Edit Gyanji
Beta Nhã Vy
Sở Thu Nguyệt sợ hết hồn, quay đầu lại thì thấy Lâm Khang Dạ đang nghi hoặc nhìn mình, mà Lâm An Dạ cũng đứng phía sau Lâm Khang Dạ, chau mày, như thể nhìn phải thứ gì đó không sạch sẽ vậy.
Thực ra bởi vì Lâm An Dạ là người luyện võ, hơn nữa so với võ nghệ của Lâm Khang Dạ còn tinh thuần không kém nên có thể nghe được âm thanh xa hơn người bình thường, mặc dù vừa nãy hắn đứng cách Dạ Tử quán khá xa nhưng vẫm có thể nghe cực kỳ rõ ràng. Lâm Khang Dạ còn đang nghi ngờ, nhưng Lâm An Dạ chắc chắn đã nghe rõ. . . . . .
Sở Thu Nguyệt thắc mắc một việc, chẳng lẽ Lâm An Dạ không có chuyện gì cũng bày ra vái vẻ mặt thâm cừu oán hận như thế này sao.
Sở Thu Nguyệt gọi một tiếng “Lâm công tử”, hắn cũng chỉ khẽ gật đầu một cái coi như đáp lễ.
Sở Thu Nguyệt hỏi Lâm Khang Dạ: “Lâm nhị công tử, sao huynh lại ở chỗ này?”
“À, ta đưa đại ca ra ngoài đi dạo, đi ngang qua mà thôi.” Lâm Khang Dạ nói.
Chỗ Dạ Tử quán ở vị trí phố xá vô cùng phồn hoa nên muốn đi dạo trong thành hiển nhiên là cần phải đi qua nơi này .
“Ra là vậy. . . . . .” Sở Thu Nguyệt gật đầu.
“Không ngờ nhìn thấy cô đang đứng trước cửa hiệu của tỷ tỷ cô nghe lén cái gì. . . . . .” Lâm Khang Dạ nói, “Sau đó lại nhìn thấy Chu Tử Giai đi ra.”
“Á, không có gì, ta cũng chỉ vừa tới không lâu, thấy a tỷ đang cùng người ta nói chuyện nên chưa đi vào.” Sở Thu Nguyệt đảo tròn mắt nói.
Lâm Khang Dạ gật đầu, mặc dù vẫn còn có chút nghi ngờ nhưng cũng không nói gì nữa.
Bỗng nhiên, Lâm Khang Dạ vỗ tay một cái nói: “Đúng rồi, đại ca.”
Lâm An Dạ đi tới hai bước: “Có chuyện gì?”
“Đại ca, lần trước huynh không phải là không cẩn thận đã đạp chết nha hoàn của Sở cô nương sao, mặc dù đã tới Sở gia tạ tội rồi, nhưng vẫn chưa tạ lỗi với Sở cô nương nha.” Lâm Khang Dạ cười cười, nói.
Sở Thu Nguyệt không giải thích được, tên Lâm Khang Dạ này không biết đang suy nghĩ gì, đang yên đang lành tự nhiên lại nhắc tới chuyện kia, lại còn muốn Lâm An Dạ tạ tội với nàng? !
Lâm An Dạ cũng nhìn Lâm Khang Dạ, hỏi: “Thế ta phải làm thế nào?”
Lâm Khang Dạ chỉ chỉ Dạ Tử quán: “Thì mua một ít phấn tặng cho Sở cô nương là được.”
Sở Thu Nguyệt vội vàng khoát tay: “Không cần không cần, bây giờ ta cũng không cần phải dùng phấn đâu. Hơn nữa để cho Lâm công tử tặng quà thật sự cũng không hợp lẽ. Lần trước Lâm công tử tới Sở phủ đã đầy đủ lắm rồi .”
Lâm Khang Dạ sửng sốt, nói: “Đúng à, cô còn chưa cập kê —— không biết ngươi khi nào cập kê?”
“Còn hai năm nữa.” Sở Thu Nguyệt cười cười, trong lòng nghi ngờ, Lâm Khang Dạ này, chẳng lẽ là quanh co hỏi tuổi nàng sao? Không biết có dụng ý gì đây?
“Ừm. . . . . .” Lâm Khang Dạ gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Lâm An Dạ nói: “Tuy là như thế, nhưng Khang Dạ nói cũng không sai.”
Sau đó hắn trầm ngâm nói: “Làm phiền Sở Tam tiểu thư ở chỗ này chờ ta một lát.”
Nói xong cũng xoay người rời đi.
Sở Thu Nguyệt cùng Lâm Khang Dạ bốn mắt nhìn nhau, Sở Thu Nguyệt nói: “Lâm công tử đi đâu vậy?”
