Sổ Tay Sinh Tồn Ở Cổ Đại

chương 33: chu tử giai

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chuyển ngữ Gyanji

Beta Nhã Vy

Việc làm ăn của Sở Xuân Nguyệt phát triển không ngừng, chính xác hơn là náo nhiệt vô cùng. Sở Lưu Uyển oán hận vô cùng nhưng lại không thể phát tác.

Cuộc sống từng ngày từng ngày trôi qua, Sở Thu Nguyệt cứ tưởng nhờ Dạ Tử quán, Sở Xuân Nguyệt cuối cùng cũng đàng hoàng, ai ngờ được hôm nay, bỗng nhiên Sở Xuân Nguyệt chạy về nhà nói với mọi người: “Con. . . . . . Con đã phải lòng một nam nhân.”

Ngoại trừ một mình Sở Xuân Nguyệt vô cùng hưng phấn, tất cả mọi người đều kinh ngạc khó hiểu. Mọi người vừa rối rít hỏi người nọ là ai, vừa âm thầm trách cứ Sở Xuân Nguyệt nói cái gì mà “Phải lòng một nam nhân” chứ, thật là chẳng ra thể thống gì cả.

Sở Xuân Nguyệt nói: “Dạ Tử quán đang làm ăn tốt như vậy, tất nhiên sẽ không tránh khỏi việc có người từ đến khiêu khích gây chuyện, con đã đi thuê mấy tên hộ vệ cường tráng, nhưng sợ làm cho những nữ nhân mua hàng ngượng ngùng nên không thể làm gì khác hơn là để cho mấy người họ đứng nơi khá xa cửa rồi lúc nào có chuyện hãy đến. Ai biết bọn họ lợi dụng lúc rảnh rỗi liền đi đâu mất, căn bản là đi xa đến mức không thấy được động tĩnh gì ở Dạ Tử quán ! Con vốn cũng không biết, sau đó bỗng nhiên có người tới gây chuyện, con đi gọi bọn họ tới nhưng không một ai có mặt, lúc đó con mới biết được chuyện này!”

“Được rồi, đừng kể những thứ ngoài lề này nữa, nói vào điểm chính đi.” Giang Thiến Thiến nhíu mày, trong lòng đang sốt ruột chuyện của con gái nên cũng không muốn quản những thứ này.

Sở Xuân Nguyệt đành tiếp tục nói: “Hôm nay lại có người gây chuyện, những người kia cũng không đến, rồi bỗng nhiên có một nam tử, một thân một mình xông tới, đánh những người đó đến tè ra quần, sau đó còn đi tới hỏi con ‘Cô nương, nàng không sao chứ ’. . . . . .”

Nói tới chỗ này, Sở Xuân Nguyệt liền mím môi, ngượng ngùng nở nụ cười.

Mọi người đều đã hiểu, ra là nàng bị cảm phục bởi nam nhân kia.

Sở Lưu Uyển đột nhiên nhíu mày, nói: “Nam tử kia tên là gì?”

Không biết sao nghe thấy câu nói của người nọ, Sở Lưu Uyển cũng không tránh khỏi cảm giác có chút quen thuộc.

“A, hắn nói hắn tên Chu Tử Giai —— Muội cũng biết Chu gia, đó chẳng phải là danh gia vọng tộc sao?” Sở Xuân Nguyệt đắc ý nói.

Sở Lưu Uyển sửng sốt chốc lát, bỗng nhiên cười lớn: “Hóa ra là Chu Tử Giai.”

Trừ gia đình Sở Liên Bình, những người trong thành ai ai phải lắc đầu bất đắc dĩ.

Riêng Sở Lưu Sương thì ôm bụng cười đến suýt ngã.

Sở Xuân Nguyệt vốn cũng đã hỏi những người khác, biết Chu gia mặc dù không phải tam đại gia tộc, thượng gia, kim gia, hoặc là loại có danh tiếng như thế, nhưng dù gì cũng coi như là một đại gia tộc rồi. Huống chi Chu Tử Giai phong thái bất phàm, tướng mạo cũng anh tuấn, còn tự mình ra tay cứu giúp người khác, lại thêm trên mặt đều là nhu tình. Từ lúc Sở Xuân Nguyệt tới cổ đại vẫn bị luôn coi thường, gần đây mặc dù nhờ danh tiếng Dạ Tử quán, nhưng cũng ít có nam tử chất lượng tốt như thế tỏ tình—— mặc dù Chu Tử Giai chưa thật nói gì, nhưng Sở Xuân Nguyệt có thể cảm nhận được ánh mắt đầy tình ý kia của hắn. . . . . .

