Edit +Beta: Anky
Trong Phượng Nghi Cung, các thái y cũng không còn ở đây.
Văn Đế nửa dựa vào trên giường, sắc mặt trắng bệch xanh xao, là bộ dáng sau bệnh nặng, ánh mắt ông phức tạp nhìn qua hoàng hậu, hoàng hậu đứng ở một bên, vẻ mặt hiếm khi không hờ hững như vậy, mà là thêm vài phần thống khổ.
“Trẫm không có việc gì.” Ngược lại là Văn Đế mở miệng trước, giọng nói cũng không có ý tứ gì đặc biệt, như đang trần thuật một sự kiện.
Hoàng hậu rũ mắt, “Tại sao bệ hạ không nghi ngờ thần thiếp, xử trí thần thiếp?”
Văn Đế thở dài, lắc đầu, “Trẫm sẽ không hoài nghi nàng, cũng sẽ không xử trí nàng, Tòng Dung, trẫm đã sống hơn nửa đời người, không phải nói ra máu, là có thể có chuyện gì được.”
Hoàng hậu nâng tay phải lên, là máu của Văn Đế vừa nãy văng dính lên, loại nhiệt độ nóng hổi này ngay cả trái tim tĩnh mịch như bà cũng rung động, khi đó bà mới biết, vô luận trong lòng có bao nhiêu oán bao nhiêu hận, bao nhiêu không cam lòng bao nhiêu oán trách, lại chưa từng muốn ông phải chết …
Nói xong, Văn Đế lại kéo tay bà qua, cười đùa nói một câu, “Cho dù nàng thật sự muốn mạng của trẫm, trẫm làm sao có thể không cho đây?”
Hốc mắt hoàng hậu bỗng dưng đau xót, cứng rắn nhịn xuống, bỗng nhiên nói: “Thật lâu rồi người không có kêu tên ta như vậy.” Miệng bà xưng là người và ta, mà không phải là bệ hạ cùng thần thiếp.
Văn Đế cũng có chút xuất thần, thật lâu mới khó nhọc nói: “Trẫm tưởng rằng nàng không muốn nghe trẫm gọi tên nàng.”
“Phải không…” Hoàng hậu lẩm bẩm thì thầm, dường như sững sờ ngây ngốc tại chỗ, ” Vừa kiên định vừa ung dung, là tỷ tỷ giúp ta đặt tên, nàng rất đẹp, rất ôn nhu, từ nhỏ ta đã thích tỷ ấy nhất … Ta nhớ rõ tỷ ấy bảo ta về nhà, nhưng còn có nhà sao… Được, ta nghe tỷ ấy, ta mang Chiêu Chiêu về nhà, về nhà… Ta tin tưởng người như vậy, ta tin tưởng tỷ ấy như vậy, nhưng ngươi lại giúp tỷ ấy mang Chiêu Chiêu của ta đi…”
Trong mắt hoàng hậu là một mảnh tĩnh mịch trống rỗng, nghiêng đầu hỏi ông: “Bọn họ cũng không còn, lưu lại một mình ta, ta không còn gì cả, có ý nghĩa gì chứ?”
Giọng Văn Đế như bị cái gì chặn lại, có chút hốt hoảng, có chút vội vàng, nói giọng khàn khàn: “Không phải vậy, trẫm chỉ là muốn giữ nàng lại, hơn nữa Chiêu Chiêu nó căn bản không có bị…”
“Phụ hoàng!”
Lạc Chiêu Dực vọt vào, thanh âm trong tẩm điện chợt im bặt, chỉ nghe được tiếng hắn khẽ thở phì phò.
Hoàng hậu tránh khỏi tay Văn Đế, lại trở về bộ dáng lạnh lùng không gợn sóng kia, Văn Đế thu thập xong tâm tình, dừng một chút, ngẩng đầu miễn cưỡng cười cười, “Tiểu Thất, sao lại vội vã như vậy?”
Lạc Chiêu Dực nhạy cảm nhận ra bầu không khí tế nhị, nhưng hắn sớm đã tập mãi thành thói quen, đi tới nói: “Nhi thần vừa trở về liền nghe nói phụ hoàng… Là trúng độc sao?”
