Dương Khánh lúc này trong lòng tràn đầy tư vị, ngọt chua cay đắng, hắn chưa trở lại Huỳnh Dương huyện thì một đạo tấu chương lại trình lên.
Tấu chương có ghi muốn để Từ Thế Tích đảm nhiệm chức vụ Ưng Dương Lang Tướng, đô úy kho lương Lê Dương.
Đô úy cấp quận phẩm hàm là tứ phẩm, so với phẩm trật trước kia của Từ Thế Tích đã tăng lên hai bậc.
- Vương thúc, chức vụ Hà Nam Thảo Bộ Đại Sứ này cũng nên xác thực đi.
Hoàng gia gia tháng trước tỏ vẻ Vương Thế Sung không nên làm Hà Nam Thảo Bộ Đại Sứ, cô cũng cam thấy như vậy, chức vụ này nên giao cho Lý Ngôn Khánh, Vương thúc tâm ý của thúc cô cũng hiểu được nhưng mà lúc này không cho phép chúng ta do dự, Nguỵ Đức Thâm đã cướp đi Từ Thế Tích, nếu như thúc không ra quyết định thì ai có thể đảm bảo Nguỵ Đức Thâm không cướp đi Lý Ngôn Khánh đây?
Dương Khánh ở tại chỗ khấu đầu:
- Tuân vương tuân mệnh.
Giằng co một hồi kết cục vẫn là Lý Ngôn Khánh chiến thắng.
Sớm biết như thế ta cần gì phải phí nhiều tâm tư? Từ Thế Tích lần này xuất kích nói thẳng ra là phụng mệnh Dương Khánh. Hác Hiếu Đức qua sông, Từ Cái ở bên ngoài phủ khẩn cầu Dương Khánh có thể báo thù rửa hận cho Từ thị tộc nhân, Dương Khánh cũng vì lôi kéo cho Từ Thế Tích cho nên hạ lệnh cho Từ Thế Tích đánh Hác Hiếu Đức, bây giờ thì tốt rồi, Hác Hiếu Đức chết, Từ gia đã báo thù, nhưng Từ Thế Tích đã thăng quan, Lý Ngôn Khánh trở thành Hà Nam Thảo Bộ Đại Sứ, đến cuối cùng hắn lại chẳng được gì mà bị người khác chê cười.
Dương Khánh nhớ tới trong Tam Quốc Diễn Nghĩa Lý Ngôn Khánh có viết một câu:
Chu Lang diệu kế an thiên hạ, bỗi liễu phu nhân hựu chiết binh.
(Chu Lang diệu kế an thiên hạ, vừa mất phu nhân lại thiệt quân)
(dựa theo tích: Chu Du hiến kế cho Tôn Quyền gả em gái cho Lưu Bị, nhằm lừa Lưu Bị đến bắt giữ đòi lại Kinh Châu. Nào ngờ Lưu Bị lấy được vợ, thoát khỏi Đông Ngô, Chu Du đem quân đuổi theo đánh, mắc mưu của Gia Cát Lượng, hao binh tổn tướng vô ích. Sau này mọi người dùng câu này để ví như muốn chiếm lợi người khác nhưng kết quả ngay cả vốn liếng của mình cũng tiêu mất)
Ta làm như vậy có phải là vừa mất phu nhân lại thiệt quân không?
Dương Khánh trở lại Huỳnh Dương quận càng nghĩ càng uất ức, sau đó ốm bệnh ở trên giường.
- Chúc mừng Lý lang quân, chúc mừng Lý lang quân.
Đỗ Như Hối vẻ mặt vui mừng, tươi như hoa cúc.
Lý Ngôn Khánh xụ mặt xuống:
- Lão Đỗ, sao huynh chậm vậy, ngay cả Vương Huyền Thứ cũng đã đến nhà chúc thọ, còn huynh sao bây giờ mới tới?
- Hắc hắc, đây là do ta bề bộn mà.
Đỗ Như Hối đặt mông ngồi xuống, đối với sắc mặt của Lý Ngôn Khánh không hề để ý.
- Ta ngày hôm qua nhận được tin tức, chỉ là không cách nào thoát thân.
- Chuyện gì vậy? Đến nỗi huynh không tới chúc mừng đệ?
- Hôm qua Vương Thế Sung từ Yển Sư xuất kích rồi.
Lý Ngôn Khánh đột nhiên ngẩng đầu lên, ngưng mắt nhìn Đỗ Như Hối?
- Vương Thế Sung xuất kích? Hắn đánh nơi nào?
- Theo tin tức thám mã thì Vương Thế Sung xuất kích lao thẳng tới Dương thành huyện, muốn tìm Lý Mật báo thù rửa hận.
Xuất kích?
