Ánh mắt thuần khiến không mang theo chút tạp niệm, đang long lanh nhìn cô. Nạp Lan Chỉ Thủy quẫn bách né tránh ánh mắt, một giây đó, trong lòng cô xộc lên chút xíu cảm giác phạm tội.
Con bé vẫn còn là đứa trẻ thơ a! Nhìn từ bề ngoài, đã là thiếu nữ vị thành niên. Vậy mà con bé lại vẫn...
Nạp Lan Chỉ Thủy ngăn cản bản thân suy nghĩ chủ quan, chuyên tâm lái xe.
Cảnh Tiểu Lang lanh lợi vùi vào ghế ngồi, đồng thời cũng đang phiền não một chuyện. Nếu biến trở lại như cũ thì phải làm thế nào?
Nạp Lan Chỉ Thủy trước mang cô về nhà mình. Nhưng trong phút chốc vừa mở cửa, cô mới nhớ đã quên mất một chuyện rất quan trọng.
Chỗ nào cũng không thấy bóng dáng thịt viên, mà mới đây ở trong tiệm Dịch Dạ Ly, tiểu tử kia rõ ràng là thịt viên.
Cô từ sớm đã nhìn thấu trò lừa bịp của Dịch Dạ Ly, cho nên tương kế tựu kế, cố ý thời điểm thôi miên nói ra những lời hù dọa đối phương, hồi sau bất ngờ xuất hiện thiếu nữ này, thịt viên hoàn toàn bị cô bỏ quên sau đầu.
"Hôm nay trước tiên em cứ ở lại chỗ chị một đêm, ngày mai chị đưa em đi tìm ba mẹ em."
Nạp Lan Chỉ Thủy cho rằng cô ấy đang sợ, nên thoáng lui về sau một bước.
Thế nhưng thân thể gầy yếu của thiếu nữ nọ vẫn như cũ không ngừng run rẩy, điểm này khiến Nạp Lan Chỉ Thủy nghi ngờ. Cô dò xét định đặt tay lên trán thiếu nữ,
"Nóng quá vậy!"
Nạp Lan Chỉ Thủy lo lắng thu tay về.
"Em bị sốt rồi."
"Em không sao đâu..."
Cảnh Tiểu Lang cố đè ép, liều mạng ngăn lại xao động trong thân thể.
Bỗng, cô nhảy khỏi sa lon, vội vàng chạy ra hướng cửa.
"Em chạy đi đâu vậy?"
Nạp Lan Chỉ Thủy theo sát phía sau, nhưng thiếu nữ lại một đường phóng thẳng ra ngoài cửa, Nạp Lan Chỉ Thủy thậm chí không kịp ngăn cản cô.
Xuống dưới lầu, chẳng còn thấy bóng dáng người nọ đâu, Nạp Lan Chỉ Thủy cau mày, ngó nhìn bốn phía, sinh lòng nghi ngờ.
Cô ấy hẳn không thể chạy xa được như vậy, mới còn thấy bóng lưng cô ấy đây.
"Hộc~~~~~ hộc~~~~~~~"
Cảnh Tiểu Lang núp trong góc tường, miệng to thở dốc. Trên đỉnh đầu lộ ra cái tai xù lông, nhẹ nhàng lúc lắc một cái.
"Còn may... chưa bị phát hiện."
Cảnh Tiểu Lang dựa lưng vào tường, ngồi xuống, chỉ chốc lát sau cả người từ từ biến trở lại thành sói nhỏ.
Cho đến khi toàn thân biến thân dừng lại, một con sói con màu trắng nhảy tại chỗ vài bước, bộ quần áo trên người rơi đầy đất. Cô há miệng cắn, cầm quần áo hướng một bên kéo đi.
Nạp Lan Chỉ Thủy tìm trong tiểu khu rất lâu, cũng không tìm được bóng dáng thiếu nữ nọ.
Trời tối mất rồi, cô ấy đi đâu vậy? Có thể đi đâu được?
Cuối cùng, Nạp Lan Chỉ Thủy rốt cuộc buông tha, buồn bực trở lại nhà.
"Ô ô~~"
Tại cửa, có một cục thịt nhảy loạn, vui sướng hướng cô chạy tới.
"Thịt viên?"
Nạp Lan Chỉ Thủy kinh ngạc nhìn tiểu tử, Cảnh Tiểu Lang cọ cọ chân Nạp Lan Chỉ Thủy, hai cái móng vuốt đặt lên bắp chân cô, đuôi to lắc lư, tỏ ý muốn cô ôm một cái.
"Dù ta không biết mi làm sao trở về được... nhưng mà hoan nghênh mi về nhà."
Nạp Lan Chỉ Thủy bồng Cảnh Tiểu Lang lên, thân thiết cọ lên mặt cô một cái, Cảnh Tiểu Lang đưa ra chiếc lưỡi đỏ liếm gò má cô.
Trong ngực chị gái xinh đẹp thật thoải mái!
Cảnh Tiểu Lang phát ra từ nội tâm thở dài nói.
"Hey! Nạp Lan, tối nay tình hình trị liệu thế nào?"
Nạp Lan Chỉ Thủy vừa nhận điện thoại, thanh âm quen thuộc từ trong loa truyền tới.
"Sở Khiết, cậu còn không biết xấu hổ hỏi chuyện này!" Nạp Lan Chỉ Thủy khí thế hung hăng.
"Ấy... sao vậy?"
"Lại đi giới thiệu loại bác sĩ lang băm cho tớ!"
Nạp Lan Chỉ Thủy hiển nhiên cơn giận chưa nguôi.
"Được rồi, tớ thừa nhận trên phương diện cuộc sống riêng tư bác sĩ Dịch có chút loạn... là dâm loạn được chưa."
Sở Khiết tạm thời sửa lại.
"Nhưng khi làm việc thì luôn nhận được lời khen ngợi không ngớt đó, năng lực làm việc đứng hạng nhất nhì."
"Sở Khiết, lẽ nào cậu cũng bỏ một chân trong đó!"
Nạp Lan Chỉ Thủy đổi tay cầm điện thoại.
"Ê ê! Nạp Lan, người ta đen mấy cũng không đến nỗi nào nha. Dù nói bổn tiểu thơ không hề ngại cùng một mỹ nữ có một đoạn tình yêu les đến chấn động tâm can. Chỉ có điều nếu là với Dịch Dạ Ly thì miễn bàn đi."
Giọng Sở Khiết mềm nhũn.
"Hừ!"
Nạp Lan Chỉ Thủy hừ lạnh,
"Chuyện lần này tớ xem như thôi, nếu còn có lần sau..."
"Đừng đừng đừng! Nạp Lan đại tiểu thư, tớ sợ cậu còn chưa được sao?"
Sở Khiết bỗng quay ngoắt lời thoại,
"Chuyện này trước để qua một bên, tới gọi điện cho cậu là muốn thương lượng với cậu chuyện công."
"Sở Khiết cậu sẽ không lại muốn xin nghỉ nữa."
Nạp Lan Chỉ Thủy giọng lạnh như băng hàn, làm Sở Khiết bên kia đầu dây không nhịn được giật bắn người.
"Băng Lam Chi Lệ xuất hiện ở Trung Quốc rồi."
"Ôi..."
"Băng Lam Chi Lệ..."
Biểu tình Nạp Lan Chỉ Thủy trở nên ngưng trọng,
"Có xác định được lần này là hàng thật không?"
"Một trăm phần trăm." Sở Khiết trả lời,
"Tớ nhận được nguồn tin liền gọi cho cậu, tập đoàn Venus (Duy Nạp Tư) vì muốn khai thác thị trường nội địa, nên quyết định lần này đi đầu trong việc triển lãm trang sức để lấy danh tiếng."
"Bọn họ làm sao lấy được Băng Lam Chi Lệ..."
Vẻ mặt Nạp Lan Chỉ Thủy có một tia hoảng hốt, Băng Lam Chi Lệ, theo truyền thuyết được phát hiện trong một quặng sắt không rõ dưới đáy Đại Tây Dương, từng một lần làm khiếp sợ giới trang sức, bởi vì hình dáng giống như giọt nước, hơn nữa người nhìn thấy nó, đều không kềm hãm được cảm thấy một tia đau buồn, tức cảnh sinh tình, nhớ lại những chuyện trong đời khiến ta rơi lệ, đó là nguyên nhân nó có tên gọi 'Băng Lam Chi Lệ'.
Nhưng kỳ lạ nhất chính là Băng Lam Chi lệ giống như một vật thuần tự nhiên, trải qua bàn tay thượng đế mà tạo nên một sợi dây chuyền đá quý, có thể trực tiếp đeo lên cổ. Mới đầu, cũng có người nghi ngờ đây là trò bịp bợm, nhưng sau đó trải qua nhiều lần dưới quyền uy giám định quốc tế, đã được chứng thật không có bất kỳ dấu vết nào được chế tạo nên.
Trong lúc nhất thời, nó đã trở thành báu vật vô giá, vô số người vì điên cuồng, mà muốn tranh đoạt. Món trang sức xinh đẹp này lại mang theo lời nguyền, sớm đã trải qua không biết bao nhiêu đời chủ nhân. Đương nhiên, người từng có được sợi dây cũng chưa từng có được một ngày hưởng thụ cảm giác thành tựu có được nó.
Bởi vì, bình thường thời điểm đeo nó, rất có thể chính là lúc đầu lìa khỏi xác.
Tục truyền, lần cuối cùng Băng Lam Chi Lệ xuất hiện là lần chiến tranh thế giới thứ , bị Đức Quốc Xã cất vào bao.
Sau khi đế quốc Phát Xít tan rã, Băng Lam Chi Lệ cũng không rõ tung tích.
"Điểm này tớ vẫn chưa tra ra, tổng giám đốc đương nhiệm tập đoàn Venus hiện bày tỏ trước công chúng, là trong một lần thám hiểm cô ấy đã lấy được."
"Đó là ước mơ của ba mẹ tớ..."
Nạp Lan Chỉ Thủy chậm rãi nói, liên quan tới Băng Lam Chi Lệ, cô không chỉ một lần nghe từ ông nội. Ba mẹ Nạp Lan Chỉ Thủy từng là nhà thiết kế trang sức nổi tiếng, mà ước mơ cả đời của họ là thiết kế ra 'Băng Lam Chi Lệ' trong truyền thuyết.
Đáng tiếc... Trong lòng Nạp Lan Chỉ Thủy thấy khổ sở, tập đoàn Nạp Lan ngày nay đang dần suy yếu, nếu có thể thiết kế ra món trang sức tuyệt đỉnh vô song, ắt sẽ lần nữa chiếm lĩnh thị trường, đông sơn tái khởi cũng không còn là giấc mộng.
————————————————
Uồi uôi, Nạp Lan sắc lang chưa gì nhìn đứa nhỏ đã muốn phạm tội rùi kìa hí hí~~