“Không phải, ” Văn Đế một lời phủ quyết, dừng một chút, nói: “Không phải chuyện lớn gì!”
Lạc Chiêu Dực nghiêng đầu nhìn hoàng hậu, hoàng hậu cười lạnh ra tiếng: “Nhìn bản cung làm gì? Không phải là hoài nghi bản cung hạ độc chứ?”
“Nhi thần cái gì cũng chưa nói, mẫu hậu cần gì…”
“Không được gọi ta là mẫu hậu!” Hoàng hậu giống như bị dồn đến đường cùng, đột nhiên bạo phát lên, khàn giọng nói: “Ngươi căn bản không phải là Chiêu Chiêu của ta, ngươi chỉ là mang cái tên Chiêu Chiêu, ngươi không phải, ngươi căn bản không phải… Ta hận ngươi! Ta hận các ngươi!”
“Hoàng hậu! Nàng nói bậy bạ gì đó?” Sắc mặt Văn Đế kịch biến, muốn ngăn bà lại, lại động đến thân thể, ho khan không ngừng, ông vội vã nhìn lại Lạc Chiêu Dực: “Tiểu Thất, mẫu hậu con bệnh còn chưa hết, con đừng để trong lòng…”
Lạc Chiêu Dực chỉ cứng ngắc một chút, khi nhìn lại lần nữa, đã là thần sắc nhàn nhạt, không sóng không gió, hắn đi đến bên cạnh bàn rót chén nước cho Văn Đế, từ đầu đến cuối cũng không cúi thấp đầu, hắn có niềm kiêu ngạo và tự tôn của hắn, chỉ nói: “Nhi thần hiểu.”
“Tại sao phải gạt hắn? Tại sao phải bảo vệ hắn? Tại sao phải lập hắn làm thái tử? Cho nên kỳ thật ngươi quan tâm, yêu thích, vẫn luôn là Tòng Thước phải không? Vì bảo vệ nàng ta cùng con của nàng ta, ngươi không tiếc hy sinh ta và Chiêu Chiêu!” Hoàng hậu trợn to hai mắt, tựa như thoáng chốc tỉnh táo lại từ trong si ngốc, cười cười, lệ rơi đầy mặt, “Ta nhớ ra rồi, ta cuối cùng cũng nghĩ ra…”
Thân thể hoàng hậu nghiêng một cái, ngất đi, Lạc Chiêu Dực đỡ lấy bà.
Văn Đế vuốt trán, đầu vô cùng đau đớn, chậm rãi mang chút chua xót nói: “Chiêu Dực, mẫu hậu con có đôi khi chính là thần chí không rõ hồ ngôn loạn ngữ như vậy, con nghe phụ hoàng, bà ấy nói không phải sự thật, con đừng tin … Không còn sớm, đem mẫu hậu con đặt xuống, con đi về trước đi.”
Lạc Chiêu Dực chậm rãi chớp mắt, màu lam nhạt trong mắt dần trở nên sâu thẳm, hắn gật đầu, không nói lời nào đi ra ngoài, đi vài bước đột nhiên dừng lại… Mục Song Hàm đứng ở cửa, cũng không biết theo tới từ khi nào, trước kia hắn nhất định có thể phát hiện ra đầu tiên, hôm nay lại không có.
Biểu tình Mục Song Hàm rất là lo lắng, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Điện hạ…”
Lạc Chiêu Dực muốn điềm nhiên ôm lấy nàng, nói một câu không có việc gì, nhưng hắn theo bản năng phản ứng lại là mặt không chút thay đổi xoay người, dùng khinh công, trực tiếp trở về Đông cung, không để ý bất luận kẻ nào, tự giam mình ở trong thư phòng.
“…”
Đến lúc Mục Song Hàm vội vã chạy về Đông cung, trời đã tối đen, gặp phải Xuân Miên Liễu Nhứ đốt đèn lồng muốn đi tìm nàng, nàng thở hổn hển, đi vào, “Thái tử điện hạ đâu?”
“Là điện hạ phân phó bọn nô tỳ đi đón ngài, điện hạ trong thư phòng, nô tỳ còn thấy kỳ quái, sao ngài không trở về cùng điện hạ?”
Trong lòng Mục Song Hàm vừa ấm áp lại vừa chua xót, khẽ buông tiếng thở dài, không nói gì, trực tiếp chạy tới thư phòng, thấy Đức Phúc ở ngoài thư phòng gãi đầu, vòng tới vòng lui, Trần Trầm trước sau như một đứng bên cửa, giống như tượng gỗ.
Đức Phúc trông thấy nàng, ánh mắt sáng lên, tiến lên hành lễ, sau đó liền nói: “Điện hạ không biết làm sao, tự giam mình ở trong thư phòng, ai kêu cũng không được, nô tài cũng không dám xông vào…” Nếu là thường ngày, thái tử sớm đã không kiên nhẫn lên tiếng bảo đừng ầm ĩ.
Mục Song Hàm nhìn nhìn, “Các ngươi đều lui xuống trước đi!”
Đức Phúc khom người đáp ứng, Trần Trầm dừng một chút, cũng cùng Đức Phúc lui xuống.
Mục Song Hàm mím môi, từ từ tỉnh táo lại, lúc này mới đi gõ cửa, “Điện hạ?”
Không có người trả lời.
“Điện hạ!”
Vẫn không có người trả lời.
Mục Song Hàm nóng nảy, đẩy cửa, cửa lại khóa, nàng lại đi đến bên cạnh, thấy ngay cả cửa sổ cũng bị khóa.
Nàng có chút ảo não, nhớ tới lúc ở ngoài Phượng Nghi Cung nghe được, trong đầu một mảnh hỗn loạn, chậm rãi ngồi xuống trước cửa thư phòng, cũng không biết trải qua bao lâu, nàng lẳng lặng nói: “Kỳ thật thiếp căn bản đều nghe không hiểu, thiếp chỉ biết là, thiếp gả cho chàng, chàng chính là phu quân của thiếp, là người thiếp nguyện ý bạch đầu giai lão, cùng sinh cùng tử, vô luận xảy ra chuyện gì, thiếp… Thiếp đều muốn cùng ở bên cạnh chàng, mãi mãi không rời.”
Đây là lời thật lòng nàng muốn nói cho hắn biết.
Hai người ở bên nhau cả đời không phải chỉ cần một người phải trả giá, Mục Song Hàm càng không phải là chim hoàng yến chỉ biết trốn sau lưng hắn… Từ lúc nàng dám ra tay phế Tiết Kiến đã biết, trong xương tủy nàng cũng có cỗ hung ác mạnh mẽ, nếu nàng đã nhận định một người, vậy chính là một đời một kiếp.
Cửa đột nhiên mở ra, Mục Song Hàm nghe được động tĩnh vội vàng đứng dậy, nghiêng đầu đối diện với đôi mắt xanh u của hắn, sâu thẳm tựa như đầm băng vô tận, lại có một chút hào quang hội tụ, dần nhu hòa thành một hồ xuân thủy, nàng mấp máy môi, muốn nói gì đó, lại bị hắn một phen kéo vào trong lòng.
“Điện hạ, chàng đi ra thì tốt rồi…”
“Vừa rồi ta không ở bên trong, nếu như ta ở đây, sẽ không để nàng ngồi ngoài, ” Lạc Chiêu Dực bỗng mở miệng, cằm để trên đỉnh đầu nàng, hồi lâu mới nhẹ giọng nói: “Ta vĩnh viễn sẽ không không để ý tới nàng, thực xin lỗi, lúc trước bỏ lại nàng…”
Mục Song Hàm lắc đầu, nghe được chuyện kia, nàng có thể nào không hiểu tâm tình của hắn?
Còn nhớ rõ thật lâu trước kia, hai người cùng nhau rơi xuống vách núi đó, nàng vẫn luôn không quên được vẻ mặt lúc hắn đề cập đến chuyện lúc nào cũng gặp nạn, hờ hững mà vắng lặng… Nhìn lại dáng vẻ đó, cùng hoàng hậu lúc bình thường thật sự rất tương tự.
“Cửa mở từ bên trong, sao chàng nói… Vừa rồi chàng không ở bên trong?”
Lạc Chiêu Dực kéo nàng đi vào ngồi xuống, chỉ chỉ đằng sau thư phòng, “Bên kia có cửa ngầm có thể ra ngoài.”
Mục Song Hàm có chút kinh ngạc, “Vậy chàng đi nơi nào?”
“Đến nơi cất giữ kho sử sách.” Lạc Chiêu Dực nhìn nàng, cũng không che giấu, chậm rãi nói: “Lúc Tiên đế tại vị, ta còn chưa sinh ra, đối với chuyện khi đó biết không rõ, trong lòng ta có chút việc hoài nghi, liền vội vã đi tra rõ ràng, nếu không đến ngày mai, những thứ đó sợ là sẽ bị thiêu hủy!” Đương nhiên, cũng không thiếu việc muốn một mình yên lặng một chút, muốn ngẫm lại rõ ràng.
Mục Song Hàm giật mình, thì ra hắn vội vã như vậy là vì chuyện này?
Đợi chút, lúc tiên đế tại vị?
Mục Song Hàm đột nhiên nghĩ đến chuyện xưa của hoàng quý phi mà hắn nói với nàng, Văn Đế cùng hoàng hậu bên nào cũng cho là mình đúng, Lạc Chiêu Dực thoạt nhìn cũng là bộ dáng nửa biết nửa không, chẳng lẽ… Lạc Chiêu Dực thật sự không phải con trai hoàng hậu?
Rất không có khả năng đi!
Theo như nàng nhìn thấy, Lạc Chiêu Dực cùng hoàng hậu ở một số phương diện thật sự là giống nhau như đúc, nếu không phải mẹ con ruột thịt, sao có thể giống nhau như vậy? Văn Đế đối với hoàng hậu, đó rõ ràng cũng là săn sóc ngưỡng mộ, Mục Song Hàm làm sao cũng không tin Văn Đế có người yêu khác, ngược lại nàng thiên về hướng hoàng hậu là người trong cuộc u mê, không thấy rõ như những người đứng xem.
Lại nói, Tòng Thước là ai ?
Từng tầng bí ẩn mờ mịt trong lòng Mục Song Hàm, quả thực chính là bỏ không được giữ thì rối loạn!
“Lúc Tiên đế tại vị, tên của hoàng quý phi có quá ít người biết được, tới hiện tại, càng không có người biết rõ, chỉ có sử sách ghi lại một chút, ” Lạc Chiêu Dực hừ một tiếng, nói không ra được là ý vị gì, “A Hàm, nàng đoán hoàng quý phi tên gì?”
Mục Song Hàm đột nhiên nhanh trí, bật thốt ra: “Tòng Thước?”
Lạc Chiêu Dực ý tứ sâu xa nhìn nàng một cái, ” Ở ngoài Phượng Nghi Cung, nàng quả nhiên đã nghe được hết.”
Mục Song Hàm: “… Thiếp thật sự không cố ý !”
“Bất quá coi như thông tuệ, đã đoán đúng.” Lạc Chiêu Dực cũng không cùng nàng so đo những thứ này, nghe được thì nghe đi, hắn cũng nghe được nàng ngồi ở bên cửa nói, cũng không thấy khó chịu bao nhiêu, không phải chỉ là chút chuyện này sao, dù sao… Sớm đã chuẩn bị tâm lý.
“Vậy… bệ hạ cùng hoàng hậu, chàng tin tưởng ai?”
“Điều này rất quan trọng sao?”
Mục Song Hàm suy nghĩ một chút, nói thật : “Đối với thiếp mà nói không quan trọng.” Vô luận hắn là ai, chính là người nàng thích, là phu quân của nàng.
Lạc Chiêu Dực cong mắt, cuối cùng cười cười, cúi người ở mi tâm nàng hôn một cái, “Được người vợ như thế, là may mắn ba đời của ta.”
Một khi hắn đã ôn nhu, Mục Song Hàm liền không được tự nhiên, gò má ửng đỏ, sau đó che mặt chạy ra ngoài, “Thiếp đi lấy điểm tâm đến!”
Lạc Chiêu Dực nhìn bóng lưng của nàng, ánh mắt từng chút nhu hòa lại, thu hồi tầm mắt, trên mặt lại dần không có ý cười, thay vào đó là cực độ lạnh lùng cùng ngạo mạn, Văn Đế cùng hoàng hậu? Hừ, ai hắn cũng không tin!
Hắn chỉ tin chính mình.