Edit, + Beta: Anky
Buổi sáng còn là ánh nắng tươi sáng, trời trong nắng ấm, đến lúc này mưa lại ào ào không ngừng.
Vào y quán, Mục Song Hàm nhịn không được hắt hơi một cái, Lạc Chiêu Dực sờ trán nàng, nhíu mày, Đức Phúc vừa thấy liền mang theo Xuân Miên Liễu Nhứ tìm người của y quán mượn phòng bếp, chỉ chốc lát sau đã bưng vài chén trà gừng đến.
"Điện hạ, thái tử phi, uống chén trà gừng xua lạnh đi." Đức Phúc cười đem trà gừng bưng lên bàn.
Mục Song Hàm cười cười, trong lòng tự nhủ quả nhiên cơ trí, Lạc Chiêu
Dực nhìn hắn một cái, hiếm khi khen một câu, "Không tệ."
Đức Phúc vui tươi hớn hở lui sang một bên, lại phát cho mỗi người một chén trà gừng, vừa uống vừa chờ.
Chủ sự trong y quán là một lão đại phu gần năm mươi tuổi, xem một lúc liền lắc đầu đi ra, đại khái cũng có chút nhãn lực, nhìn ra nhóm người này thân phận phi phàm, nói chuyện cũng khách khí, "Xin hỏi chư vị, ai là người nhà của vị cô nương kia?"
"Đại phu, có việc cứ nói thẳng là được, nàng ấy bị thương thế nào?" Mục Song Hàm hỏi.
"Đụng trúng sau đầu, không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng không tính là nhẹ," lão đại phu thở dài, “Bộ não là vị trí quan trọng nhất trên thân người, hiện tại còn không biết sẽ có di chứng gì, phải đợi vị cô nương kia tỉnh lại mới biết được."
Mục Song Hàm nhíu mày, kéo Lạc Chiêu Dực tiến vào trong phòng xem, Đào Vận hôn mê nằm ở trên giường, trên đầu quấn một vòng băng gạc, tiểu nha hoàn khóc sướt mướt đứng ở một bên, nhìn thấy bọn họ, vội vàng lui qua một bên.
"Hôn sự của nàng ta cùng nhị ca cũng không lâu nữa, bỗng nhiên bị thương thành như vậy, xem ra tạm thời không thành hôn được."
Mục Song Hàm cũng không biết trong lòng có tư vị gì, kể từ khi biết Lạc Tĩnh Nghi thích Lạc Đình, nàng luôn rất rối rắm, Lạc Tĩnh Nghi cùng Đào Vận, trong lòng nàng tất nhiên là thiên vị Lạc Tĩnh Nghi, chỉ là nhị hoàng tử Lạc Đình này, trước kia cảm thấy hắn tính tình ôn hòa, hiện tại nhìn lại, cảm thấy như ngắm hoa trong sương mù, nhìn không rõ ý nghĩ chân chính của hắn.
Mục Song Hàm dừng một chút, mới nói: "Việc này nói thế nào cũng có liên quan với chúng ta, không biết trong lòng nhị ca có thể có khúc mắc không..."
"Không đến mức đó..."
So sánh với lo lắng của Mục Song Hàm, Lạc Chiêu Dực thấy không sao cả, vừa muốn nói gì, đột nhiên Đào Vận giật mình, tiểu nha hoàn vui mừng gọi một tiếng, "Tiểu thư!"
Đào Vận mở mắt, dáng vẻ đôi mắt rất rời rạc, nàng ta giãy giụa muốn ngồi dậy, chậm rãi nhìn một vòng trong phòng, sau đó ánh mắt dừng trên người Lạc Chiêu Dực, trong nháy mắt thần thái tràn đầy, tựa như hoàn toàn không thấy được những người khác, cười đến xuân hoa rực rỡ, "Điện hạ, người tới đón ta sao?"
Mọi người: "?"
"..." Mục Song Hàm theo bản năng nghiêng đầu nhìn Lạc Chiêu Dực một cái, miệng quạ đen thật sự là không tốt!
Lạc Chiêu Dực nhíu mày, đánh giá nàng ta một cái, lạnh lùng nói: "Ngươi là ai?"