Thật vất vả có một nam nhân tốt như vậy, Sở Xuân Nguyệt vội vàng tới Sở phủ khoe khoang, còn chọn riêng lúc đang dùng cơm chính là vì muốn cho mọi người hâm mộ một phen. Chẳng ngờ được lại không có một ai tỏ vẻ ngưỡng mộ với nàng mà sau khi nge được tên Chu Tử lại còn cười ầm lên như vậy, thật là làm cho nàng không còn mặt mũi nào mà!

Sở Xuân Nguyệt thở gấp, cả giận nói: “Có gì đáng buồn cười chứ? !”

Sở Thu Nguyệt thấy những người khác cười sôi nổi, mà giọng cười còn pha chút bất đắc dĩ, trong bụng sinh nghi, đồng thời nhớ lại: Cái tên “Chu Tử giai” này, hình như đã nghe qua ở đâu rồi. . . . . .

A, đúng rồi, hôm thi đá cầu, đi theo phe Bát hoàng tử, Sở Lưu Sương đã nói bên phe Bát hoàng tử, chỉ có Bát hoàng tử và Chu Tử Giai là coi như vừa mắt. . . . . . Nếu là vậy thì có cái gì đáng buồn cười chứ?

Nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của Sở Thu Nguyệt, lại thấy Sở Xuân Nguyệt tức giận như vậy, Sở Lưu Sương cười hì hì lau nước mắt, nói: “Nhị Đường tỷ, tỷ đừng khó hiểu nữa, lúc đầu muội nói là Chu Tử Giai coi như vừa mắt, nhưng cũng không nói con người hắn như thế nào.”

Dứt lời, dừng một chút, nói: “Thật ra thì Chu Tử Giai này mặc dù là người Chu gia nhưng lại làm mất hết danh dự của Chu gia. Hắn mọi mặt đều hoàn hảo, nhưng lại là kẻ đào hoa, lại suốt ngày dùng một chiêu chính là anh hùng cứu mỹ nhân.”

“A?” Sở Xuân Nguyệt kinh hô, “Như vậy là có ý gì?”

“Chính là hắn chuyên thuê bọn bắt cóc, quấy rối, gây chuyện để cho các cô gái hắn nhìn trúng lâm vào hoàn cảnh khó khăn, còn hắn thì xuất hiện vào phút cuối đánh lui những người đó rồi mượn cớ để tán tỉnh. Cứ như vậy, những nữ tử thông thường liền sẽ bị chinh phục !” Sở Lưu Sương cười nói, “Hắn chính là dùng cách như thế để làm nữ tử khuynh tâm.”

Sở Xuân Nguyệt lại không nghe ra “Những nữ tử thông thường” có nghĩa là Chu Tử Giai đã sử dụng chiêu như vậy không chỉ một hai lần, ngược lại còn nói: “Thì ra là hắn làm thế để cho mình chú ý, lại còn bỏ ra nhiểu công sức như vậy.”

Sở Lưu Uyển cười một tiếng: “Đường muội, muội đừng vội cảm động, tỷ nhớ vào hai năm trước, lúc tỷ đang ngồi trên kiệu cũng bỗng nhiên bị vây lại, rồi cũng Chu công tử xuất hiện giải nguy cho tỷ. Chẳng qua là sau này lại bị tỷ vạch trần, vì mất mặt nên hắn cũng không dám làm chuyện đó nữa.”

Dứt lời giơ tay áo che miệng cười cười: “Không ngờ hôm nay lại tới quấy nhiễu muội.”

Mọi người buồn cười lắc đầu.

Giang Thiến Thiến bất đắc dĩ cười nói: “Hóa ra là như vậy. Xem ra Xuân Nguyệt mặc dù sâu sắc, nhưng chung quy không bằng Lưu Uyển sâu sắc đúng lúc, nhìn thấu trò lừa bịp của đối phương. Cũng may là nhờ Lưu Uyển vạch trần.”

Sở Xuân Nguyệt thật vất vả mới có được một “Lang quân như ý” đã bị Sở Lưu Uyển nói thành một nam tử cực kỳ ngu xuẩn, hơn nữa hắn còn từng động tâm với Sở Lưu Uyển —— đó không phải là nói mình nhặt đồ Sở Lưu Uyển không cần sao? !