“Làm sao ta biết được” Lâm Khang Dạ cũng không hiểu lắc đầu, “Có thể là đi mua quà cho cô.”
“A?” Sở Thu Nguyệt ngẩn người, nói, “Nếu thật là như vậy ta làm sao dám nhận được? Thôi, ta đi trước, lát huynh nói với huynh trưởng huynh là ta có việc phải đi nhé.”
Dứt lời liền chạy đi.
Lâm Khang Dạ nói: “Này này, cô chạy cái gì, còn cái gì mà không dám nhận . . . . . Giờ ta mới phát hiện cô lại cứng nhắc như vậy đấy.”
Sở Thu Nguyệt buồn cười, không muốn lý luận với hắn, chỉ nói: “Nếu như công tử ấy tặng quà cho ta, chẳng phải là làm cho người ta hiểu lầm rồi lôi ra bàn tán sao?”
“Ta cũng chỉ là thuận miệng nói một chút, đại ca mặc dù hàng năm chinh chiến, không câu nệ tiểu tiết, nhưng những chuyện phép tắc này cũng hiểu được, cô khẩn trương cái gì.” Lâm Khang Dạ buồn cười nói, “Cứ chờ một lát xem sao.”
“Vậy cũng được.” Sở Thu Nguyệt gật đầu, không nói đến chuyện rời đi nữa.
Một lát sau, Lâm An Dạ trở lại, chỉ thấy trong tay của hắn cầm lấy một miếng bài tử, bài tử này được làm từ ngọc, là màu lục bích, kiểu dáng mới lạ, cũng hơi có chút kỳ quái. Lâm Khang Dạ nhìn tấm bài tử kia, nói: “A, đây không phải là bài tử của a tỷ cho sao?”
A tỷ trong lời của Lâm Khang Dạ chính là muội muội của Lâm An Dạ, tỷ tỷ Lâm Khang Dạ, tên là Lâm Lạc Thanh. Lâm Lạc Thanh vừa tròn mười sáu, cũng đã vào cung.
“Ừ, đây là lần trước mẹ vào cung, a tỷ cho người tấm bài tử này, nói ngày kinh trập (Mùng hoặc tháng ) này có thể dùng để vào trong cung ngắm hoa ở ngự hoa viên.” Lâm An Dạ nói.
Lâm Khang Dạ gật đầu: “Đúng rồi, thân thể mẹ không thoải mái, cho nên gần đây cũng sẽ không đi, dặn ta và đại ca nếu là tìm thấy người thích hợp có thể cho nàng. Hội ngắm hoa này, tất nhiên là sẽ có đông đảo nữ quyến tới chơi, có khi Thái hậu và Hoàng hậu cũng sẽ đến, không tệ, cô đi đi.”
“A?” Sở Thu Nguyệt nhìn chăm chăm tấm bài tử, nàng có thế nào cũng không ngờ Lâm An Dạ lại là cho nàng một tấm bài tử để vào cung ngắm hoa, vật này, nói như thế nào đây. . . . . . Nói quý giá thì một khối bài tử ngọc, cũng không có gì đắt tiền, hơn nữa cũng sẽ không khiến người ta suy diễn lung tung, nhưng cũng không thể nào nói là nói không quý giá,. . . . . .
Sở Thu Nguyệt khoát tay áo nói: “Không cần không cần, Lâm công tử, đa tạ huynh, chỉ là ta cũng không hiểu nhiều lắm về lễ giáo trong cung, nếu quả thật muốn vào cung, tất nhiên phải học mấy thứ kia. Ta tính tình lười nhác, tất nhiên là không muốn. Ý tốt của huynh ta xin nhận, nhưng thứ này. . . . . . Ta thật không thể nhận.”
Lâm An Dạ thản nhiên nói: “Trong nhà nàng tỷ muội đông như vậy, nếu như nàng không muốn đi có thể cho người khác.”
Dứt lời liền đưa tấm bảng cho Sở Thu Nguyệt.
Lâm Khang Dạ cũng nói: “Đúng vậy, dù sao chẳng qua chỉ là đi dạo hoa viên ngắm hoa, cũng sẽ có nhiều người đi, ít nhất cũng mười mấy người, huống chi cũng không phải là cô không quen ai . . . . . . Giống như lần trước, ta nhớ hôm so tài đá cầu, chẳng phải Tư Mã Nhị tiểu thư ngồi ở phía sau cô sao? Nàng chắc chắn cũng sẽ đi.”
. . . . . . Tư Mã Liên cũng đi?
Vậy nàng càng không đi. . . . . .
Sở Thu Nguyệt trong lòng chỉ muốn từ chối, nhưng suy nghĩ một chút, dù sao nhận cũng không có chuyện gì. Nếu giờ ở trên đường mà đùn qua đẩy lại còn làm cho người ta tò mò hơn. Cho nên cũng không nói gì thêm, chỉ tạ ơn rồi nhận lấy.
Huống chi Lâm An Dạ đoán chừng cũng cảm thấy vẫn còn cần bồi thường cho nàng chuyện Tiểu Lục, nếu nàng không nhận cũng là quá không hiểu chuyện rồi.
Nói xong, Lâm An Dạ và Lâm Khang Dạ liền cáo từ, trước khi đi, Lâm An Dạ khẽ dừng chân, quay đầu dặn dò Sở Thu Nguyệt: “Sở Tam tiểu thư, nếu như nàng đi, nhất định phải chú ý.”
Sở Thu Nguyệt khẽ mỉm cười: “Ừ, đa tạ Lâm công tử.”
Lâm An Dạ gật đầu, đi theo hướng của Lâm Khang Dạ.
Bởi vì Lâm An Dạ đã rời kinh thành một thời gian khá lâu, Lâm Khang Dạ muốn để cho hắn làm quen nhiều một chút nên liền dẫn hắn đi khắp nơi. Hôm Lâm An Dạ cưỡi ngựa về thành, nhiều người đã cẩn thận quan sát tướng mạo Lâm An Dạ nên lúc này liền nhận ra được hắn. Nhưng Lâm An Dạ lúc nào cũng nghiêm mặt, trưng ra bộ mặt “Người lạ chớ quấy rầy’’ nên mọi người cũng không ai dám đến gần hắn.
Sở Thu Nguyệt thấy hai huynh đệ kia càng lúc càng xa, cảm thấy quanh thân Lâm An Dạ lúc nào cũng phủ khí lạnh thật giống như đông lại tới nơi vậy, buồn cười lắc đầu xoay ngươi bước vào Dạ Tử quán. Sở Xuân Nguyệt còn đang sững sờ, thấy Sở Thu Nguyệt tới, vội vàng hoàn hồn, nói: “Ơ, Thu Nguyệt, sao muội lại tới đây?”
“À, cũng không có gì, là đại đường tỷ bảo muội tới thăm tỷ một lát.” Sở Thu Nguyệt nói, “Tỷ ấy nói muội dù sao cũng không có việc, không bằng tới đây giúp đỡ tỷ, tâm tình tỷ đang không tốt sao?”
Thật ra là Sở Lưu Uyển cố ý để cho Sở Thu Nguyệt tới kích động Sở Xuân Nguyệt, dù sao Sở Thu Nguyệt cũng đang nhàn rỗi không có chuyện gì làm nên liền đáp ứng.
Nhưng nhìn bộ dáng mặt mày hồng hào bây giờ của Sở Xuân Nguyệt, có chút nào gọi là không vui chứ?
Sở Xuân Nguyệt quả nhiên lắc đầu nói: “Ta nào có cái gì không vui? Chẳng qua là hơi chán.” Dứt lời lại chống cằm ngồi ngẩn người.
Sở Thu Nguyệt gật đầu, cũng không nói gì, ngồi với Sở Xuân Nguyệt một lát rồi trở về Sở phủ.
Sở Thu Nguyệt tính đem tấm bài tử ngọc kia cho Sở Lưu Uyển, về phần nguyên nhân thì cứ theo sự thật mà nói. Dù sao vốn cũng không có gì đặc biệt.
Kết quả sau khi Sở Thu Nguyệt trở lại Sở phủ, đi đến phòng Sở Lưu Uyển, gõ cửa: “Đường tỷ?”
Sở Lưu Uyển mở cửa, Sở Thu Nguyệt chỉ thấy Sở Lưu Uyển đang vui sướng lựa y phục trong phòng, thấy nàng tới, Sở Lưu Uyển cười nói: “Muội đến vừa đúng lúc, giúp Đường tỷ xem một chút, muội thấy bộ này nhìn có được không?”
Sở Thu Nguyệt nghi ngờ nói: “Đường tỷ, tỷ định đi đâu vậy?”
“Kinh trập tỷ sẽ đi ngắm hoa ở ngự hoa viên!” Sở Lưu Uyển hứng chí bừng bừng nói, “Đây là lần đầu tiên tỷ được nhận bài tử đi dự hội trong cung đấy!”
Dứt lời từ trong áo lấy ra một tấm bài tử lục bích giống hệt tấm Lâm An Dạ vừa cho.
Sở Lưu Uyển vui vẻ như thế không phải là không có nguyên nhân .
