Editor: Cửu Vỹ Hồ
Lúc này giám khảo bên cạnh lại phát ra một tiếng ngạc nhiên, Nguyễn Tây ngẩng đầu lên, cũng ngây ngẩn cả người.
Trên sân khấu lúc này xuất hiện một chiếc đàn dương cầm, mà ngồi cạnh đó là một bóng dáng vô cùng quen thuộc, dáng người mảnh khảnh. Đứng cạnh đàn dương cầm là một chàng trai cầm trong tay chiếc đàn violon. Nàng thế nhưng lại cùng hắn lên diễn..
Nghiêm Húc điều chỉnh tốt tư thái, cầm cung dựng thẳng lên bắt đầu kéo, mỗi một lần kéo ra âm thanh tựa như dã thú gào rú bất mãn với chiếc lồng giam, chỉ chực giãy giụa mà thoát ra. Khúc nhạc diễn tả cảm xúc cực kỳ mãnh liệt khi trước mắt là ánh sáng hừng đông, là hi vọng lóe lên trong tuyệt cảnh. Nó không phải là loại cảm xúc hi vọng khi được người khác cứu giúp mà là càng mãnh liệt khi chính bản thân tự tìm được đường sống trong cõi chết.
Khi Nghiêm Húc dẫn vào đoạn điệp khúc thứ hai, cùng lúc vang lên tiếng đàn dương cầm dịu dàng nhưng vô cùng hữu lực tiến nhập. Đến đoạn điệp khúc thứ ba, âm nhạc dần trở nên nhẹ nhàng, chậm rãi, như cả trời đất đều được bao phủ bởi một mảnh ấm áp của ánh sáng mặt trời, làm cho người ta cảm giác như đang được đặt mình trong một biển hoa, xinh đẹp, êm ái, tâm tình như được thả lỏng, thư thái
Loại phối hợp này thực sự hết sức ăn ý... Trong lòng Nguyễn Tây không khỏi cảm thán, hai người kia là thường xuyên luyện tập cùng nhau sao? Là đã luyện trong bao nhiêu lâu mới được như vậy?
"Rốt cục có được một tuyển thủ đủ tài năng a~" trong thính phòng một nam sĩ trung niên ánh mắt vốn thờ ơ, vô thần giờ lại nghiêm cẩn đem đôi mắt chậm rãi nhắm lại, hắn tổng cảm thấy từ lúc bắt đầu cảm xúc trong khúc nhạc của hai người này giống như không phải là đang diễn, mà chính là cảm xúc tự nhiên, chân thật vốn có của bọn họ.
Rốt cục là tại vì sao lại có thể đem hai người kia dùng tâm thế như đập nổi dìm thuyền biểu diễn một cách hào hùng, thuần thục, chân thật đến như vậy…,
.........
Sau khi trận đấu kết thúc, Thiên Thảo cùng Nghiêm Húc đi ra từ phía hậu đài, mở ra túi xách, di động hiển thị có tận hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ, xem ra trong thời gian nàng diễn tấu làm cho người nào đó khổ công đợi không ít a.
Vừa muốn gọi lại cho Tân Xuyên, tay Thiên Thảo liền bị giữ chặt, Thiên Thảo biết đó là Nghiêm Húc. Nàng vừa định khích lệ hắn vài câu hôm nay diễn tấu rất tốt, nhưng lời còn chưa nói ra miệng, bả vai đột nhiên bị giữ chặt, cả người ngã vào một lồng ngực ấm áp.
Nghiêm Húc ôm lấy cả người Thiên Thảo, cao lớn thân hình đem nàng vây ở trong ngực, vì để thu nhỏ khoảng cách giữa hai người, hắn cố ý cúi người xuống, cằm đặt bên vành tai nàng, giọng nói khàn khàn “Hôm nay ta thật sự rất vui vẻ”
Thiên Thảo ôm lấy Nghiêm Húc, vỗ vỗ lưng hắn “Chúc mừng ngươi thành công chiếm được cảm tình của người xem a~”
"Vậy có chiếm được cảm tình của ngươi hay không"
"Đương nhiên rồi."
"Ân." Ôm chặt Thiên Thảo, Nghiêm Húc tham lam ngửi lấy hương vị chỉ thuộc về riêng nàng “Lão sư còn có thể quay lại trường học chứ?”
"Ngươi nghĩ ta còn có thể trở về sao? Quên đi, các ngươi đi theo lão sư khác hảo hảo học tập đi, dù cho có thể trở về ta cùng không tưởng tai họa đến các ngươi a” Thiên Thảo sờ sờ đầu hắn, vò cho đầu tóc hắn rối tung “ Nên cắt tóc mái đi, còn dài thêm nữa ta thật nhìn không đến ngươi là cái bộ dạng gì đâu”
Bắt lấy tay nàng, Nghiêm Húc đem tóc mái hất sang một bên, lộ ra ánh mắt trong suốt lại thâm thúy nhìn thẳng Thiên Thảo “Như vậy đã nhìn rõ chưa?”
Không có tóc che, đôi mắt Nghiêm Húc trực tiếp lộ ra trước mắt Thiên Thảo, giống như là bỏ đi cái mạng che mặt vậy, có thể làm cho người ta nhìn ra được tâm tình mãnh liệt trong mắt hắn. Mà đối mặt với Nghiêm Húc lúc này, Thiên Thảo trước mắt chỉ hiện ra hai cái chữ to: tai họa a.
Lông mi Nghiêm Húc rũ xuống, hắn lại cúi người thấp tiến sát lại gần Thiên Thảo. Ngươi thấy được sao? Thấy được hết con người của ta? Trái tim của ta?
Nhìn ánh mắt hắn lúc này, Thiên Thảo kinh ngạc gật gật đầu, trong nháy mắt dường như cả người hắn tràn ngập cảm giác cực kỳ thỏa mãn.
"Ta không nghĩ luôn luôn không được nhìn thấy ngươi." Nghiêm Húc hít sâu một hơi, lồng ngực chậm rãi phập phồng: "Lão sư,kỳ thực ta chán ghét nhưng cũng cảm thấy thật may mắn, đồng thời hi vọng ngươi vẫn như trước kia làm lão sư của ta … Bởi vì chỉ có như thế, ta mới có thể tiến vào sinh hoạt, cuộc sống của ngươi”
Dừng lại một chút, Nghiêm Húc đột nhiên hô lên: "Thiên Thảo."
"A?"
"Ta yêu ngươi." Thanh âm nhẹ nhàng nhưng làm Thiên Thảo phảng phất như bị nổ một kích lớn.
"Ta không có bắt ngươi phải chấp nhận ta, ta chỉ là muốn nói cho ngươi biết ta thật sự yêu ngươi, không phải ngộ nhận hay là cảm xúc nhất thời, mà là một thứ tình yêu sâu đậm, từng chút từng chút chiếm lĩnh trái tim ta, không cách nào dừng lại được. Ta hiểu rõ bản thân đang nói gì, cho nên ngươi đừng lại hoài nghi đây chỉ là tình cảm nông nổi, đừng hoài nghi tình cảm của ta đối với ngươi” Nghiêm Húc cố lấy dũng khí đem một đống tâm sự nói xong, hắn cố đè nén trái tim lúc này đang đập rộn rã cố nói nốt một câu cuối cùng “Lão sư, ta không cần ngươi yêu ta, nhưng là ta chỉ muốn biết ngươi có từng thích ta dù chỉ một chút hay không?..”
Thiên Thảo không biết phải trả lời như thế nào, bởi vì nàng không thể không phụ trách mà nói thích hắn, cũng không thể đối mặt với ánh mắt chờ mong như vậy mà nói ra những lời nói làm hắn thương tâm.
Đúng lúc này, Thiên Thảo bị một đôi tay mạnh mẽ kéo ra khỏi vòng ôm của Nghiêm Húc, cánh tay bị nắm sinh đau, một giọng nói quen thuộc gằn từng tiếng vang lên “Vì sao không nhận điện thoại của ta?”
Thiên Thảo bỏ ra cánh tay bị Tân Xuyên giữ bây giờ đã bị lưu lại một vòng đỏ ửng “ Ta vừa rồi lên sân khấu biểu diễn, di động để ở túi xách sau hậu trường nên không có nghe thấy”
"Đau sao?..." Tân Xuyên lúc này mới chú ý đến cánh tay sưng đỏ của Thiên Thảo, lại bị nàng hờn dỗi né tránh
"Thật xin lỗi, Thiên Thảo... Ta vừa rồi chỉ là vì sốt ruột quá nên..." Tân Xuyên kéo cánh tay của nàng qua ôn nhu xoa nắn: "Mau lên xe đi, chúng ta đi qua chỗ ba mẹ”
Đoạn đối thoại trước mắt tựa như mũi nhọn đâm vào trái tim Nghiêm Húc khiến hắn vô cùng đau đớn, đúng vậy, hắn đòi hỏi một câu ‘thích’ thương hại từ nàng thì có ích lợi gì đây? Trái tim của nàng căn bản không đặt nơi hắn, hắn thật sự đáng thương a, ngốc nghếch hi vọng xa vời nàng chỉ cần nói một câu thích là có thể vượt qua cả đời.
"Nghiêm Húc..." Thiên Thảo vừa muốn nói lời cáo biệt, Tân Xuyên liền đem nàng ôm ngang lên xe, giọng điệu ôn nhu khác thường “Hôm nay ta đã tìm ngươi thật lâu, lại không thấy ngươi nghe điện thoại làm ta thật lo lắng, Thiên Thảo, về sau xin ngươi đừng không nói một tiếng liền trực tiếp biến mất a, ta không thích như vậy”
Thiên Thảo bị đặt ở ghế phụ, Tân Xuyên vừa đóng cửa xe liền trực tiếp nổ máy đi. Thiên Thảo nhìn ra phía ngoài cửa sổ hướng về phía Nghiêm Húc muốn vẫy tay tạm biệt, bỗng nhiên lại có một bàn tay đem đầu nàng ấn xuống, đầu lưỡi ẩm ướt ngang ngạnh xâm nhập vào khoang miệng. Thiên Thảo có chút không thể thở nổi, duy trì như vậy một lúc thật lâu sau cho đến khi Tân Xuyên buông nàng ra, Thiên Thảo quay lại đã không còn thấy bóng dáng Nghiêm Húc.