Trong lòng Sở Xuân Nguyệt phẫn hận, nhưng lại không muốn tin Chu Tử Giai nhẹ nhàng như ngọc lại là người như vậy, nói: “Nhưng . . . . . Việc kia cũng đã ba năm rồi, sợ là hắn cũng sẽ không còn thích Đường tỷ nữa đâu.”

“Dĩ nhiên là không, ” Sở Lưu Sương nói xen vào “Ai mà chẳng biết Chu công tử mới mười tám nhưng thê thiếp đã sớm một đàn. Bất luận nhân phẩm tính tình thế nào, chỉ cần đẹp mắt là hắn liền thu!”

“Này, Lưu Sương, ” Hà Tương Tư cau mày, “Không được nói tung tung.”

Dù sao Chu gia cũng là một đối tượng lôi kéo rất đáng giá, mặc dù Chu gia đi theo Bát hoàng tử, nhưng trong triều đình không có cái gì gọi là bằng hữu vĩnh viễn, cho nên vì lời nói mà dẫn đến đắc tội làm sứt mẻ tình cảm cũng điều là vạn lần không nên.

Sở Lưu Sương le lưỡi, ngậm miệng cười cười.

Nghe Sở Lưu Sương nói như vậy, Sở Xuân Nguyệt giống như bị thiên lôi bổ trúng, nàng đã từng nói nhất định phải nam nữ ngang hàng mới chấp nhận! Huống chi là cùng người khác chung chồng? !

Nàng ta lập tức không hề suy nghĩ nhiều chuyện của Chu Tử Giai nữa, nói: “Ồ, Hóa ra hắn là kẻ giả tạo như vậy, thế thì cũng không cần nhắc tới hắn nữa.”

Dứt lời liền tùy ý kết thúc chủ đề này.

Những người khác cũng hiểu được nàng không muốn nói tiếp nên cũng không nhắc lại chuyện Chu Tử Giai này nữa.

Trong lòng Sở Xuân Nguyệt khổ sở vô cùng, nàng vốn là thích Giang Thành Văn , nhưng Giang thành văn quá không hiểu phong tình nên đành phải thôi; đến Lâm Khang Dạ, vừa nhìn liến thấy quá nhỏ, cũng không có tố chất của nam chính ; sau lại thật vất vả tới Lâm An Dạ, ai ngờ lại bị một bài《 Xuân Nhật Yến 》của Sở Lưu Uyển giành trước —— mặc dù hắn có vẻ hắn cũng không để ý lắm đến Sở Lưu Uyển, nhưng dù sao phần thắng của Sở Lưu Uyển cũng lớn hơn mình. . . . . .

Nghĩ tới đây, trong lòng Sở Xuân Nguyệt càng ưu phiền, lập tức đặt đũa xuống rồi trở về phòng.

+++

Tuy trong lòng Sở Xuân Nguyệt rất thương tâm vì bị Chu Tử Giai lừa gạt, nhưng ngày hôm sau vẫn đến Dạ Tử quán như mọi ngày, chuẩn bị xong tất cả chỉ chờ khách nhân tới cửa. Chu Tử giai cũng tập tức xuất hiện.

Nhìn hắn một thân áo trắng, khí chất bất phàm, trong lòng Sở Xuân Nguyệt vừa nảy một cái. Nhưng lại nhớ tới những lời hôm qua của Sở Lưu Uyển vàSở Lưu Sương liền hạ quyết tâm sắt đá, không muốn để ý đến hắn.

Chu Tử Giai không vẫn không biết chuyện hư hỏng trước kia của mình đã bị vạch trần nên vừa cười vừa tiến đến hỏi han Sở Xuân Nguyệt: “Sở cô nương, hôm qua ngươi bị kinh sợ, không biết hôm nay thế nào rồi ?”

Sở Xuân Nguyệt không muốn để ý đến hắn, quay đi chỗ khác…. không nói lời nào.

Chu Tử Giai lại cho là nàng đang làm nũng với mình, cười cười, nói tiếp: “Sở cô nương. . . . . .”

Lời còn chưa nói hết, Sở Xuân Nguyệt liền nói: “Ngươi đi ra ngoài đi, sau này không được đến đây nữa.”

Chu Tử Giai vô cùng kinh ngạc, hôm qua rõ ràng thấy Sở Xuân Nguyệt đã cắn câu rồi, sao hôm nay lại. . . . . .