"Điện hạ, người không nhớ ta sao? Ta là Đào Vận, người đã nói muốn cưới ta làm thái tử phi !" Đào Vận lập tức rưng rưng nước mắt muốn khóc, đột nhiên từ trên giường bật đứng lên, vừa sợ hãi vừa gào thét, "Đồ cưới của ta đâu? Vì cái gì tìm không được..."
Thái tử phi đương nhiệm nằm cũng bị thương: "..."
Đại phu muốn tiến lên bắt mạch, bị Đào Vận đẩy suýt ngã, cười khổ nói: "Vị cô nương này sợ là ngã hỏng đầu óc rồi..." Kỳ thật lão đại phu cũng có chút oán thầm, đây là muốn làm thái tử phi muốn đến điên rồi sao?
Nếu chỉ nhìn vẻ mặt thôi, Đào Vận cùng trước kia không có gì khác biệt, nhưng mà vừa mở miệng...
"Đào Vận, ngươi còn nhận ra ta không?" Mục Song Hàm thử hỏi một chút.
Đào Vận nghe vậy, nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, đột nhiên vẻ mặt dữ tợn, tiện tay cầm gì đó ở đầu giường đập về phía nàng, "Hồ ly tinh quyến rũ người hết thảy đều đáng chết!"
Lạc Chiêu Dực lập tức trầm mặt, vung tay áo, đồ rơi xuống trên đất, phút chốc hắn cười lạnh ra tiếng, "Mỗi một người đều điên rồi phải không, tốt, rất tốt!"
Đào Vận rụt rụt cổ, tựa hồ rất ủy khuất.
Lúc này Mục Song Hàm thực hết chỗ nói, Trần Trầm đột nhiên đi tới cửa bên cạnh bẩm báo: "Điện hạ, thái tử phi, Đào đại nhân cùng nhị điện hạ đến rồi!"
Lão đại phu nghe được sững sờ, thân thể run rẩy, đây... Chẳng lẽ thật đúng là thái tử? Thái tử phi?
"Vận Nhi, Vận Nhi!" Đào Lẫm vừa xuống xe liền lao đến cực nhanh, mặt mũi tràn đầy lo lắng, nhìn thấy Đào Vận tỉnh mới thở phào nhẹ nhõm, "Vận Nhi, con sao rồi ? Sao lại ngã xuống xe?"
Đào Vận không lên tiếng, nhìn chằm chằm Lạc Chiêu Dực đang che trước người Mục Song Hàm, nàng ta đẩy Đào Lẫm ra chạy tới, đưa tay kéo Lạc Chiêu Dực, "Điện hạ, tại sao người không để ý tới ta? Ta là thái tử phi người chọn phải không? Ta... A!"
Lạc Chiêu Dực chán ghét vung tay lên, Đào Vận lảo đảo lui lại mấy bước, được Đào Lẫm một phen đỡ lấy, cùng lúc đó, Lạc Đình vừa vặn đi vào, nhìn thấy một màn này.
Tất cả mọi người đều muốn che mắt, thật sự.
"Chuyện gì xảy ra?" Lạc Đình chỉ nghe nói là xe ngựa của Đào Vận cùng thái tử đụng phải nhau, người trước ngã xuống xe ngựa, hắn vội vã chạy tới, kỳ thật còn có chút không giải thích được.
Lạc Chiêu Dực thản nhiên nói: "Như huynh nhìn thấy, lại một người bị điên."
Lạc Đình sững sờ, vẻ mặt khẽ thay đổi, còn chưa kịp mở miệng, Đào Lẫm liền bực tức nói: "Kính xin thái tử điện hạ cho biết, Vận Nhi làm sao lại biến thành như vậy ?"
Lạc Chiêu Dực lười phải nói lại, Trần Trầm liền đứng ra, đem chuyện đã xảy ra nói một lần.
Lạc Đình như có điều suy nghĩ, mắt nhìn về phía Lạc Chiêu Dực - - đệ và đệ muội không sao chứ?
Lạc Chiêu Dực không để tâm lắm gật đầu - - không có việc gì, bất quá chính phi sắp đến miệng của huynh sắp bay mất.
Hai người trao đổi động tác thập phần bí ẩn, Đào Lẫm còn đắm chìm trong cơn bi thống, quay đầu nhìn trên đầu Đào Vận quấn băng, "Xe ngựa đang tốt lành sao lại bị lật? Nói cho cùng vẫn là xe ngựa của điện hạ và thái tử phi mất khống chế, làm liên lụy Vận Nhi cũng bị ngã xuống xe ngựa... Việc này, điện hạ cùng thái tử phi thoát không khỏi trách nhiệm!"
"Đào Lẫm ! Cô nhắc nhở ngươi," Lạc Chiêu Dực lạnh nhạt nói: "Xe ngựa không có đụng vào nhau, đây là sự thật, chẳng lẽ xe ngựa cô đi là ngựa thần sao? Tùy tiện gọi một tiếng có thể làm cho Đào Vận lật xe? Còn có, cô ngược lại muốn hỏi một chút, trời mưa lớn như vậy, lại là canh giờ này, cô cùng thái tử phi vì lại mặt mới trì hoãn, vì sao Đào Vận lại còn ở trên đường lắc lư?"
"Tiểu nữ buổi sáng đã ra cửa, ngẫu nhiên gặp gỡ điện hạ, lão thần cũng cảm thấy là duyên phận, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy?"
Đào Vận đột nhiên kêu to lên, Đào Lẫm dùng sức níu nàng ta lại, "Vận Nhi, Vận Nhi!"
"Ta là thái tử phi, ta là thái tử phi..." Đào Vận chỉ nhìn Lạc Chiêu Dực, cũng không nhìn người khác, trong miệng chỉ nói điều chính mình tâm niệm.
"Nói cái gì đó!" Lạc Đình vẫn còn ở đây, Đào Lẫm thật sự là bất đắc dĩ, "Sai rồi, Vận Nhi, con là nhị hoàng phi tương lai !"
Đào Vận lắc đầu, rất tức giận nói: "Mới không phải, cha gạt người, ta muốn gả cho thái tử ..."
Lạc Đình bị nàng ta ném bỏ mặt mũi tại chỗ, vẻ mặt vẫn giống như thường ngày, nhìn không ra tức giận hay không, nhưng Lạc Chiêu Dực không muốn ở lại thêm nữa, hoàn toàn không kiên nhẫn, kéo Mục Song Hàm xoay người rời đi, "Đào đại nhân trước mang nàng ta hồi phủ đi, cô sẽ cho thái y đi xem một chút."
Đào Vận vừa nghe liều mạng giãy giụa, Đào Lẫm vừa giữ lấy nàng ta, vừa gọi bọn họ, Lạc Chiêu Dực cũng không quay đầu lại, Lạc Đình ấm giọng hỏi han vài câu, cũng rời khỏi.
Ra cửa, thấy mưa không biết ngừng từ lúc nào, bên tai lập tức thanh tĩnh rất nhiều.
Đột nhiên ảnh vệ nhảy xuống, ở bên tai Lạc Chiêu Dực thấp giọng nói gì đó, nháy mắt lại không thấy nữa.
Lạc Chiêu Dực híp híp mắt, cười lạnh.
Mục Song Hàm phát giác tay hắn nắm thật chặt, không khỏi nói: "Làm sao vậy?"
Lạc Đình cũng đi ra, đuổi kịp bọn họ, "Tiểu Thất, đệ nghĩ thế nào?"
"Hẳn là ta hỏi nhị ca nghĩ như thế nào." Lạc Chiêu Dực nói.
Lạc Đình lắc đầu, "Đào Vận một lòng muốn làm thái tử phi, nàng cũng không muốn gả cho ta, cưỡng cầu cũng không có ý nghĩa, ngày mai ta sẽ tiến cung cầu xin phụ hoàng giải trừ hôn ước!"
"Cũng bởi vì huynh luôn như vậy, cho nên mới không giữ được bất luận kẻ nào, " Lạc Chiêu Dực nghe vậy cũng không muốn cùng hắn nói chuyện, liếc nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói: "Thái tử phi của ta vĩnh viễn chỉ có một mình Mục Song Hàm, Đào Vận? Hừ, tùy huynh cứ việc làm theo ý của nàng ta đi!"