Lý Ngôn Khánh nhăn mày lại:
- Hắn lần này xuất kích xem ra là một chiêu kỳ binh, tuy nhiên Dương thành do Tần Quỳnh trấn giữ, là người vô cùng cẩn thận, Vương Thế Sung muốn chiến thẳng chỉ sợ không dễ dàng, theo ta thấy Vương Thế Sung bị váng đầu rồi nên mới đi nước cờ tệ hại này.
Đỗ Như Hối cười to:
- Hắn không phải váng đầu mà là đỏ mắt.
Trước đây hắn đóng ở Yển Sư, mưu đồ tọa sơn quan hổ đấu, ai ngờ không nhẫn nại được mạo muội xuất kích, bị Lý Mật đánh cho thảm bại ở Thạch Tử Hà, hao binh tổn tướng Lần này đệ lại nhận được chức vụ Hà Nam Thảo Bộ Đại Sứ, Vương Thế Sung cũng tinh tường cho nên điểm binh mã huyện, nếu như hắn không thắng được thì sẽ bị đệ bỏ càng ngày càng xa.
Ngôn Khánh nghe được cười nhẹ một tiếng.
- Mặc kệ Vương Thế Sung là váng đầu hay là đỏ mắt, trước mắt phải nghiêm thị mật giám động tác của hắn.
- Người này dã tâm rất nhiều, hiện tại đi bước này chỉ sợ thua to, ta lo lắng hắn cuối cùng sẽ chó cùng rứt giậu.
- Ta cũng có ý đó.
Đỗ Như Hối cất tiếng hưởng ứng.
Đối với tính tình cẩn thận này của Lý Ngôn Khánh, Đỗ Như Hối vô cùng tán thưởng.
Có sự thanh tỉnh như vậy đây là phẩm chất của người làm đại sự.
Nhưng đáng tiếc...
Lý Ngôn Khánh trước tình huống này cũng không có dã tâm, chuyện này quan hệ tới tình cảnh của hắn.
Lý Ngôn Khánh tuy nói là tài hoa xuất chúng có kinh nghiệm kiếp trước, nhưng mà dã tâm chưa có, muốn có dã tâm thì còn cần phải có cơ hội.
- Muội phu, muội phu, ngươi ở nơi nào?
Lý Ngôn Khánh đang cùng với Đỗ Như Hối nói chuyện chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến từng tiếng cười xôn xao.
- Vô Kỵ đã tới.
Ở Lý phủ có thể hung hăng càn quấy kêu to như vậy ngoài Trưởng Tôn Vô Kỵ thì không còn ai khác, Lý Ngôn Khánh đối với ông anh rể này cũng rất bất đắc dĩ, ngươi không cùng với Tiết nương tử trồng hoa cho tốt còn tới nơi đây làm gì? Hắn cười khổ nhìn Đỗ Như Hối sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Chỉ thấy Trưởng Tôn Vô Kỵ cùng với Tiết Thu sóng vai nhau mà đứng.
Tuy nhiên sau lưng họ là hai đồng tử.
Một người chừng bốn năm tuổi chính là Tiết Lễ, một người mười tuổi là Tống Lệnh Văn.
Vừa nhìn thấy Ngôn Khánh đi ra, Tiết Thu cùng Trưởng Tôn Vô Kỵ đã ôm tay chắp quyền:
- Ngôn Khánh, chúc mừng ngươi đã có được chứng Hà Nam Thảo Bộ Đại Sứ.
Chưa đợi Lý Ngôn Khánh trả lời thì Tống Lệnh Văn đã tiến tới, quỳ gối trước mặt Lý Ngôn Khánh.
- Đệ tử Tống Lệnh Văn bái kiến sư phụ.
Lý Ngôn Khánh trợn mắt há hốc mồm, ngẩng đầu nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ và Tiết Thu, cuối cùng lại nhìn Tiết Lễ và Tống Lệnh Văn nửa ngày sau mới có phản ứng.
Nhưng hắn phản ứng vẫn chậm một chút, hai đồng tử đã dập đầu ba cái.
- Mau mau đứng lên.
Tiết Lễ cùng với Tống Lệnh Văn còn chưa kịp mở miệng thì Trưởng Tôn Vô Kỵ đã nổi giận:
- Ngôn Khánh, có phải ngươi thăng quan nên đổi ý phải không?
- Ta đổi ý chuyện gì?
- Ngươi không phải đã nói rằng muốn dạy võ nghệ cho Tiết Lễ và Tống Lệnh Văn sao? Lúc trước ở Hào Đồi ổ ngươi đã thề đã hứa gì, ta đều nghe thấy hết.
Tiết Thu cũng mỉm cười:
- Đúng thế, về sau ngươi cũng đồng ý chuyện của Tống Lệnh Văn, thu nhận hắn làm đệ tử, Vô Kỵ ngươi đừng ăn nói bậy bạ, Ngôn Khánh là loại người gì, làm sao có thể nuốt lời. Còn nữa hai hài tử cũng đều đã bái sư, Ngôn Khánh cũng không từ chối thì không phải là chấp nhận rồi sao?