Sở Xuân Nguyệt nói xong câu nói kia, trong lòng lại có một chút hối hận, đi đến ngồi ở phía sau quầy thất thần thật lâu. Lúc lâu sau, nàng mới phát hiện có cái gì đó không đúng —— tại sao hôm nay lại không có khách nào cả?

Bình thường vào lúc này, không kể là mua phấn hay là can tịnh khố cửa tiệm cũng đều rất đông!

Dĩ nhiên phần lớn mọi người là đến mua can tịnh khố nhưng thuận tiện cũng sẽ mua phấn. Dù sao Dạ Tử quán của Sở Xuân Nguyệt cũng có danh tiếng, phấn ở đây hẳn là sẽ không kém bất kì nơi nào.

Sở Xuân Nguyệt vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy Chu Tử Giai đang đứng chình ình trong đại sảnh—— đây là cửa tiệm của phụ nữ, hắn là một đại nam nhân mà đứng ở chỗ này thì người nào còn dám vào?

Thảo nào đến một vị khách cũng không có.

Sở Xuân Nguyệt vừa giận hắn cản mình làm ăn, lại vừa vui vẻ vì hắn vẫn chưa đi, trong lúc nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cái gì cũng không nói được. Chu Tử Giai thấy Sở Xuân Nguyệt trên mặt hết đỏ lại trắng, biết trong lòng Sở Xuân Nguyệt cũng không bài xích mình như lời nói, cho nên vội vàng tiến lên phía trước nói: “Không biết ta đã đắc tội gì với Sở cô nương mà lại làm cho Sở cô nương không thích ta đến như vậy?”

Sở Xuân Nguyệt sẵng giọng: “Ngươi làm chuyện tốt gì thì trong lòng ngươi tự biết.”

Chu Tử Giai sửng sốt, cuối cùng cũng đoán được là chuyện gì xảy ra, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không đổi, nói: “Ra là Sở cô nương nghe người khác kể về những chuyện phong lưu trước kia của ta.”

Chuyện phong lưu trước kia?

Sở Xuân Nguyệt hơi sững sờ, nói: “Ừ. Ngươi cũng tự biết sao.”

Chu Tử giai bất đắc dĩ cười một tiếng: “Đây đều là chuyện từ lâu rồi. Khoảng thời gian này ta thanh tâm quả dục, đơn giản là cảm giác sẽ có chuyện kỳ lạ gì đó sẽ xảy ra, thật giống như ta sẽ gặp phải tình yêu chân chính của một nữ tử. . . . . .”

Sở Xuân Nguyệt trong lòng vừa động, nghĩ, đúng rồi, có loại nam chính vốn là người trăng hoa, nhìn như cao thủ tình trường, phiến diệp không dính thân, nhưng trong lòng vô cùng tịch mịch , đơn giản là hắn chẳng bao giờ thật lòng. . . . . . Sau đó, hắn gặp gỡ nữ chính, lúc này hắn sẽ vì nữ chính bộc lộ hết thảy, dĩ nhiên là vô cùng chân thành. . . . . .

Sở Xuân Nguyệt càng nghĩ càng kích động, cảm thấy mình đích thực chính là Thiên Nữ định mệnh của Chu Tử giai, ngoài mặt còn nói: “Vậy những thê thiếp huynh lấy về trước đây thì sao? Huynh cưới người ta, chẳng lẽ cũng đều là thật lòng?”

Chu Tử giai lắc đầu: “Dĩ nhiên không phải rồi. Ta mặc dù thê thiếp bên cạnh một đoàn, nhưng không một người nào hiểu ta, có đôi khi ta một mình ngồi ở thư phòng suốt đêm cũng không một ai vào. Các nàng cũng không thể hiểu ta. . . . . .”

Sở Xuân Nguyệt cười một tiếng, nói: “Đó là bởi vì huynh không chịu đối xử thật lòng, người khác làm sao thật lòng hồi báo cho huynh đây?”

Vừa nói, trong lòng Sở Xuân Nguyệt vừa đắc ý, lời kịch như vậy nàng xem qua không dưới năm sáu lần, bây giờ nói ra căn bản là dễ dàng.

Cho nên tiếp tục nói: “Ta cũng chưa từng thích qua người nào, nhưng tối thiểu ta cũng biết, yêu là từ hai phía. Chỉ khi ngươi thật lòng mới có thể nhận được sự chân thành từ người khác. Huynh nói huynh tịch mịch, chỉ là bởi vì huynh không biết yêu. . . . . .”

