cho tớ như thế nào?" An Triệt mặt dày đi theo Lạc Tử Tinh đòi phần thưởng.
Lạc Tử Tinh thật đúng là không biết phải thưởng gì cho cậu, cho nên hỏi: "Vậy cậu muốn được thưởng cái gì?”
"Vậy thì một cái hôn là được." An Triệt ra vẻ nghiêm túc, "Nghe nói hoàng tử ngủ say chỉ vì một nụ hôn của công chúa mà tỉnh lại, từ đây thực hiện giấc mộng của bản thân."
"Náo loạn cái gì vậy." Mặt Lạc Tử Tinh có chút hồng, tuy rằng tính cách cô cũng có chút tùy tiện, nhưng dù sao cũng là nữ sinh, "Rõ ràng là hoàn tử hôn công chúa không phải sao?"
"Vậy cũng được, tớ không ngại." An Triệt nhún nhún vai.
"An Triệt." Diệp Hiên Nhiễm đi tới, đừng giữa hai người, "Không nên nói lung tung, Tiểu Tinh là nữ sinh."
"Đùa thôi." An Triệt nở một nụ cười.
Lạc Tử Tinh thở phào nhẹ nhõm, sợ thật sự phải hôn An Triệt, dù sao cô cũng vừa mới đáp ứng sẽ thưởng cho cậu ấy.
"Vậy thì để lát nữa ăn cơm Tiểu Tinh lại hát một bài là được rồi." Úy Trì An Minh mỉm cười đề nghị, "Phần thưởng này như thế nào?"
"Tớ phản đối!" Lạc Tử Tinh nóng nảy, tại sao lại muốn cô ca.
"Phản đối không hiệu quả."
"An Triệt, cậu đáng ghét, ăn của tớ một quyền đi!"
"Tráng sĩ tha mạng!"
Diệp Hiên Nhiễm nhìn Lạc Tử Tinh truy đuổi đùa giỡn với An Triệt, trong mắt toát ra ý cười ấm áp, phảng phất như vì sao trên trời rơi vào trong mắt anh.
"Cái gì?" Lạc Tử Tinh có chút kinh ngạc, "Công ty muốn tổ chức một trận đấu tuyển ngôi sao, các cậu muốn dự thi?"phuonganhlqd
"Đúng vậy." Úy Trì An Minh nói tiếp, "Cuộc thi này đã được quyết định từ lâu rồi, chính là không muốn để bọn tớ lên sân khấu, hiện tại công ty ra thông báo, muốn TK cũng tham dự vào, muốn bốc thăm thứ tự, hơn nữa về sau cũng cấm chúng tớ đi diễn, bởi vì sau khi tham gia vào cuộc thi, chúng tớ sẽ dễ dàng bị nhận ra, đối với hình tượng sẽ không tốt, tóm lại, chúng ta cần gia tăng thời gian."
"Là vì chuyện của tớ sao?" Lạc Tử Tinh dừng đũa, có chút khổ sở nói.
"Đương nhiên không phải.” An Triệt lập tức an ủi cô, "Cậu không cần nghĩ nhiều, mặc kệ là nguyên nhân gì, TK chúng ta tuyệt đối không sợ thử thách, đến lúc đó lấy được hạng nhất, nhất định sẽ không bao giờ bị chất vấn nữa."
Nói xong, vươn tay, úp tay xuống. Lạc Tử Tinh gật gật đầu, cũng phủ tay lên trên: "TK là tuyệt nhất!"
Diệp Hiên Nhiễm cũng vươn tay: "Nếu không lấy được hạng nhất, không cần công ty xuất chiêu, ta tớ sẽ là người đầu tiên trị các cậu."
"Nhiễm, cậu dừng có nói vậy, không lấy được hạng nhất khẳng định nguyên nhân cũng có một phần do cậu." An Triệt oa oa kêu lên.
"Hiện tại đã bắt đầu nội chiến... Tiền đồ thật khó khăn, nhưng mà tớ vô cùng tin tưởng." Úy Trì An Minh cười nói.
Bốn cánh tay xếp chung một chỗ, giống như một chất đơn giản kết hợp thành hợp chất phức tập có năng lượng lớn vô cùng, chinh phục mọi khó khăn.
"Nhưng mà chúng ta còn có một cơ hội luyện tập." Úy Trì An Minh chia xẻ tin tức của mình, "Ngày kỉ niệm một tram năm thành lập trường trung học Hoa Anh sắp đến rồi, đối với kỷ niệm ngày thành lập trường, từ trước đến nay trường đều vô cùng coi trọng, năm nay là trăm năm, nhất định sẽ càng tổ chức trọng đại hơn, đến lúc đó chúng ta lên sân khấu biểu diễn, cũng có thể thu hút người hâm mộ, khi thi đấu cũng có chút ưu thế trong giai đoạn bỏ phiếu."
"Tớ nhớ chuyện này rồi." Úy Trì An Minh vừa nhắc đến với Lạc Tử Tinh, cô lập tức nghĩ ra, "Đúng, ngày kỷ niệm thành lập trường, trước kia trường còn có mời ngôi sao đến biểu diễn, bởi vậy, đây tuyệt đối là một cơ hội tốt."
"Vậy thì quyết định như vậy đi." Diệp Hiên Nhiễm mở miệng nói, quyết định chuyện này.
Có mục tiêu, sức mạnh của TK càng mạnh mẽ hơn, mỗi ngày bọn họ đều kéo dài thời gian luyện tập, mỗi khi Lạc Tử Tinh tới phòng luyện tập, bọn họ đã bắt đầu toát mồ hôi như mưa, luyện tập thật lâu, chỉ vì buổi tối có thể đưa cô về nhà đúng giờ.
Lạc Tử Tinh không biết bản thân ngoài việc có thể sắp xếp cho bọn họ nghỉ ngơi hợp lý thì còn có thể làm gì, chỉ có khi cuối tuần, tìm trên mạng những món ăn ngon, làm cho bọn họ ăn thật ngon.
Tiết mục biễu diễn ngày kỷ niệm thành lập trường đã được quyết định, bởi vì Úy Trì An Minh chính là hội trưởng hội học sinh, trực tiếp quyết định TK tham gia diễn, hơn nữa vì công bằng, vẫn dựa theo trình tự bình thường chọn lựa thứ tự biểu diễn.
Sau khi Lâm Mộng biết được quyết định này của bọn họ, vô cùng ủng hộ, hơn nữa dốc hết sức cam đoan lần này bọn họ có thể tự do biểu diễn.
Kết quả ba cậu thiếu niên anh tuấn đẹp trai, trực tiếp thu phục trái tim của các bạn nữ trong trường, các cô bụm mặt thét chói tai, quả thực muốn thành fan trung thành.
Đợi đến sau khi tiết mục kết thúc, toàn bộ nữ sinh đã chạy tới vây lại, cầm giấy bút muốn bọn họ ký tên, trong đó, nữ sinh muốn Diệp Hiên Nhiễm ký tên là nhiều nhất, Lạc Tử Tinh cũng đứng bên cạnh, ôm cánh tay nhìn Diệp Hiên Nhiễm ký tên, hừ lạnh một tiếng, cái tên đào hoa này.
Lâm Mộng sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hôm nay cũng đến đây, nhìn thấy Lạc Tử Tinh như vậy, lơ đãng nói: "Ghen tị?"
Lạc Tử Tinh vừa muốn trả lời, đột nhiên phản ứng kịp, chối nhanh nói: "Ghen cái gì, sớm muộn gì bọn họ cũng có ngày này, sẽ có nhiều người thích hơn, trở thành ngôi sao chói mắt, mà đấy cũng là tâm nguyện của cháu, dì lo lắng nhiều rồi."
"Vậy thì tốt." Lâm Mộng nhẹ nhàng thở ra, "Thân thế của Diệp Hiên Nhiễm tương đối phức tạp, con đừng có quan hệ thân thiết với cậu ta quá."
"Thân thế phức tạp?" Lạc Tử Tinh từ trước cho tới bây giờ chưa từng hỏi chuyện gia đình Diệp Hiên Nhiễm, anh cũng rất ít khi nói đến, Lạc Tử Tinh chỉ biết là điều kiện gia đình anh rất tốt, so với An Triệt còn tốt hơn một chút, còn lại cô cũng không biết có khúc mắc gì.