Chương
Tôi lần lượt lâu dọn mọi thứ, Lã Vọng Thú không nói một câu, nhưng tôi cảm nhận được ánh mắt của ánh ta bắn vào lưng tôi, anh ta có thể không nói câu nào, nhưng tôi cũng không thể giả bộ không biết.
Không có bất kỳ đối thoại nào khiến thời gian giống như một khối bùn nhão chảy qua, nhưng dù chảy xuôi hay ngược, tôi phát hiện, tôi và anh ta đều là người vô cùng nhẫn nại.
“Lã quản lý, tôi quét xong rồi.” Tôi nhìn thời gian cũng đã hết, trong phòng sạch sẽ.
Anh ta quét mắt một lượt, không lấy kính lúp soi, vung tay lên “Cô đi đi.”
Tôi gật đầu, đi ra đóng cửa lại, lúc về tôi không trực tiếp về nhà, mà đi thẳng đến bệnh viện thăm Hoàng Thư Lãng, chân của anh ta vẫn bị treo ở cuối giường, hưng phấn vẫy tay “Tiểu Kê, em đến thăm anh!”
Tôi đi đến, đưa tay ra “Cho tôi mượn tiền.”
Nếu như tôi có cách nào khác, tôi sẽ không vay tiền chồn, có điều tôi đã không có cách nào, tôi không muốn nghĩ tiền của anh ta từ đâu mà có, nhưng tôi biết rõ tôi cần tiền để mang đi trả, sau đó có thể có lại tôn nghiêm của mình.
Hoàng Thư Lãng sững sờ “Tiểu Kê, xảy ra chuyện gì?”
Tôi lắc đầu “Không có, là nhìn trúng một bộ quần áo.”
“Được…” Hoàng Thư Lãng thì thầm, “Cô gái mình thích vui mừng mình cũng vui mừng, Tiểu Kê muốn mua đồ mới gì sao?”
“Đúng.” Tôi đáp, tôi muốn chính là bộ đồ hoàng đế a, ai cũng nhìn không thấy, cũng không tồn tại, có thể ình cảm giác thoả mãn, một chút cảm giác tự tôn thôi.
Anh ta đưa ra một bọc tiền “Đây là tiền ngày đó anh định đưa cho em, một xu chưa động, là tiền dạy thêm của anh, thầy và cô không biết.” {Hana: muốn chém chết cái tên không nói bạch thoại này quá….rút dao chém chém chém..thở điên quá, mỗi lần con chồn này nói mình phải mất cả chục phút mới hiểu nói gì lật bàn ┴─┴ ︵ ╰(‵□′╰)}
Tôi nhận lấy, một cục dày, tôi ngồi xổm xuống, đem mặt vùi vào giường bệnh của chồn, chồn nói “Tiểu Kê, em sao…”
“Tôi mệt.” Tôi nói, thanh toán xong, tôi muốn cùng anh ta thanh toán xong, nhưng sao tôi lại thấy mệt mỏi thế này….
Ngày hôm sau, lúc đến nhà anh ta, tôi yên lặng làm xong việc, trước khi đi, tôi đen phong thư đặt trên đầu giường Lã Vọng Thú, anh ta hỏi “Đây là cái gì?”
“Là tiền tôi nợ anh.” Tôi nói “Như vậy chúng ta hết nợ.”
Tôi xoay người rời đi, Lã Vọng Thú đột nhiên gọi tôi lại “Lục Tiểu Kê, cô thích tôi sao.”
Bước chân của tôi cứng đờ, da đầu tê dần, dựa vào, tôi không nhớ mình đã nói bí mật này cho Tiểu Lý, tôi quay đầu “Anh… nói cái gì?”
Lã Vọng Thú nhìn tôi “Lần trước uống rượu, tôi đưa cô về nhà, cô trên người tôi vừa khóc vừa nói.”
Tôi cẩn thận nhìn anh ta, khá lắm. Đủ thâm trầm a, đủ an phận a, cũng đã lâu mà anh ta không nhắc đến, có điều tôi thật sự đã nói sao? “Thật sao?”