Xe ngựa dần đi xa, Lạc Đình đứng tại chỗ ngơ ngẩn bất động, nghĩ tới lời hắn nói, vẻ mặt phức tạp cười cười - - không giữ được bất luận kẻ nào sao? Tiểu Thất, đệ nói rất đúng.
"Điện hạ, chàng rõ ràng là lo lắng cho nhị ca, cần gì làm ra bộ dáng kia chứ?" Trên xe ngựa, Mục Song Hàm vén rèm xe lên nhìn về phía sau, lại nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Lạc Chiêu Dực, cầm tay hắn nhéo nhéo.
Cảm nhận được nhiệt độ nơi lòng bàn tay, vẻ mặt Lạc Chiêu Dực dịu xuống, đưa tay ôm lấy nàng, chậm rãi nói: "Liễu Đan Nhạn đã từng như thế, bây giờ Đào Vận cũng là như thế, tựa như người nào cũng có thể lấn đến trên đầu hắn... Có đôi khi ta suy nghĩ, hắn có phải cố ý hay không."
Mục Song Hàm suy nghĩ một chút, nói: "Điện hạ, không phải nhị ca không giữ được bất luận kẻ nào, mà là... Huynh ấy chưa từng nghĩ muốn giữ lấy một người thôi." Tuy nói Liễu Đan Nhạn phản bội Lạc Đình, đúng là vậy, nhưng nếu Lạc Đình thật sự có cho Liễu Đan Nhạn hy vọng, Liễu Đan Nhạn cũng không đến mức như thế chứ?
Nữ nhân cả đời có lẽ chỉ có một lần động tâm thật lòng, không phải vạn bất đắc dĩ sẽ không dễ dàng buông tha, từ ngày đó Liễu Đan Nhạn luống cuống, cùng Lạc Tĩnh Nghi giằng co, Mục Song Hàm có thể khẳng định Liễu Đan Nhạn từng thật lòng động tâm với Lạc Đình.
"Nói cũng phải." Lạc Chiêu Dực đơn giản đáp một tiếng, rũ mi mắt xuống, thần sắc không rõ.
Hai người đều không nói gì nữa, qua một hồi lâu, xe ngựa đã chạy vào cửa cung, Lạc Chiêu Dực bỗng nhiên lại nhẹ giọng nói: "A Hàm, người ta muốn giữ chỉ có nàng, hơn nữa, vô luận như thế nào cũng sẽ không từ bỏ."
Mục Song Hàm nghe được liền giật mình, sau đó nở nụ cười, "Thiếp tin."
Thật lòng đổi thật lòng, cho dù cả đời chỉ có một lần, nàng cũng sẽ đánh cuộc.
Lạc Chiêu Dực cuối cùng cũng cười, sau đó mới phản ứng được chính mình vừa nói gì, ho nhẹ một tiếng, không được tự nhiên nghiêng đầu, bên tai lặng lẽ đỏ lên, "Ta chỉ là tùy tiện nói một chút..."
"À, thiếp cũng chính là tùy tiện nghe một chút." Mục Song Hàm đã sớm hiểu biết tính tình kiêu ngạo đến chết của hắn, tương đối bình tĩnh trả lời.
Lạc Chiêu Dực: "..."
Xe ngựa đi mãi cho đến cửa Đông Cung mới dừng lại, hai người xuống xe, đã thấy một tên tiểu thái giám vội vàng xông đến, "Điện hạ ngài cuối cùng đã trở lại !"
"Chuyện gì gấp thành như vậy?"
Tiểu thái giám nhìn quanh trái phải, hạ giọng nói: "Buổi trưa bệ hạ ở Phượng Nghi Cung cùng hoàng hậu nương nương ăn trưa, kết quả liền ói ra máu tại chỗ, thái y đã qua đó, nô tài vẫn luôn chờ tới bây giờ, điện hạ nhanh chóng qua đó đi!"
Ánh mắt Lạc Chiêu Dực âm trầm dọa người, một câu cũng chưa nói liền chạy về phía Phượng Nghi Cung.
"Thời buổi rối loạn." Biểu tình Mục Song Hàm ngưng trọng, thở dài, cũng đuổi theo.