Sở Lưu Uyển mặc dù đang cực kỳ nổi danh trong kinh thành, nhưng suy cho cùng cũng làm nhiều người đố kỵ, mà Sở phủ cũng không phải là gia tộc lâu đời, trong triều cũng không bất kỳ quan hệ thân thích nào. Tỷ tỷ của Hà Tương Tư vốn cũng là phi tử trong cung, nhưng vừa mới miễn cưỡng vào cung một tháng đã mắc bệnh rồi bỏ mình, cho nên không còn dính líu gì tới hậu cung nữa.
Hội ngắm hoa này, một mặt là chúng phi tần trong hậu cung mang theo một vài nữ quyến thân thích, đồng thời trong đó còn có kết thân bè phái. Từ quần áo cử chỉ đến lời nói, không có chỗ nào không làm cho người ta bắt được nhược điểm cho nên rất phức tạp.
Sở Lưu Uyển đương nhiên là không có cơ hội.
Mặc dù Ngũ hoàng tử, Lâm Khang Dạ cũng có thể giúp, nhưng lúc này quan hệ của hắn và Sở Lưu Uyển vẫn chưa sáng tỏ, tất cả mọi người đều đang nhìn vào, nếu như để hắn giúp sẽ làm cho người ta đàm tiếu. . . . . .
“Vậy, biểu tỷ, làm sao tỷ có bài tử này?” Sở Thu Nguyệt hơi sững sờ, nói.
Sở Lưu Uyển cười cười nói: “Là Tư Mã Liên cho.”
Thì ra lúc trước Tư Mã Hà muốn giúp muội muội là Tư Mã Liên nên đã xin một tấm từ tỷ tỷ làm phi tử trong cung cho nàng ấy, nhưng bây giờ nhờ quan hệ giữa Tư Mã Hà với Sở Triều Sinh, dĩ nhiên là không cần đến những thứ kia, cũng giúp Sở Lưu Uyển lấy được một tấm.
Sở Lưu Uyển vô cùng vui vẻ, trong lòng định sẽ cảm ơn Sở Triều Sinh, đồng thời cũng cảm ơn Sở Thu Nguyệt —— thật ra thì tấm bảng này đáng nhẽ ra là của Sở Thu Nguyệt, dù sao nàng mới là muội muội ruột thịt Sở Triều Sinh, nhưng Sở Thu Nguyệt cũng không phải là nhân sĩ trong kinh thành, rất nhiều quy củ cũng đều không hiểu, không thích hợp để đi.
Huống chi, Sở Lưu Uyển cũng hiểu được tính tình Sở Thu Nguyệt, thỉnh thoảng nàng cũng thông minh, lại không tranh giành với người khác, cho nên thuận miệng hỏi: “À, thật ra thì tấm bảng này đúng ra là đưa cho muội, chỉ là tỷ sợ muội không quen đi trong cung. . . . . . Đường muội, muội có muốn đi không?”
“Không, muội không đi.” Sở Thu Nguyệt lắc đầu, suy nghĩ một chút, móc ra tấm bài tử Lâm An Dạ cho, “Đường tỷ, nhưng một mình tỷ đi cũng không tốt. Muội mới vừa tình cờ đụng phải Lâm công tử cùng Lâm nhị công tử ở trên đường, mẫu thân của bọn họ không được khỏe, không thể đi ngắm hoa, cho nên nhân tiện đem tấm bảng cho muội. Muội vốn định đưa cho tỷ, nhưng tỷ đã đã có, chắc phải đem cho người khác.”
Sở Lưu Uyển sửng sốt hồi lâu, mới nói: “A. . . . . . Ra là như vậy.”
Sau đó nói: “Đã như vậy thì muội và tỷ tỷ cùng đi cũng được.”
“Đường tỷ, tỷ cũng biết là muội không hiểu quy củ lắm, nếu đi chỉ sợ sẽ làm cho bá bá mất mặt.” Sở Thu Nguyệt lắc đầu.
Sở Lưu Uyển cười nói: “Có liên quan gì chứ? Muội chỉ cần để ý làm theo tỷ là được.”
Trong lòng Sở Thu Nguyệt liền hiểu rõ, đối phương là tính đem mình làm lá xanh, nên liền nói: “Không thì như vậy đi, chờ a tỷ trở lại, muội hỏi xem tỷ ấy có muốn đi hay không.”
Nghe được Sở Thu Nguyệt muốn cho Sở Xuân Nguyệt đi, trong lòng Sở Lưu Uyển rất không thoải mái, Sở Thu Nguyệt đúng chuẩn nữ xứng, đi cùng nhau đương nhiên không thể tốt hơn, nhưng cùng Sở Xuân Nguyệt đi. . . . . . thật là. . . . . .
Nhưng lại không thể nói gì được, đành nói: “Ừ, tốt thôi.”