Nói xong còn thở dài một hơi.

Chu Tử giai nói: “Có đúng là như vậy không?”

Sở Xuân Nguyệt mỉm cười gật đầu.

Nhưng Chu Tử Giai lại lắc đầu: “Nhưng những thứ kia đều là dong chi tục phấn, làm sao đáng giá để ta thật lòng?”

Dứt lời nhìn về phía Sở Xuân Nguyệt: “Đâu như Sở cô nương, mặt như hoa đào, tâm như linh lung, thật đúng là một kỳ nữ hiếm gặp. . . . . . Ta. . . . . . Ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy. . . . . .”

Sở Xuân Nguyệt đỏ mặt: “Được rồi, huynh ra ngoài trước đi, ta còn muốn làm ăn.”

Chu Tử giai khẽ mỉm cười, nói: “Được, một lát nữa ta sẽ trở lại.”

Sở Xuân Nguyệt ngoài miệng nói: “Huynh trở lại làm cái gì chứ?” nhưng cũng không có tỏ vẻ cự tuyệt.

Chu Tử Giai lại càng đắc ý, quay người lại, vẻ mặt tươi cười rời đi.

Hai người này huynh ta, ta nàng diễn xướng, làm Sở Thu Nguyệt ở gian nhà bên kia đợi Sở Xuân Nguyệt thật là chua chát.

Nàng vốn đang muốn tìm đến Sở Xuân Nguyệt, ai biết nhìn thấy ở cửa có một nam tử đứng ở đó, cũng không ai nói chuyện, mà Sở Xuân Nguyệt lại ngồi quay lưng ra phía ngoài, cũng thật là kì lạ.

Đoán được nam tử kia là Chu Tử Giai, Sở Thu Nguyệt dứt khoát không đi vào, mà đứng nhìn xem Sở Xuân Nguyệt làm thế nào để đối phó Chu Tử Giai. Sau lại nghe phải vài câu đối thoại, quả thực đến cả thức ăn trong bụng cũng muốn nôn ra ngoài. . . . . .

Một khắc kia, nàng thậm chí còn cho là hai người đều bị thứ gì đó nhập vào. . . . . .

Nhưng Sở Thu Nguyệt cũng hiểu được, Sở Xuân Nguyệt đang dương dương tự đắc vì những lời thoại nghe nhiều thành thuộc, mà Chu Tử Giai lại là “Đả xà tùy côn”(), hiển nhiên là tay lão luyện.

Trong lòng Sở Thu Nguyệt cảm thán, không nhịn được lắc đầu.

Nhớ lại hai người vừa rồi nói cái gì mà “Tịch mịch” , “Thật lòng” , “Kỳ nữ” lại càng rùng mình dữ dội, dở khóc dở cười nói: “Đúng là có bệnh mà. . . . . .”

Bỗng nhiên phía sau có tiếng hỏi: “Cái gì có bệnh?”

()Đả xà tùy côn – Đánh rắn tùy gậy: Câu này không phải do danh nhân nào ghi chép lại, mà chỉ mà một câu thoại được Lưu truyền trong dân gian dạy về cách đánh rắn ở vùng Lĩnh Nam. Phía nam có nhiều thứ dịch bệnh và vật độc hại, thường xuyên có rắn rết độc trùng và chuột bọ. Roi trúc mềm, côn cứng. Loài rắn có Sở trường quấn quanh những vật cứng, nếu vụt gậy xuống không đánh trúng ngay điểm yếu của rắn có thể sẽ bị rắn vặn thân, nhe nanh, cắn lại người đánh rắn. Vậy nên phàm là người đánh rắn sẽ không bao giờ dùng côn mà dùng roi trúc để đánh rắn.

“Đả xà tuỳ côn” kỳ thực là “Mộc côn đánh rắn, rắn tuỳ loại gậy”.

Câu này ngụ ý con người có thể xem xét thời cơ, Thuận theo thời thế tình hình mà làm, để đạt được lợi ích lớn. Lấy câu “Đả xà tuỳ côn thượng” để sánh với tranh đấu chốn nhân gian để ám chỉ: Kẻ bị công kích giỏi về cách dùng mánh khoé thủ đoạn để lợi dụng luồn lách sơ hở, phản kích nhanh nhạy, khiến đối phương cảm thấy khó giải quyết.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio