Sở Trường Chính Là Phanh Gấp

chương 15: có người bị bệnh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đặng Thiên Vũ phát hiện mình thật sự không được. Ở nhà coi phim thôi mà giữa chừng anh có cảm giác buồn nôn. Tự mình động thủ thì sục nửa ngày mới cứng lên được, bắn không ra lại rất nhanh mềm xuống. Chỉ cần anh nhìn thấy tay phải của mình thôi là…

Sau khi tự xử vài lần không thành công, Đặng Thiên Vũ định đi ra ngoài tìm người khác thử xem.

Anh đi đến quán bar quen thuộc dạo một vòng, nhìn một hồi vẫn không thấy có người nào thuận mắt mình.

Đàn ông trong quán bar có đủ các thể loại từ cường tráng, nhã nhặn đến đồng bóng, dĩ nhiên anh không có hứng thú với bóng lộ nên có thể loại trực tiếp. Nhìn mấy người cường tráng thì anh lại không nhịn được so sánh với Tấn Tiểu Lỗi, một khi đã so sánh thì lại thấy chả có ai hơn được Tấn Tiểu Lỗi. Loại nhã nhặn thì không hiểu sao anh nhìn lại nghĩ ngay đến Andy, chỉ cần nghĩ đến Andy là da gà toàn thân thi nhau nổi lên.

Quán bar này không có người hợp nhãn thì đổi sang quán khác, đến quán thứ ba thì anh rốt cuộc tìm được một người khá ưng ý.

Đó là một thanh niên tầm hai mươi tuổi, nhìn rất có sức sống, trang phục rất hợp thời, quan trọng nhất là đối phương lè lưỡi ra nói với anh rằng kỹ thuật mút của cậu ta rất tốt. Anh hàn huyên một vài câu với cậu thanh niên này, cảm thấy không sai thì cùng cậu ta đi ra mướn khách sạn. Kỹ thuật của đối phương thật sự rất tốt, nhất là khi đầu lưỡi liếm qua chỗ mẫn cảm của anh thì thật dễ chịu muốn chết. Đặng Thiên Vũ thấy dục vọng của mình tăng vọt, hận không thể lập tức xông vào cơ thể của đối phương để chứng minh sự dũng mãnh của mình.

Có điều đợi đến khi lột quần của đối phương xuống thì anh nhận ra dục vọng vừa dâng trào của mình biến mất không thấy tăm hơi.

Sao lại thế này? Tại sao vừa nhìn thấy hậu môn của đối phương là mềm ngay lập tức?

Đặng Thiên Vũ tắt đèn trong bóng đêm bắt đầu dùng kỹ xảo tấn công cậu thanh niên. Với kinh nghiệm nhiều năm của anh thì rất nhanh đối phương đã bắn ra, mở thân thể chờ đợi. Đáng tiếc cậu nhỏ của anh từ chối hợp tác, thật sự là lực bất tòng tâm.

Bác sĩ Thiện bĩu môi nhìn người đang nằm trên bàn của mình, rất muốn đá tên da trâu này ra đường. Hai người bọn họ rất thân thiết sao? Đến độ ngày nào cũng phải gặp? Gã là bác sĩ nam khoa chứ không phải bác sĩ tâm lý.

Mặc dù Đặng Thiên Vũ bây giờ thật sự là đến để khám nam khoa, nhưng gã vừa nói thử mát xa tuyến tiền liệt thì Đặng Thiên Vũ đã sừng sộ lên. Chỗ đó làm gì có màng mà lo trinh với chả tiết, gã thật sự chả buồn nói với người này. Phương pháp trị liệu không thiếu nhưng bệnh nhân không hợp tác thì cũng vô dụng.

“Rốt cuộc thì cậu muốn cái gì? Suốt ngày chạy đến đây, bộ cậu không cần mở cửa hàng hả?” Bác sĩ Thiện hạ lệnh trục khách, muốn anh nhanh nhanh cút đi.

“Nhưng tôi bất lực thật mà, anh còn chưa điều trị cho tôi.”

“Mát xa tuyến tiền liệt! Đơn giản bớt việc.”

“Nhưng tôi không muốn bị đâm.”

Bác sĩ Thiện trán nổi gân xanh đối với Đặng Thiên Vũ nói: “Bên trái bệnh viên có một con hẻm, không phải trong đó có shop đồ chơi sao? Đi vào đó mua công cụ tự xử. Shop đó cũng là ông chủ tôi mở đấy, cậu qua đó nói là tôi giới thiệu thì mua đồ có thể giảm được %.”

“Thế nhưng tôi cũng không muốn tự mình làm.” Đặng Thiên Vũ yểu xìu nói xong câu đó liền bị bác sĩ Thiện đá ra khỏi phòng.

Đặng Thiên Vũ đứng ở trước cửa hàng đồ chơi suốt một buổi, rốt cục vẫn tiến vào.

Cửa hàng này Đặng Thiên Vũ cũng biết. Trước khi rảnh rỗi anh cũng thỉnh thoảng đến chỗ này dạo xem mua một ít đồ vật. Shop này cùng với nam khoa kia là cùng một chủ mở ra, người này còn có một quán bar đồng giới nữa.

Quán bar tên gọi là “Eden thuở đầu”, nam khoa tên là “Genesis nam khoa” trong khi cửa hàng này không có tên, trên bảng hiệu chỉ có một trái táo. Logo trái táo này bị cắn mất cả hai bên, những người không để ý kỹ sẽ dễ hiểu nhầm đây là cửa hàng của Apple. Thật ra nó cũng là bán thiết bị điện, nhưng là thiết bị điện chuyên mát xa trong người — loại cửa hàng ngày bình thường mọi người đều gọi là cửa hàng người lớn.

Ông chủ của cửa hàng này giải thích ý nghĩa logo trái táo này chính là nguồn gốc của tội lỗi theo như Thánh Kinh viết.

Đặng Thiên Vũ nghe xong không khỏi cười nhạt, lời nói của gian thương thì độ tin tưởng chả được bao nhiêu.

Cửa hàng này bán rất đầy đủ, từ các loại bao cao su đến các loại dụng cụ lẫn đồ nội y tình thú, thậm chí còn có một số đồ dùng SM.

Đặng Thiên Vũ cũng không phải lần đầu tiên đến nơi này. Lúc trước anh cũng có đến mua một vài món, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên anh khẩn trương đến vậy.

Bình thường mua mấy thứ trong này anh toàn dùng lên trên người của người khác, nhưng bây giờ mua cái gì đó có khả năng sẽ dùng trên người mình, cũng không trách tại sao Đặng Thiên Vũ lại khẩn trương.

“Kính chào quý khách, không biết anh muốn mua gì?” Một nhân viên có khuôn mặt búp bê đáng yêu mỉm cười với anh. Nơi này là cửa hàng dành cho đồng tính nên nhân viên cũng là người trong vòng để có thể đảm bảo sự thoải mái của khách hàng.

“Ack… Tôi muốn mua… thứ dùng ở phía sau, khí cụ có thể kích thích tuyến tiền liệt…” Đặng Thiên Vũ xấu hổ, nói chuyện có chút lắp bắp. Anh cảm giác nói xong câu này mặt mình nóng bừng bừng.

“Dùng ở phía sau phải không ạ? Anh muốn mua cho bản thân dùng hay cho người khác sử dụng ạ?” Làm nhân viên của một cửa hàng đồ chơi người lớn thì đương nhiên phải giúp khách hàng chọn được công cụ thích hợp mới đúng trách nhiệm. Cậu nhân viên này rất tuân thủ bổn phận nghề nghiệp mà chủ cửa hàng đặt ra.

Đặng Thiên Vũ làm sao có thể nói là cho mình dùng, lập tức bảo cho người khác.

Cậu nhân viên cửa hàng lại hỏi: “Vậy anh muốn cây X giả hay là XX theo khuôn người thật, hoặc là XXX?”

Nghe cậu nói nhưng vậy, Đặng Thiên Vũ quay qua nhìn mấy thứ kia một cái, da mặt không khỏi giật giật. Dài quá vậy, lớn quá vậy…

Anh sửng sốt một chút, yểu xìu nói: “Không biết…”

Nụ cười của cậu nhân viên cũng không giảm: “Có thể nói cho em biết dáng người và sở thích của người anh muốn tặng không ạ? Em có thể giúp anh tư vấn.”

“Ack…” Cái này phải nói như thế nào đây? Nếu tả bản thân thì không phải để nhân viên người ta cười thầm sao? Đặng Thiên Vũ suy nghĩ một chút, trong đầu hiện ra hình dáng của Tấn Tiểu Lỗi. Anh u mê nói: “Cơ thể của anh ta cường tráng, mông rất tròn, chân rất dài, lưng rất rộng…”

Đến khi Đặng Thiên Vũ cầm một túi đồ về đến nhà mở ra nhìn, chợt muốn khóc…

Anh không thể ngờ mình bị cậu nhân viên đó dụ mua một âm đo giả, một cây X cỡ vừa, một cây X giả ấn điểm G, một lọ Rush cho và một lọ cho , một hộp bao cao su vị chocolate, mấy cái quần bikini, vài bình xịt chất bôi trơn dạng lỏng với thêm vài cái máy mát xa hình dạng kỳ quái.

Chẳng lẽ mấy thứ này đều phải dùng ở trên người mình sao? Đặng Thiên Vũ lạnh cả sống lưng.

Cởi quần ngồi xuống đối diện gương rồi dạng chân ra, cầm cây X giả kia sờ một chút rồi Đặng Thiên Vũ dùng sức ném nó đi. Thứ này giống y chang vật kia của mình, tại sao anh lại chọn cái này chứ?!

“Đáng ghét, sao có thể dùng mấy thứ này để bản thân hưng phấn được!!! Có khác gì mấy thằng nằm dưới đâu chứ!!!!!”

Làm sao bây giờ, không thể đem mấy thứ này dùng trên người mình, nhưng cũng không thể cứ để như vậy mãi…

Đột nhiên, anh chợt nghĩ đến một chuyện.

Hôm sau Tấn Tiểu Lỗi cùng Lâm Hồng trở về, hai người ngồi trong xe không nói gì. Buồng lái của xe vận tải có ba chỗ ngồi, bình thường Lâm Hồng thường ngồi vào ghế giữa để nói chuyện với hắn cho dễ. Nhưng bây giờ Lâm Hồng ngồi ở ghế bên phải gần sát cửa cách hắn rất xa, sợ sệt nhìn hắn, nhìn như thể Tấn Tiểu Lỗi sắp sửa ra tay với cậu vậy.

Với thái độ này của Lâm Hồng, Tấn Tiểu Lỗi chỉ ngoảnh mặt làm thinh.

Hừ, hắn đúng là đồng tính luyến nhưng không có nghĩa cứ thấy đàn ông đều muốn xuống tay. Tên biến thái trong rạp chiếu hắn không có hứng thú, cậu nhóc Lâm Hồng này cũng thế.

Nếu hỏi bây giờ hắn muốn ai, thì chỉ có… Đặng Thiên Vũ.

Vốn hắn nghĩ trở về xong sẽ đi tìm Đặng Thiên Vũ, thế nhưng vừa đến nơi thì có một khách hàng muốn đi lấy hàng. Kết quả hắn vừa gỡ xong đống hàng này lại vội vàng lái xe qua lấy hàng chỗ khác. Đợi đến khi giao hàng xong xuôi trở về thì đã qua một tuần kể từ lần cuối cùng hắn gặp Đặng Thiên Vũ. Trong một tuần này Đặng Thiên Vũ cũng không thèm gọi điện cho hắn một lần. Bất quá chuyện này cũng không có gì ngạc nhiên, tên kia mỗi lần cùng hắn làm xong là cứ hai tuần đến một tháng biến mất không thấy tăm hơi.

Cứ như vậy thì đến bao giờ hắn mới trả nợ xong đây. Thời gian dây dưa càng nhiều thì hắn càng không buông được tên chủ nợ kia.

Tấn Tiểu Lỗi thật vất vả trở về phòng trọ thì chủ nhà đến đây đòi tiền thuê nhà. Hắn than thở mới có đầu tháng chứ mấy thì chủ nhà nói thẳng: “Muốn ở thì trả tiền, không thì cứ dọn đi.” Làm bao nhiêu bực tức của Tấn Tiểu Lỗi phải ngậm trong họng.

Cái phòng này ba trăm đồng một tháng bao điện nước, dưới lầu còn có chỗ miễn phí để đỗ xe. Nếu rời đi nơi này thì hắn nhất định phải đi tìm phòng ở. Mặc dù hắn có chiếc xe nhưng không thể ngày ngày ở trong xe mãi được. Gần đây hắn ở trên xe suốt một tuần, mông cũng sắp dẹt đến nơi. Cũng may quần T-back mặc thoải mái lại thoáng khí nên cái mông tội nghiệp của hắn cũng đỡ khổ.

Nghĩ lại thì hắn có nên mua mấy cái nữa mặc không nghỉ?

Đi tắm rửa một cái xong, Tấn Tiểu Lỗi cầm điện thoại nhìn, vẫn không thấy Đặng Thiên Vũ gọi điện thoại. Hắn có chút bực mình. Không đến tìm thì thôi, có giỏi thì từ nay về sau đừng đến nữa.

Ngủ một giấc dậy thì trời đã tối đen, Tấn Tiểu Lỗi mặc đồ đi vào siêu thị gần đó dạo một vòng. Siêu thị cứ sau bảy tám giờ tối sẽ giảm giá các món ăn, mua đồ ăn trong này còn rẻ hơn ở chợ.

Đã lâu rồi không ăn thịt, phần gà quay chín miếng . đồng còn tặng thêm một hộp thịt kho, mua. Rau cỏ . đồng một ký tùy ý lựa, mua luôn. Dưa leo . đồng một ký, đương nhiên phải mua.

Hắn bỏ đồ vào giỏ hàng rồi đi dạo thêm một vòng, mua thêm bình rượu xái [], định trở về tự thiết đãi bản thân một bữa.

[] Rượu nước thứ hai, lượng cồn còn độ -%

Trở về bắc cơm, gọt dưa leo trộn rau, gà quay với thịt kho mở ra là có thể ăn ngay, hơn nữa còn có rượu, cuộc sống cũng không đến nỗi nào. Hắn mở điện thoại vừa nghe radio, vừa ăn, suy nghĩ có nên mua một chiếc TV hay không nhưng lại nghĩ đến tiền phí truyền hình.

Ăn uống no say xong hắn vỗ cái bụng nằm vật ra giường, nằm ngủ mơ.

Nội dung giấc mơ là gì thì hắn không nhớ nổi, nhưng khi tỉnh dậy thì đã thấy hạ thân có một túp lều. Tấn Tiểu Lỗi thò tay vào quần chậm rãi xoa, thuận tay cầm lấy điện thoại di động nhìn, vẫn không thấy có điện thoại của Đặng Thiên Vũ.

Hắn tức giận muốn ném di động đi, nhưng sực nhớ ra — lúc trước hắn bỏ số di động của Đặng Thiên Vũ vào sổ đen.

Tấn Tiểu Lỗi vội vàng xóa dãy số Đặng Thiên Vũ trong sổ đen, hi vọng điện thoại sẽ lập tức reo lên nhưng đáng tiếc vẫn không có động tĩnh gì.

Chảy mồ hôi…

Đáng ghét, không có người đó thì hắn không thể tự xử sao?

Tấn Tiểu Lỗi dứt khoát cởi quần mình ra tự động thủ.

Mặc dù phân thân đã cứng như sắt nhưng thế nào cũng không thỏa mãn được, vẫn không thể bắn ra.

Còn thiếu chút gì đó…

Trong lúc Tấn Tiểu Lỗi đang suy nghĩ thì di động của hắn rốt cuộc vang lên, cầm lấy nhìn màn hình thì quả thật là Đặng Thiên Vũ gọi đến.

“Này Tấn Tiểu Lỗi, anh về rồi? Ở đâu đấy?” Âm thanh bên trong di động nghe rất vội vàng.

“Ở nhà.” Tấn Tiểu Lỗi cố gắng dùng ngữ điệu bình thường nói.

Kết quả Đặng Thiên Vũ lập tức cúp điện thoại làm Tấn Tiểu Lỗi tức giận đến suýt nữa thì ném cái di động đi.

Lại tiếp tục quay tay nhưng mãi vẫn không bắn được. Tấn Tiểu Lỗi đắn đo không biết có nên kích thích phía sau một chút không. Hắn ngồi ở bên giường nhìn bịch dưa leo nằm trên bàn, đang suy xét vấn đề này thì có người gõ cửa.

“Tấn Tiểu Lỗi, mở cửa.”

Ha ha, có dưa leo tự động đưa đến cửa rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio