Chương
Sau khi Hoàng Thư Lãng rời đi. Hoàng sóng thần cũng đến phòng mang một chút đồ còn lại của anh ta đi, anh ta đến cũng không mang gì nhiều, lúc nằm viện cũng cầm đi không ít, sắp xếp lại cũng chỉ có vài túi.
Sau khi trả phòng, bà lão cho thuê phòng cười đến không khép được miệng vào, khó có người nào mới ở vài ngày mà trả tiền cả tháng, đúng lúc tôi nhịn không được cười thì Hoàng sóng thần nói "Vậy đem tiền nhà chuyển qua cho Lục Tiểu Kê, trả tháng sau cho cô ấy."
Vừa nói xong mặt chủ nhà biến sắc, hừ một tiếng uốn éo lên tầng, đổi lại nụ cười đắc ý trên mặt tôi.
Ăn một phần cơm đơn giản xong, tôi ngồi xe đến nhà Lã Vọng Thú, bởi vì muốn thu xếp đồ đạc nên không thể tiện xe ai đó. Vào cửa, dì Lâm đang xách một túi rác lớn, thấy tôi nói “Hôm nay tổng vệ sinh, thanh lý các vật lẫn lộn trong nhà."
"Vậy chắc rất bận." Tôi khách sáo nói một câu, quả thật chuyện tổng vệ sinh này cũng chăng liên quan đến tôi, việc của tôi chỉ có ba phòng kia.
Bộ dạng Lã Vọng Thú hình như rất thoải mái. Vảy vết thương trên trán tôi cũng đã rơi xuống. chỉ còn một vết đỏ đỏ lưu lại, nội thương không nhìn thấy kia chắc cũng khói hẳn, ngồi ở bàn đọc sách làm việc với máy tính.
Quả thật dọn dẹp căn phòng một người thích sạch sẽ như anh ta cũng không phải chuyện quá vất vả, chỉ cần làm từ đầu thì những lần sau cũng bớt việc, mỗi ngày đều lau khiến căn phòng này cũng chẳng bẩn mấy.
"Cô bị người ta đánh?" Lã Vọng Thú thấy tôi hỏi.
"Không có..." Tôi xoa nhẹ đôi mắt sưng như mắt cá vàng "Đêm qua mải ngắm sao suy tư không ngủ được." Tôi lấy ình một lý do cực kỳ tiểu thuyết.
"A..." Lã Vọng Thú gật đầu "Cô thích xem thiên văn?"
"Đúng vậy đúng vậy..." Tôi gật đầu.
Lã Vọng Thú đưa mắt quăng ra ngoài cửa sổ, "Trong thành phố ô nhiễm như thế mà có có thể ngắm sao, không tệ không tệ...."
"Không phải còn một chòm sao Bắc Đầu sao." Mồ hôi đầm đìa…quả thật không thể thấy sao, trong vườn thú ngược lại có thể thấy tinh tinh. {Hana: Sao = tinh, tinh tinh là kiểu chơi chữ}
Lã Vọng Thú cười "Vậy là do vận khí của cô tốt."
“Gì?"
"Cuối tuần có một quảng cáo muốn thực hiện ngoại cảnh. Vì lần này dùng cảnh là chủ yếu, cô có thể từ từ ngăm những vì sao mình thích." Anh mỉm cười.
"A..." Thì ra một nhân viên vệ sinh tạm thời như Tiểu Kê tôi mà có cơ hội đi du lịch tập thể? Nhìn không thấy có công ty nào có phúc lợi lớn thế nhá, chính là không giống với.... thở dài....!
"Đây là mọi người đã thông qua." Lã Vọng Thú nói "Mọi người cảm thấy cần có người dọn dẹp rác rưởi."
"..." Được lắm, kết hợp lao dịch. Tiểu Kê tôi thật muốn ném ai đó lên sao Hỏa. "Đi nơi nào?"
Lã Vọng Thú ngoắc ngoắc ngón tay, tôi vội ghé vào nhìn, trên máy tính của Lã Vọng Thú có mấy điểm du lịch, bên trên có hai chữ thật to - Phượng Hoàng.
Tôi lắp bắp hỏi "Ai chọn nơi này?”
Lã Vọng Thú cười, tôi lạnh run, quả nhiên là anh ta, “Lã quản lý ánh mắt thật sắc sảo, sắc bén độc đáo.”
"Không cần cô nói tôi cũng biết rõ." Lã Vọng Thú mỉm cười "Lục tiểu thư có thể tại Phượng Hoàng phát triển ý tướng sáng tác văn học."
“Đa tạ Lã quản lý quan tâm..." Nói ra mà tôi muốn nôn.
Còn chưa kịp nôn đã bị dì Lâm chen vào, dì gõ cửa phòng.
"Tiểu Thú, vật này còn giữ không?”
Tôi quay đầu nhìn, cả người cứng lại, trong lay bà cầm một cây ngựa tre dính bụi, thời gian chắc cũng đã lâu khiến màu trúc đã bị chuyển thành vàng, một tay bà dùng khăn lau lau một chút, gậy lại bóng loáng, "Thứ này ở trên tầng, là đồ chơi hồi bé của con, có muốn giữ lại không?"
"Dì để đấy trước đi." Giọng Lã Vọng Thú từ sau lưng tôi truyền đến, người tôi vẫn cứng ngắc, không biết anh ta đang dùng biểu hiện nào để nói những lời này.
Dì Lâm bó thứ đó xuống, đóng cửa đi ra ngoài, tôi nuốt nước miếng, cảm thấy cổ họng đau rát
"Tôi đi uống nước."
"Cô biết?" giọng nói trầm ấm của Lã Vọng Thú một lần nữa vang lên.
"Gì?" Tôi xoay người mở to đôi mắt cá vàng giả như không biết nhìn anh "Lã quản lý nói gì cơ?"
Chính là hành động quá giả tôi nhìn bóng mình trong mắt Lã Vọng Thú mà cả người lạnh run, có chút khẩn trương.
"Tôi biết lý do vì sao cô xuất viện." Lã Vọng Thú tùy ý nói, ánh mắt lại chuyển lên màn hình máy tính, giống như chỉ là một lời thông báo, anh từng bước từng bước vạch trần tất cả mọi bí mật của tôi, từ yêu mến anh ta, đến thân phận Lục Phượng Hoàng, rồi đến nghe lén, tôi còn tưởng mình là con chuột đắc chí, quả thật đã sớm rơi vào sự thôi miên của con mèo.
"Ách..." tôi cố gắng cười ra tiếng "Thì ra anh chính là cậu bé kia..." Giống như tôi gặp lại một người bạn học hồi mẫu giáo vậy.
Lã Vọng Thú khẽ hừ một tiếng, “Cứ như thế?”
"Còn thế nào nữa?" Tôi nhếch môi nói "Chẳng lẽ muốn tôi ôm đầu khóc rống?"
Anh lắc đầu "Nghĩ như cô là tốt nhất."
"Nếu không anh cho là thế nào?" Tôi trả lời, liếm liếm môi dưới, cảm thấy vô cùng khô khốc.
"Xin lỗi, khi đó tôi đã không trở lại." Anh nhẹ nhàng thả ra mấy chữ, đem những chấp nhất thua thiệt của tôi hoá thành hư vô.
Xin lỗi...
Có phải tôi đã chờ những từ này?
Tôi cổ gắng mở to hai mắt, không muốn cho nước mắt chảy xuống. Xoay người cầm ngựa tre kia. "A... cái này a, tôi đều đã không nhớ bộ dang thể nào, có điều Lã quản lý, tôi thật không nghĩ anh đã từng có thời cưỡi cái này ha ha.." Tôi cười to, không phải giả dối, nghĩ đến con người đầy bụng phúc hắc như anh ta cưỡi ngựa tre, mới nghĩ đã muốn cười.
"Khi đó còn bé..." Lã Vọng Thú nói, ánh mắt chuyển về phía sau lưng tôi, để cả người tôi không tự nhiên.
“Đúng vậy, khi còn bé, quá choáng váng." Tôi nói "Vật này nên bỏ đi a, bẩn đến nỗi chỗ nào cũng có bụi còn làm được gì." Tôi mượn cơ hội trốn mở cửa đi ra ngoài.
"Giữ đi." Lã Vọng Thú nói "Từ nay về sau nếu có gì bị lăn vào gầm tủ gầm giườg có thể dùng nó khều ra."
".. Lã quản lý thật biết cách tận dụng a." Tôi cảm thán nói.
Anh không nói gì, tôi nhân cơ hội lau lau mắt "Khi còn bé cùng giữ gìn a." Tôi cầm ngựa tre đưa lưng về phía anh ta, thật không biết làm thế nào xoay người.
“Sao đứng im ở đó vậy?"
Tôi cảm thấy được anh ta cố ý, cố ý để tôi khổ sở, có lẽ tôi khổ sở anh ta sẽ thấy thoải mái?
Tôi hít sâu một hơi, chậm rãi mở miệng “Lã quản lý, anh có phải cảm thấy tôi thích anh rất đáng cười, tôi lưu giữ mãi đoạn ký ức này rất buồn cười, có lẽ tôi đúng là buồn cuời?"
Cũng không để ý đôi mắt cá vàng của tôi chày nước mắt khó coi thế nào, tôi nghiêng đầu qua, đã chẳng còn là bí mật tôi còn trốn gì nữa?
Không lẽ còn muốn to chút son, trát chút phấn cho nửa che nửa không sao?
Tôi hèn mọn bỉ ổi nhất cũng đã bị anh ta nhìn thấy, tôi còn sợ gì.
Tôi cho là anh ta sẽ nói gì đó, hoặc tôi tình nguyện để anh ta nói gì còn hơn là im lặng, anh ta đứng đậy, đi đến gần, kéo tôi lại, một cảm giác ấm áp dừng trên trán tôi.
Một khắc này tôi hiểu được, tôi cũng Lã Vọng Thú tranh đấu, tôi mãi mãi không bao giờ thắng.
Loại tranh đấu này, ai yêu, người đó thua.
Mà tôi từ đầu đã thua, anh ta khẽ nhếch miệng, lộ ra nụ cười "Lễ tình nhân hôm đó cô đem nước miếng phun lên xe tôi, hôm nay là ngày tình nhân trắng, tôi trả lại cho cô, chúng ta coi như sổ sách rõ ràng, đã ký."
Một cái hôn, hai lượt sổ sách, tôi có thể thắng nổi sao?
Ánh mắt của tôi nhìn lướt qua mặt anh, chạm đến lịch, ngày mười bốn tháng ba.
Không có chocolate tình nhân, tôi đưa anh ta nước miếng, đến ngày tình nhân trắng, anh ta trả tôi một lời xin lỗi cũng nước miếng?
Không lẽ tôi buôn bản có lời?
Chương
Hana: Theo như tác giả nói, đây được coi như là một phiên ngoại, vì dùng ngôi thứ nhất không thể biểu đạt hết những gì lòng người… Hờ hờ… cái chương này nó dài gấp lần những chương bình thường, ta nhìn thôi đã muốn khóc. Vì tình yêu, cố lên….
Tôi nhớ được cô bé kia, nhớ rất rõ.
Pháo hoa chiếu sáng đầy trời, cái người kia lúc trước vừa đắc ý, giờ lại nước mắt nước mũi đầy mặt, trên trán tóc bị cháy xem, ngăn không được bật khóc, tôi sợ hãi, chạy đi muốn tìm người lớn.
Tôi nói với cô bé "Đi gọi người."
Tôi chạy về nhà bà nội, đúng, hôm đó là giao thừa, cả nhà chúng tôi đều trở về cùng bà nội đã chín mươi tuổi của tôi mừng năm mới, có lẽ quá kích động, quá cao hứng nên bệnh tim của bà tôi tái phát, tôi chạy về đến nhà thì xe đã ngừng trước cửa, còn chưa hoàn hồn đã bị mẹ ném vào trong xe.
Đêm hôm đó tại bệnh viện, bà nôi tôi qua đời, trong trí nhớ đêm giao thừa năm tôi mười hai tuổi kia, ngoài khóc thì không có gì, cô bé khóc, cả nhà chúng tôi đều khóc.
Sau khi hoả táng xong, cả nhà chúng tôi trở lại thành phố T thu thập di vật của bà, thừa dịp nhàn rỗi tôi nghĩ muốn tìm cô bé.
Nơi xem pháo hoa hôm đó còn lưu một mảnh giấy hồng, bị người ta dẫm qua dẫm lại trong bùn đất.
Tôi nhìn quanh, đột nhiên nhìn xuyên qua sân một nhà trông thấy phòng cô, tôi dựa vào trong tường muốn gọi cô, có điều không biết tên, hơn nữa cửa sổ phòng đóng chặt, cô lại đang cầm bút viết viết gì đó, tôi lại nhìn thấy, tóc trên trái đã bị đốt trụi một mảng, có một vết bỏng trên trán, trong lòng vô cùng áy náy.
“Này..” Trong cổ họng tôi khẽ phát ra tiếng, bênh cạnh một đứa bé đi đến “Mày to gan nhỉ, dám đến nơi này gọi người.
Tôi quay đầu hỏi “Vì sao không thể gọi?”
Cậu bé trai kia nói “Người nơi này rất thảm, tiểu Hoàng đều không có thời gian đi ra ngoài, hôm giao thừa được đi ra ngoài một chút để đốt pháo hoa, không ngờ bị bỏng, cha của cô ấy đã cấm không cho cô ấy ra ngoài nữa.”
“Vì sao?” Tôi càng nghe càng không hiểu.
"Cậu không biết gì sao?" Bênh cạnh có một cô bé lớn hơn đi lại, giống như đã chơi đùa với bé trai kia, "Mình mới là không may, ngày hôm đó chính mình đưa Tiểu Hoàng ra ngoài chơi, cuối cùng là bị mẹ mắng."
Tôi thăm dò nhìn thoáng qua cô bé đang ngồi viết trong nhà, cô bé kia nói tiếp "Cậu nếu không muốn bị mắng thì đừng gọi, có điều có gọi cô ấy cũng sẽ không ra.
“Ai a…. Tiểu Hoàng là cháu gái Lục Chính Đàn, con gái của Lục Vĩnh Khiêm, Tiểu Hoàng không thể cùng chúng ta chơi đùa thế này a.” Cậu bé nói “Cô ấy chính là con gái duy nhất ở Lục gia, mẹ mình nói cô ấy về sau nhất định sẽ làm nên đại sự.”
Tôi ngây ngốc cũng biết Lục Chính Đàn, lúc mới đến đây cha mẹ có nói phải đến gặp người này để xin tranh, tôi không đi mà cùng em gái đến nhà anh chị họ chơi.
Nếu như hôm đó tôi đi, có phải đã nhìn thấy cô ấy?
Cô bé kia nói "Tiểu Kê về sau sẽ thế nào, không phải giống những người trên TV chứ." Cô bé lấy ra một hình dán có hình ngôi sao phim truyền hình Hongkong, "Tiểu Kê sau này sẽ biến thành thế này."
Tờ giấy dán nhiều nếp nhăn, trên mặt là một cô gái cười dịu dàng, tôi nghĩ đến hình ảnh bỉ ổi hèn mọn kéo vải quần của cô, từ này về sau sẽ thế nào a?!
Có lẽ người khác sẽ hoài nghi, nhưng là cô thì tôi không thể nghi ngờ, bởi vô là con gái duy nhất của dòng họ thư hương đệ nhất Lục gia.
Tuy nhà chúng tôi là dân kinh doanh, tôi cũng làm trong lĩnh vực buôn bán, nhưng tránh không được phải cùng những người có địa vị trong xã hội giao lưu, tự nhiên cũng có cả văn nhân.
Thời gian dần trôi qua, tôi nghe được rất nhiều tin tức về Lục Chính Đàn, ông chính là đại sư thư pháp nổi tiếng, mà trước đấy ít năm, con trai ông Lục Vĩnh Khiêm cũng được tôn làm đại sư cổ văn, môn đệ của Lục gia đều rất nổi danh, đáng tiếc không có được chút tin tức nào của cô, trên báo, trên tạp chí, ti vi, đủ loại thăm hỏi đều không một chữ đề cập đến con gái Lục gia, giống như người này không tồn tại.
Mặc dù tận lực điều tra, có điều vẫn không có chút tin tức gì.
Mà hình ảnh trong trí nhớ của tôi nhiều lắm là hình ảnh cô bé dưới ánh sáng pháo hoa, sau khi chia tay thế nào tôi hoàn toàn không biết.
Những buổi tiệc của nhân vật nổi tiếng trong xã hội tôi đều tham gia, toàn một đám người gầy gò, tôi cố gắng tìm hình ảnh cô bé trên mặt bọn họ, có lẽ cô sẽ mang khí chất cổ điển, chính là bọn họ cũng không họ lục, cũng không gọi là Tiểu Hoàng.
Tôi hối tiếc lúc trước đã để cô đốt lửa, hôm nay cô chắc cũng giống khí chất hào hoa phong nhã của cha, là một cô gái mảnh khảnh đi.
Là con gái tôi đều muốn dịu dàng đối đáp, nhất là cô, tôi đã từng nói với chính mình, đối với từng cô gái đều phải mỉm cười dịu dàng, hi vọng một ngày có thể cười với cô như thế.
Thế nhưng tôi hoàn toàn không gặp lại, cho đến ngày đó đưa Tiểu Bạch về nhà, đó cũng là một cô gái đáng yêu, giống như em gái tôi vậy, sau đó tôi thấy cô ấy ở chỗ rẽ cầu thang, tóc tai bù xù, áo lông bên trên để lộ chiếc quần hoa, tôi nhịn không được bật cười, nét mặt của cô đúng là cực kỳ hèn mọn bỉ ổi.
Nếu không phải vì cô ở nơi đó, nếu không phải cô mặc loại trang phục đó, tôi còn tưởng mình đã gặp lại cô bé kia, ánh mắt của cô thật giống.
Có điều con gái Lục gia sao lại có thể ở nơi thế này, còn mặc quần hoa nữa?
Lễ tình nhân hôm đó tôi gặp cô, trong lòng có một chút không vui, lần trước gặp ở McDonald, lần thứ ba này tôi cảm thấy trong lòng rất phức tạp, thần sắc giống hệt với người tôi muốn gặp, nhưng lại không nhịn được nghĩ, người cũng không phải cô ấy, tại sao lại có thể có được thần sắc ấy?
Vì sao, vấn đề này không có đáp án khiến tôi cảm thấy rất bối rối.
Tôi hung hăng nói chuyện với cô, nhưng nhìn cô khom lưng lau xe, mảng lưng này cũng thật giống người trong kí ức, tôi sợ mình bị hoa mắt, càng sợ mình sẽ trở nên mất kiềm chế, vội vào xe nghênh ngang rời đi.
Tôi cho rằng mọi chuyện đã xong, chính là tôi lại nhìn thấy cô, xuyên qua cửa thuỷ tinh, cô lại bày ra biểu tình quỷ dị, bởi vì từ bên ngoài nhìn vào đây chỉ giống một cái gương. Chu Tiểu Bạch mấy ngày trước có nói muốn tôi giúp một người chị em có được công việc, tôi không nghĩ là cô, tôi nhìn tên trên hồ sơ "Lục Tiểu Kê."
Quá tam ba bận, hết thảy đều cùng một biểu hiện là ý gì?
Hoặc là ông trời biết Lục Phượng Hoàng đã không còn là cô bé hèn mọn bỉ ổi năm xưa, tôi với cô nhất định vô duyên, nên tống cho tôi một Lục Tiểu Kê hèn mọn bỉ ổi?
Không, nhiều năm nhe thế, tôi đã cố gắng làm một người có thể xứng với Lục Phượng Hoàng, hôm nay dùng Lục Tiểu Kê trao đổi, tôi không thể nhận.
Cô họ Lục, chính là cô, là Tiểu Kê.
Học khoa môi trường của đại học S, nếu ngày đó Lục gia là quét sạch thế gia chắc tôi sẽ tin đây chính là cô.
Tôi phải nói tôi rất bực mình, tại sao phải tương tư lại không phải, nhưng tôi phải thừa nhận, cô rất có ý tứ, tôi cuối cùng chỉ có thể dùng từ ngữ ác độc nhất để kích thích cô, cô lại yên lặng kiên trì, làm bộ dạng vô cùng vui vẻ.
Trời ạ, nếu như Lục gia có khi nào có chị em không.
Những nhân vật nổi tiếng có thể không chịu được sự trào phúng, nói đúng hơn bọn họ vốn không ình cơ hội để công kích.
Nhưng đôi khi tôi vẫn ngẫm lại, tại sao tôi hết lần này đến lần khác công kích cô, không lẽ muốn cô lộ ra sự dịu dàng của mình sao? Hoặc là trong tiềm thức tôi đã hi vọng hai người là một, cho nên khi cô càng bị đả kích mà không nói gì, lại càng khiến tôi tức giận.
Mỗi lần công kích cô, lòng của tôi lại mất mát một chút, chối bỏ cũng có phần nhiều hơn.
Bọn họ không phải một người, đây là đáp án tôi tự đặt ình.
Mà cô vẫn ngây ngốc yêu thích tôi, uống rượu rồi mặc quần đùi hoa bên ngoài nói yêu tôi, mà tôi lại hồ đồ không hiểu cuối cùng mình có yêu mến cô hay không?
Tôi từ thần sắc của cô tìm được bóng dáng người trong ký ức, nhưng lại không phải một người, cô ấy dựa vào tôi, tôi lại im lặng.
Nhưng mà sự xuất hiện bất ngờ của cái người được gọi là chồn kia đã thay đổi, người đó gọi cô là Phượng Hoàng.
Phượng Hoàng, Tiểu Hoàng, là một người sao?
Tôi hỏi cô vì sao tên là Tiểu Kê, cô nói mình là con chim phượng hoàng trong ổ gà.
Tôi muốn hỏi thăm nữa, nhưng tôi không hỏi, bởi tôi nhìn thấy cô không muốn nói.
Tôi rất ít hút thuốc, nhưng ngày đó dựa ở trước cửa trung tâm rửa xe tôi đã hút, bởi vì tôi cảm thấy mình thật hồ đồ.
Một người hèn mọn bỉ ổi như Lục Tiểu Kê lại là Lục Phượng Hoàng cao quý sao?
Tại bệnh viện, cô nói cho tôi biết, lúc cô khổ sở nhất chính là một đêm giao thừa, khi đó cô đã bị cháy tóc…
Mọi thứ đột nhiên trở nên sáng rõ, Lục Tiểu Kê, Lục Phượng Hoàng, con gái Lục gia, Tiểu Hoàng…
Tôi đột nhiên không biết đối mặt với cô thế nào, làm sao đối mặt với những điều trào phúng tôi đã dành cho cô, Lục Tiểu Kê, sao cô lại phải từ phượng hoàng biến thành gà?
Sau nhiều ngày trốn tránh sau tấm màn, nhìn thấy Lục Phượng Hoàng, tôi lại muốn nói gì?
Nhiều năm như thế mới gặp lại nhau, nghĩ ra nhiều phiên bản như thế, mà giờ một phiên bản cũng không giống.
Tôi đã tưởng tượng người thừa kế Lục gia khi lớn lên sẽ là một thiếu nữ dịu dàng, tuyệt đối không giống với cô trong hiện tại.
Tôi đến cuối cùng là chấp nhất cô bé trong ký ức, lại thử tưởng tượng về Lục Phượng Hoàng, nhưng dù nghĩ ra loại gì, cũng không phải Lục Tiểu Kê của hiện tại.
Vì vậy, tôi nghĩ, giả bộ không biết a,
Lục Tiểu Kê vẫn là Lục Tiểu Kê, tôi vẫn là tôi.
Chính là bí mật không thể che dấu mãi mãi, tôi nhìn thấy cô mặt trắng bệch, trốn tránh ánh mắt tôi, lại quyết định xuất viện, tôi nghĩ chắc cô đã biết, mà cô lại không nói gì, như vậy tôi cũng có thể tiếp tục không nói.
Bởi vì tôi biết tôi nói lời quá đáng, tôi đã nói cô không phải loại người tôi yêu thích, lời là nói trước mặt Tiểu Nguyệt, giống như thốt ra trong vô thức, bởi cô không phải hình tượng Lục Phượng Hoàng trong tưởng tượng, qua nhiều năm như vậy, tôi cố làm ình ưu nhã để xứng đôi với thiên kim của Lục gia, nhiều năm sau gặp lại thế của chúng tôi lại đổi ngược.
Tôi đã thành người đàn ông điềm đạm ưu nhã, cô lại thành Lục Tiểu Kê.
Ách, có bao nhiêu nực cười, ảo tưởng nhiều năm qua của tôi là gì, sao lại đánh vỡ ảo tưởng của tôi như thế?
Tôi nghĩ, có lẽ tôi chỉ tức giận ở điểm này, lại hình như không phải, lý do biến thành Tiểu Kê là sao, tại Lục gia cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, qua nhiều năm như thế, vì sao tôi một chuyện cũng không biết?}!wpbu&qohk^([email protected] Mèo Hana @(?[$cx([{[$$bntb!)db
Mà tôi không biết giữa chúng tôi có bao nhiêu xấu hổ.
Lúc trở về nhà, Tiểu Nguyệt đã cho tôi biết, chuyện thân thế Tiểu Kê đã truyền ra công ty, tôi nhớ đến cô bé cầm bút rất nhiều năm trước, tôi đột nhiên gọi điện cho cô, giọng của cô truyền đến khiến tôi choáng váng, đối với Lục Phượng Hoàng tôi có rất nhiều điều muốn nói, nhưng đối với Lục Tiểu Kê tôi chỉ có thể tiếp tục nói lời đọc ác.
Tôi cúp điện thoại, Tiểu Nguyệt đứng ở phía trước, hỏi tôi, cuối cùng do dự gì?
Tôi không nói, cô tiếp tục truy vấn, “Anh thích Lục Phượng Hoàng hay Lục Tiểu Kê.”
Tôi không biết, tôi thật sự không biết.
Một khắc này, em gái Tiểu Nguyệt của tôi nói với tôi “Nếu người anh thích là Lục Phượng Hoàng trong tưởng tượng của anh thì anh có thể yêu bất kỳ cô thiên kim nào, bọn họ ai cũng là Lục Phượng Hoàng, chỉ khác tên. Nếu người anh yêu mến chính là cô gái hèn mọn bỉ ổi kia, như vậy khắp thiên hạ này chỉ có mình Lục Tiểu Kê.”
Đêm hôm đó tôi không thể ngủ nổi, trong giấc mơ những nhân vật thiên kim mổi tiếng, cử chỉ đoan trang, lần lượt hiện lên trước mặt tôi, Tiểu Nguyệt nói đúng, vì sao tôi lại tìm bóng dáng cô trong những cô tiểu thư này, bởi người tôi yêu mến chính là cô nàng hèn mọn bỉ ổi Lục Tiểu kê, một cô nàng rút sợi ở mông, một cô nàng thích mặc quần đùi hoa - Tiểu kê.
Sau khi đã suy nghĩ cẩn thận, cô lại nói với tôi, trả tiền, chúng tôi coi như không còn nợ nần gì nhau?
Tôi nói, thanh toán không xong, mặc kệ cô là Phượng Hoàng hay Tiểu Kê, hai người bọn họ đều cho tôi một cái mở đầu mà không có kết thúc, sao có thể thành toán xong?
Ngày hôm sau lúc cô lấy tiền ra, tôi lấy điện thoại cho cô xem những lời cô đã nói, quả thật tôi xũng không muốn đem cái này lưu lại, lúc ấy chỉ cảm thấy rất thú vị, cảm thấy từ nay về sau có thể dùng nó để cười nhạo cô, có điều hôm nay tôi lại dùng cái đó để giữ cô lại.
Có bao nhiêu đáng cười, bởi tôi không biết mình có thể nói gì, khoé miệng tôi trào phúng Lục Tiểu Kê đã quen, đối mặt với cô, tôi lại không thể nói kiểu thứ hai.
Buổi tối tôi gọi điện cho cô, dùng lý do sợ cô chạy trốn, quả thật chỉ muốn cùng cô nói chuyện mà thôi, nhưng tôi lúc tôi không từ chối việc nghe cô kể chuyện bánh mỳ và bánh quẩy, chuyện đó khiến tôi nhớ đến chuyện nhiều năm trước.
“Cha Tiểu Hoàng không cho cô ấy ra ngoài nữa.”
“Cô ấy từ nay muốn làm đại sư.”
Tôi nhếch miệng, mấy lần muốn nói gì đó, có điều tôi nghĩ cô còn không biêt, không biết chuyện tôi đã biết cô biết tôi chính là cậu bé năm đó. {Hana: bên Đen đen thì một câu ba bốn từ vấn đề, bên này thì một câu có đến bốn từ biết… Lão chồn đi rồi sao ngày tháng yên bình hêm về bên ta…
Tôi chỉ có thể im lặng.
Đêm đó tôi nghĩ rất lâu, Lục Phượng Hoàng, được rồi, nếu em đã muốn làm thân gà, thật sự muốn rời bỏ ngôi nhà kia, như vậy Lục Tiểu Kê, chúng ta một lần nữa làm quen, tôi là một Lã Vọng Thú độc miệng, em nếu có thể thừa nhận, tôi sẽ không đối đãi với em như với Lục Phượng Hoàng, em không muốn làm cô ấy, tôi cũng sẽ không thừa nhận em là cô ấy.
Nếu có thể xoá hết quá khứ, như vậy tôi có thể dùng phương thức đối đãi với Lục Tiểu Kê đối đãi em.
Em chính là cô nàng thích mặc quần đùi hoa – Lục Tiểu Kê, Lục Tiểu Kê keo kiệt, Lục Tiểu Kê hèn mọn bỉ ổi, mà thôi.
Mà ngày đó tôi lại không thể giả bộ nữa, cô đã nhìn thấy ngựa tre, tiếp tục giả vờ đã không còn ý nghĩa, tôi cố ý đạm mạc nói chuyện, muốn đem quá khứ làm nhoà đi, nhưng lại giống như đã làm cô bị thương.
Không lẽ cô không thể quên được quá khứ sao?
Tôi đi qua, nhẹ hôn lên trán, đầu óc oanh một tiếng, tôi đang làm gì đây, tôi vẫn coi cô là Lục Phượng Hoàng sao? Vết sẹo cũ trên trán đã sớm mờ đi, để lại một vết sẹo mới, đây là vết sẹo của Lục Tiểu Kê.
Tôi nở nụ cười, không phải Phượng Hoàng, là Tiểu Kê. Tôi cong khoé miệng nói, cái này chẳng qua là hoàn trả lại vụ nước miếng đêm lễ tình nhân thôi.
Cô kinh ngạc nhìn tôi, tôi lại cười, vì sao lại giật mình, Lục Tiểu Kê hèn mọn bỉ ổi, chúng ta hình như vừa rồi mới bắt đầu.