“Nói vậy cô xác nhận chuyện cô yêu tôi.” Lã Vọng Thú đắc ý cười.
MD, thôi đi. Đầu óc tôi quay cuồng, không trách vua qúa vô dụng, chỉ trách quân địch quá gian trá. Một chút… Lời này có ý gì đây? Anh ta là nói anh ra biết rõ tôi có tình ý từ lâu? Anh ta còn đổi biện pháp chỉnh tôi, mới nhất là phương thức cự tuyệt, hay là ỷ vào chuyện tôi yêu thích anh ta để ngược đãi? Bất kể là đáp án nào, hình như đều đả kích đến tôi.
Chuyện cho đến giờ chỉ còn một kế để sử dụng.. chết cũng không nhận.
Loại phương pháp này cũng phải xem là dùng trên người ai, cách mạng cần thà chết không chịu khuất phục, phản đồ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, và dành cho kẻ hèn mọn bỉ ổi mặt dày.
“Hừ… ai nói? Anh đừng lừa tôi?” Hai tay chống nạnh ngửa cổ cười to, đã không phải yêu mến anh ta, còn lưu lại cái tiếng thầm yêu làm gì cho bản thân thêm nực cười?
“Cô không thừa nhận?” Lã Vọng Thú đầy hứng thú, cả người hơi ngả về phía trước.
“No..no..no..” Tôi dựng thẳng ngón tay đưa qua đưa lại “Không phải tôi không không thừa nhận, mà tôi sẽ không nói đến. Anh chẳng qua là trợn mắt lừa người, Lã quản lý, anh không phải quá tự kỷ đi, đừng cho rằng mọi người đều phải yêu mến anh.” Bà nó, cái này giúp Tiểu Kê tôi chiếm thế thượng phong, tôi cũng không tin anh ta có thể lật ngược tình thế?
Lã Vọng Thú không phản đối, nghiêng người cầm điện thoại lên, cúi đầu nhìn gì đó, lòng tôi lộp bộp, không phải có chứng cớ chứ. “Cô.. Không lẽ có bản sao à?”
Lã Vọng Thú cười đưa màn hình điện thoại đến trước mặt tôi, trong màn ảnh xuất hiện đầu tôi, có tiếng người, dù ồn ào vẫn nghe rõ là giọng tôi, Lã Vọng Thú noi “Biết cô lâu như thế, không biết cô cũng thông minh thế…”
Trong màn hình truyền đến tiếng khóc nức nở, giọng tôi khàn khàn đứt quãng “Tôi… thích anh…”
Tôi 囧, siêu cấp 囧, doạ người, thật muốn giết người.
Tôi hận sản phẩm công nghệ cao.
“Anh nói cái này làm gì?” Tôi nghi ngờ, sớm không nói muộn không nói, vì sao chọn thời điểm này nói?
Lã Vọng Thú cất điện thoại, “Không có gì… là cô hỏi tôi có phải trả tiền sẽ thanh toán xong, như vậy hiện tại nói cho cô biết, thanh toán không xong.”
“Chẳng qua chỉ là một lời tỏ tình”, tôi nhếch miệng tự an ủi mình, Tiểu Kê à, mày lớn như vậy rồi, doạ người đã sớm làm quen, còn sợ mấy cái này?
“Đúng vậy.” Lã Vọng Thú nói “Chẳng qua chỉ là tỏ tình, có điều chính là cháy gái Lục Chính Đàn, con gái Lục Vĩnh Khiêm tỏ tình với tôi…”
“…” Mẹ nó, tôi nổi giận, quá độc. Quá ác độc, tổ chức gà mẹ quá cường đại.
Lã Vọng Thú nói tiếp “Sao? Lục Phượng Hoàng tiểu thư, chăm chỉ đi làm a. Vấn đề giữa chúng ta còn xa hơn vấn đề tiền bạc a.” Cười đến xuân quang sáng lạn, vô hại đến kinh người.
Tôi nghĩ nói anh không thích tôi, làm gì níu kéo không tha? Thế nhưng không nói thành lời, bởi vì tôi không muốn cho anh ta biết, tôi đã biết rõ cậu bé năm xưa là anh ta, như vậy tôi vẫn giữ được chút tôn nghiêm của mình.
Quả thật một lời tỏ tình cũng chẳng phải lớn, thế giới lớn như thế, mỗi khắc mỗi giây đều có người tỏ tình, vấn đề không phải là tôi, không phải cái người chuyên mặc quần đùi hoa hướng dương tôi đây.
Nếu như bị người khác biết được, trời biết tôi có phải muốn bôi nhọ danh tiếng Lục gia hay không, trời biết cơn ác mộng năm mười chín tuổi của tôi có thể tái diễn hay không, mà tôi không thể chịu đựng thêm một lần nữa.
Lã Vọng Thú thấy tôi không nói gì, thừa thắng xông lên, “Cùng nói chuyện với cô, hình như rất có tinh thần.”
Tôi cúi rạp đầu mở cửa đi ra ngoài, đây là lần thứ mấy rồi? Tôi cuối cùng cũng hiểu vì sao chồn lại ghi chép vào cuốn sổ nhỏ, tôi cũng đang muốn tìm quyển sổ để ghi lại đây, quá hổ thẹn rồi.
Ngồi trên xe bus đi đến bệnh viện, đem tiền trả cho chồn, đã không thể giải quyết, tôi làm gì phải chặt đầu cá vá đầu tôm, mượn tiền của anh ta trả khoản nợ Lã Vọng Thú.
“Tiểu Kê, vì sao lại đem tiền về?”
“Bộ đó không hợp với tôi.” Tôi trả lời “Anh khi nào xuất viện?” Tôi không muốn giải thích nên chuyển chủ đề.
“Nhanh thôi, sau hôm nay là anh có thể xuất viện.” Hoàng Thư Lãng nói, động động cái chân ý tỏ mình đã tốt rồi.
“Vậy được rồi….” Tôi gật đầu, Hoàng Thư Lãng bỗng nhúc nhích “Em nhớ anh?”
“Tôi không có cơm ăn.” Tôi nói thẳng, thời điệm nằm viện không cảm thấy, trở về nhà mới phát hiện, mình làm cơm thật sự khiến người khác đau đầu.
“Cũng có thể, cũng có thể.” Hoàng Thư Lãng nói “Nhớ cơm anh náu, gặp cơm như gặp người.”
Tôi nhìn nhìn giỏ hoa quả, có thể là Hoàng sóng thần mang đến “Hoàng sóng thần đến đây?”
“Anh đã khiến em ấy không nói cho cha mẹ biết.” Chồn vội nói, tôi lắc đầu “Không sao…” Dù sao mọi người cũng biết, có cái gì cần che dấu sao?
“Anh khi nào thì về?” Tôi hỏi “Trong trường không cần đi học sao?” Hoàng Thư Lãng chính là môn sinh mà cha tôi tâm đắc nhất, cũng được cha tôi tiến cử đi học tiến sĩ, sớm đã ở trong đại học thành phố T học.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao học đại học tôi đã rời khỏi nhà, chuyện này cũng có nguyên nhân, cũng bởi đại học ở thành phố T, dù ở trường nào tôi cũng sẽ phải sống trong cái bóng của bọn họ.
Hoàng Thư Lãng biến sắc “Đã giục anh mau trở về, Tiểu Kê, vậy vì sao em không về?”
Tôi đứng dậy đi ra ngoài, không muốn trả lời, Hoàng Thư Lãng tiếp tục truy vấn “Em vì sao chán ghét anh?”
Tôi dừng bước, “Hoàng Thư Lãng, không lẽ anh vẫn không biết lý do vì sao em cự tuyệt anh sao? Anh là người tốt, có điều chỉ cần ở cùng anh, không, chính là nhìn thấy anh, tôi đều nhớ đến ngôi nhà kia, cùng anh ở một chỗ tức là tôi vĩnh viênx không thể rời khỏi nhà, anh hiểu chưa?”
Hoàng Thư Lãng hiển nhiên không nghĩ tôi sẽ nói thế, bởi vì hầu hết tôi sẽ chọn trầm mặc không nói gì, mà hôm nay tôi hình như đã đến giới hạn, lại có lẽ chuyện gia đình bại lộ, ký ức ẩn sâu trong tim đột nhiên trỗi dậy giống như miệng vết thương đã khép lại bị khơi ra, bảy năm, nói cũng không thể nói gì nữa.
“Tiểu Kê… Em vì sao tự ti như thế?”
“Ách…” Khoé miệng tôi giật giật, nở nụ cười “Tiểu Kê tôi tự ti? Đúng, tôi tự ti, khi còn bé tôi cũng có cảm giác mình làm chuyện gì cũng giỏi, thế nhưng…. Hoàng Thư Lãng, anh sẽ không bao giờ hiểu, vì anh chưa từng trải qua cảm giác bị chối bỏ vĩnh viễn.”
Lời nói xong, tôi cũng không cách nào đối mặt với Hoàng Thư Lãng, kéo cửa đi ra ngoài, buổi tối tôi nằm trong ổ chănm đột nhiên thật muốn tìm người nói chuyện.
Chương
Tôi đang nghĩ ngợi lung tung, đột nhiên điện thoại vang lên, tôi cầm lên, nghĩ thầm nếu chỉ nói chuyện qua đường bà nội hôm nay cũng kéo ngươi nói cho đủ.
“Alo?”
“Lục Tiểu Kê.” Giọng nói dịu dàng từ đầu kia truyền đến, tim tôi đập liên hồi, bà nội muốn đi ngủ,
“Lã quản lý… chuyện gì?”
“Tôi sợ cô quên chuyện chúng ta nói hôm nay, ngày mai bỏ chạy.” Lã Vọng Thú nói.
“…” Bắt người đưa đến nhà, bắt thông dâm cũng chỉ trình độ này thôi, “Tôi sao có thể? Tiền lương còn chưa cầm.”
“Cô có tiền lương?” Lã Vọng Thú cười nói, “Cô đã quên hợp đồng?”
“…” Được lắm, tôi thật đã quên. “Tôi còn chưa cầm bảo hiểm xã hội, sẽ không chạy trốn.”
Lã Vọng Thú lên tiếng, hình như rất hài lòng “Không sai.”
“Đã sợ tôi chạy thì hôm nay tôi đưa tiền anh phải…” Tôi lầm bầm.
Lã Vọng Thú trầm mặc không nói gì, các một hồi “Tôi cúp máy đây.”
“Được…” Tôi lên tiếng, lại kêu lên “Đừng, Lã quản lý, anh không sao chứ?”
“Sao vậy?” Đầu bên kia thật may chưa cúp máy, tắt rồi tôi lại phải gọi lại, cước điện thoại rất đắt a, “Tôi muốn tìm người nói chuyện.”
Lã Vọng Thú nói “Nói chuyện gì?”
“Tôi có chút buồn chán…” Tôi tận lực làm cho giọng mình có chút tuỳ tiện, không có anh nghe ra sự vội vàng của tôi, tôi vội vàng muốn tìm người nói chuyện.
“Tôi không hay nói chuyện.” Lã Vọng Thú nói, ngừng một chút “Nhưng tôi có thể nghe cô nói.”
“Thật sao?” Tôi hỏi “Anh cam đoan sẽ không vì tiền mà cúp máy?”
“…”
“Tôi nói một lúc anh phải phán ứng một tiếng, bằng không tôi sẽ cảm thấy đầu kia không có người.”
“…”
“Nghe được phản ứng thì mới không cảm thấy nhàm chán.”
“Lục Tiểu Kê, cô đến cuối cùng có nói hay không!” Lã Vọng Thú dịu dàng điềm đạm là thế cũng nổi giận, tôi thật sự quá lợi hại đi.
“Anh nghe cho kỹ.” Tôi ôm điện thoại đem đến giường, bò vào trong chăn “Được rồi, Lã quản lý, toi đi toilet, tránh trường hợp lúc nữa nói lâu tôi sẽ ngủ quên…”
“Tôi cúp…” Lã Vọng Thú kiên quyết nói.
“Tôi đây nhịn được…” Tìm người nói chuyện không dễ dàng, huống chi lại không phải trả tiền?
“.. Cô đi đi, tôi chờ.” Xem ra Lã Vọng Thú cũng không phải người máu lạnh, ít nhất đối với chuyện nhịn đi tiểu cũng khá nhân từ. Giống như anh ta ngủ trong nhà chắc cũng nhàm chán, lại đồng ý nghe tôi kể lể.
Chủ đề bắt đầu từ chuyện một cái bánh mỳ, không biết vì sao, tôi ngủ trong nhà lại đột nhiên muốn ăn mọt chiếc bánh mỳ loại lớn, vì vậy tôi nói “Từ trước có một loại bánh mỳ cỡ lớn, bên trên có quét dầu, vẽ vẽ… trong vắt…”
Tôi mới nói vài lời, Lã Vọng Thú đúng hẹn lên tiếng thể hiện sự hiện hữu của anh ta “Đem nước miếng lau đi.”
“Ách….” Lau, chúi đi nước miếng, tiếp tục, “Chính là xung quanh nàng toàn bộ đều là bánh quẩy, những chiếc bánh quẩy thật dài, quánh bẩy nói “Bánh mỳ, cậu béo quá, nhìn không đẹp.” Bánh mỳ loại lớn buồn bã, hắn cũng muốn được thon gọn như những chiếc bánh quẩy, cũng muốn cùng chơi với bánh quẩy, vì vậy anh ta đành đi giảm béo, vì vậy anh ta quyết định loại bỏ hết dầu trên người, nhưng càng làm càng không hết, bánh quẩy hay nói hắn quá mập, bánh mỳ lớn quyết định đem thân mình phơi dưới ánh mặt trời, phơi nắng đến mức lớp da bên ngoài khô cằn, hắn vui vẻ đi tìm bánh quẩy, thế nhưng bánh quẩy lại nói “Cậu căn bản không phải là bánh quẩy, dù có làm gì đi nữa thì cũng không thể thành bánh quẩy.” Bánh mỳ rất muốn khóc, có điều bản thân hắn một giọt nước mắt cũng không có, gió thổi qua thuận tiện kéo đi một chút bột…”
Đầu kia một chút âm thanh của Lã Vọng Thú cũng không có, tôi ho khan một tiếng “Lã quản lý, tôi kể chuyện cổ tích rất hay sao?”
“Hừ…” Lã Vọng Thú khẽ hừ một tiếng, “Cô muốn xuất bản sách loại này?”
“Đây là ngẫu hứng mà thôi, tiểu thuyết của tôi sao có thể thế này được.”
Lã Vọng Thú trầm mặc một hồi “Còn muốn nói gì sao?”
“Không có…” Tôi liếm liếm môi, cảm thấy đói bụng.
“Vậy tôi đi ngủ.” Lã Vọng Thú nói.
“Được… anh cúp máy đi.” Tôi bắt đầu suy nghĩ xem nhà còn gì ăn, Lã Vọng Thú nói “Cô cúp đi.”
“Được.” Tôi kéo điện thoại ra xa, do dự một chút nói “Cảm ơn anh.” Sau đó đem ống nghe đặt lại máy, điên cuồng chạy đến siêu thị h gần nhà mua một cân bột mỳ Bả Thông, tôi ngoài ăn mỳ ăn liền thì chỉ có thể rán bánh bột mỳ trong bếp.
Khói dầu xộc lên khiến nước mắt tôi chảy ròng ròng, mang bánh mỳ ra, tôi từng miếng từng miếng ăn nó, bên trong loại bột mỳ này giống như có vị cay, khiến tôi ngồi xổm trong bếp ăn mà lệ rơi đầy mặt, nhỏ từng giọt lên chân tôi, như những sợi tơ tằm.
Ngày hôm sau ăn xong cơm trưa, gục trên bàn làm việc ngủ, tôi hom qua ngủ không ngon, sáng tỉnh dậy đã thấy mắt có quầng thâm, may là không có Lã Vọng Thú ở đây, bằng không nhất định sẽ bị cười, giữa trưa cần tranh thủ ngủ một chút thì buổi chiều sẽ hết sưng.
Mới ngủ mơ màng một lúc, Hoàng sóng thần đến gõ đánh thức tôi, tôi vẫn nhắm mắt “Gì?”
“Tỉnh chưa.” Hoàng sóng thần hơi nhướn mày.
“Tỉnh đây.” Tôi trả lời, không thấy tôi đã trợn mắt rồi đây ư.
“Cô mở mắt ra ngay, như vậy mà là tỉnh à.” Hoàng sóng thần nói.
“…” Được được, tôi lặng lẽ, vấn đề là vì mắt sưng nên cũng chẳng mở to ra được, tôi đưa tay kéo hai mí mắt lên “Như thế được chưa?”
Hoàng sóng thần nhếch miệng “Anh của tôi đã đi về.”
“Gì?” Tôi ngồi dậy “Chuyện khi nào?”
“Đêm qua anh ấy nói muốn xuất viện, sáng nay đã đi xe về.” lúc nói khuôn mặt Hoàng sóng thần thật nhẹ nhàng, giống như vừa quẳng đi một đống rác.
Trong lòng tôi trầm xuống, đêm qua đúng là khiến mọi người đều ngủ không ngon “Cô nói chuyện này với tôi làm gì?”
“Anh tôi dặn tôi thông báo cho cô.” Hoàng sóng thần bất đắc dĩ nói “Tôi chỉ là người đưa tin thôi.”
Tôi đờ người, Hoàng sóng thần đi xa xũng không thể nói gì, có lẽ tôi thật sự khiến Hoàng Thư Lãng tổn thương, còn nhớ rõ thời điểm anh ta đến nhà tôi chính là quãng thời gian ba nằm đen tối nhất đời tôi, hiện tại sự phản cảm đối với chồn chẳng qua cũng chỉ là một loại đổ vạ mà thôi.
Khi tôi học cấp ba, Hoàng Thư Lãng học đại học năm nhất, đối với cha tôi một lòng sùng bái, đi theo phía sau mông ba tôi chăm chỉ học hành, theo từ trường về đến nhà.
Quả thật ngày đó hỏi tôi vì sao Hoàng Thư Lãng thích tôi, tôi nói tôi cũng không biết, đây là sự thật, nhưng có thể khẳng định, tôi và chồn đều thuộc cùng một kiểu, vừa thấy đã yêu, nhất kiến chung tình.
Tôi vừa thấy Lã Vọng Thú đã bị giết, anh ta vừa thấy tôi cũng bị giết.
Tôi khó có thể hiểu lý giải, nếu tôi thật sự là một tiểu thư phù hợp với Lục gia danh môn thì không nói, chuyện này xưa nay rất nhiều, đằng này lại không phải thế.
Lúc mới gặp, tôi đang đau khổ khom người cầm bút lông viết chữ, chữ Nhan ghi xong nhìn giống một cành liễu mất trật tự, Hoàng Thư Lãng nói “Em viết chữ Liễu đúng là rất có khí chất.” {Hana: 颜 = Nhan 柳 = Liễu, Hai chữ này mà viết nhầm với nhau, bạn không còn gì để nói.}
Hoàng Thư Lãng vốn là người đàn ông yêu cổ văn, không phải nên ngâm “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu” sao?{Hana: “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu” – 窈窕淑女, 君子好逑” – Yểu điệu 窈窕 tả đức tính u nhàn của con gái, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu 窈窕淑女,君子好逑 (Thi Kinh 詩經 ) gái hiền yểu điệu, đôi tốt của người quân tử.}
Vì sao lại yêu thích một cô gái hèn mọn bỉ ổi như tôi?
Vì vậy tôi chỉ có thể lý giải, bởi vì gia thế bối cảnh của tôi, đệ tử cùng con gái duy nhất của Lục Vĩnh Khiêm, đây có lẽ là điều mà người ngoài muốn ghép một đôi.
Đáng thiếc, anh ta muốn ghép đôi với bối cảnh Lục gia, Lục Phượng Hoàng, không phải tôi – Lục Tiểu Kê.
Vậy vì sao khi tôi rời ra, anh ra còn muốn đuổi theo?