Tế đàn?
Tiếng khóc đột nhiên im bặt, Tiêu Nhất Thiên đột nhiên ngẩn ra, cũng nhìn về phía cái khe nơi sàn nhà, ngầm đoán được chuyện gì đó, nghi ngờ nói: "Mẹ, ý của mẹ là." "Đúng vậy! " %D Diệp Ngọc gật đầu, nói: "Đúng như con nghĩ." "Tế đàn ngầm kia có thể cứu mạng Tử Lam." "Cho nên lúc quyết đấu với Đế Uyên, mẹ không lựa chọn đấu ở đây, một là lo lắng làm con bị thương, hai là muốn giữ lại tế đàn kia, bảo vệ tính mạng của Tử Lam..."
Thật vậy sao?
Trời ạ.
Nghe vậy, trái tim Tiêu Nhất Thiên hơi run rẩy, trái tim vốn đã mất hết niềm tin đột nhiên bốc cháy lên một tia hy vọng, giống như trong bóng tối vô tận thấy được một ánh rạng đông.
Diệp Ngọc nói tiếp: “Tế đàn kia được thiết kế theo luyện long đỉnh, lúc trước con lợi dụng luyện long đỉnh để bước vào Minh Cảnh, đêm qua Đế Uyên lại tự mình khởi động phệ hồn đại trận, định luyện hóa huyết mạch của con." "Hiện tại hắn là con đã rõ như lòng bàn tay cách vận hành tế đàn kia rồi chứ?"
Tiêu Nhất Thiên lập tức gật đầu.
Đúng là anh đã rất quen thuộc đối với luyện long đỉnh và tế đàn, nếu để anh khống chế phệ hồn đại trận cũng không có vấn đề gì. "Được." "Vậy là tốt rồi."
Diệp Ngọc nhẹ giọng nói: "Cơ thể Tử Lam là người phàm, để mẹ mượn tinh huyết nhanh chóng tăng tu vi, thật ra đang thiêu đốt huyết mạch của nó, dùng máu tươi làm thuốc dẫn, dùng thần hồn để tế, mới bộc phát sức chiến đấu kinh người như thế "Nhưng giá phải trả cũng cực kỳ lớn." "Lẽ ra phải chết!" "Cũng may con và mẹ là mẹ con ruột. Con kế thừa một nửa huyết mạch của mẹ, nên, cơ thể Tử Lam bị tinh huyết của mẹ làm cho bị thương, chỉ có lợi dụng phệ hồn đại trận, hơn nữa dùng huyết mạch của con mới có cơ hội sống..."
Tiêu Nhất Thiên sững sờ đứng đó.
Nhưng rất nhanh anh đã hiểu ý trong lời của Diệp Ngọc.
Đơn giản mà nói, Tô Tử Lam kích hoạt tinh huyết kia của Diệp Ngọc, tuy rằng tạm thời có được thực lực Minh Cảnh, bộc phát sức chiến đấu khủng bố, nhưng tác dụng phụ cũng rất lớn, đủ để lấy đi tính mạng cô.
Muốn cứu cô thì phải nhờ đến huyết mạch của Tiêu Nhất Thiên.
Dù sao huyết mạch cường đại của Tiêu Nhất Thiên vốn kế thừa từ Diệp Ngọc, có liên hệ chặt chẽ với tinh huyết của Diệp Ngọc. Mà tế đàn lại không thể thiếu công cụ để hỗ trợ.
Hiểu rồi.
Tiêu Nhất Thiên đã hiểu mọi chuyện rồi.
Hóa ra lúc trước mẹ Diệp không ngừng báo mộng cho Tô Tử Lam, hơn nữa truyền thụ cách kích hoạt tích tinh huyết kia cho Tô Tử Lam, bà ấy để Tô Tử Lam tới cứu Tiêu Nhất Thiên, không phải muốn dùng mạng Tô Tử Lam để đổi mạng Tiêu Nhất Thiên, mà đã chuẩn bị mọi thứ từ sớm.
Đã sớm chuẩn bị đường lui cho Tô Tử Lam. Bà ấy muốn để Tô Tử Lam và Tiêu Nhất Thiên cứu lẫn nhau.
Đầu tiên để Tô Tử Lam kích hoạt tinh huyết, rồi nghĩ cách cứu Tiêu Nhất Thiên, sau đó để Tiêu Nhất Thiên lợi dụng ngầm tế đàn ngầm và huyết mạch của mình nghĩ cách cứu Tô Tử Lam! Cảnh trong mơ, Diệp Ngọc cũng không nói những chuyện này với Tô Tử Lam.
Nhưng Tô Tử Lam vẫn kiên quyết lựa chọn kích hoạt tích tinh huyết kia, tình nguyện hy sinh mình, cũng muốn bảo vệ Tiêu Nhất Thiên bình an!
Trong lòng Tiêu Nhất Thiên trăm ngàn cảm xúc.
Nhưng Tô Tử Lam còn có cơ hội sống, chuyện này đối với Tiêu Nhất Thiên mà nói tuyệt đối là một tin tức tốt, anh hít vào một hơi thật sâu, hỏi: "Mẹ, vậy còn mẹ?" "Sau khi cứu Tử Lam, mẹ sẽ thế nào?"
Tiêu Nhất Thiên lo cho sống chết của Tô Tử Lam, nhưng cũng lo cho an nguy của Diệp Ngọc. "Đứa nhỏ ngốc."
Giọng nói của Diệp Ngọc suy yếu hơn, cười nói: "Con yên tâm, mẹ không sao." "Chiếc nhẫn kia là tín vật đính ước của mẹ và bố, bên trong có để lại một giọt tinh huyết, lần này có thể cứu con một mạng, cũng coi như phát huy giá trị của nó! " "Về phần mẹ.." "Ha ha." "Khi tinh huyết kia hao hết, mẹ cũng hoàn toàn biến mất trên thế giới này." %D "Nhưng mà, mẹ sẽ sống thật tốt ở một thế giới khác.."
Nghe vậy!
Đáy lòng Tiêu Nhất Thiên lộp bộp một tiếng, một thế giới khác sao?
Là thiên đường à?
Chẳng lẽ...
Sau khi mẹ sinh ra anh, cũng đã qua đời sao? Cho nên bố mới có thể kết hôn với mẹ Trúc sao?
Tiêu Nhất Thiên lập tức nghĩ tới rất nhiều thứ, dường như cũng nghĩ thông suốt một số chuyện, nhưng mà những chuyện này đối với anh mà nói cũng không phải chuyện tốt!
Nếu thật sự giống chuyện Tiêu Nhất Thiên nghĩ.
Chẳng phải đang nói giọt tinh huyết kia chính là thứ duy nhất mẹ Diệp để lại trên thế giới này. Khi tinh huyết hao hết, sau này
Tiêu Nhất Thiên sẽ không còn được gặp lại mẹ Diệp nữa?
Lần đầu hai mẹ con bọn họ gặp mặt, hơn nữa còn dùng phương thức gặp mặt" như thế, đây là lần cuối cùng có thể nhìn thấy nhau sao. Cập nhật chương mới nhất tại Truy ện.net
Thật đáng buồn!
Cực kỳ đáng buồn!
Từ vẻ mặt bi thương của Tiêu Nhất Thiên, Diệp Ngọc biết, anh chắc chắn đã hiểu lầm ý của một thế giới khác" rồi, nhưng Diệp
Ngọc cũng không giải thích!
Hiểu lầm cũng được.
Đêm qua trong cảnh mơ, Diệp Ngọc đã nói hết chuyện của mình cho Tô Tử Lam rồi, nếu Tô Tử Lam thật sự có thể sống, đến lúc đó, tất nhiên sẽ nói cho Tiêu Nhất Thiên! "Thiên con."
Giọng nói của Diệp Ngọc nhỏ như muỗi kêu, cố gắng một hơi cuối cùng, mở miệng nói: "Tế đàn kia và huyết mạch của con, tuy rằng có thể bảo vệ Tử Lam không chết, nhưng cũng gần chỉ có thể là không chết thôi!" %D "Tựa như thứ các con thường nói." "Tuy con bé được sống, nhưng không thể tỉnh lại, không thể nhúc nhích, không thể mở miệng nói chuyện!" "Bởi vì... " "Huyết mạch của con bé đã cùng tinh huyết của mẹ thiêu đốt không còn gì nữa, nếu muốn con bé chân chính sống lại, chỉ có một cách thôi." "Con dẫn theo con bé đến.." "Đến Kiếm Sơn." "Vực Tà Dương." "Đi tìm bồng lai tiên cảnh lúc trước mẹ sống đi, Đàn vẫn luôn canh giữ ở đó, gặp con bé, con bé sẽ nói cho con phải làm thế nào!" "Con." "Con...
Nói đến câu sau, giọng nói của Diệp Ngọc đã suy yếu đến mức hoàn toàn không nghe rõ, Tiêu Nhất Thiên lập tức ghé lỗ tai qua, mất phút cuối cùng, Diệp Ngọc nói cách đến Kiếm Sơn Vực Tà Dương tìm kiếm chốn bồng lai tiên cảnh kia cho Tiêu Nhất Thiên!
Nói xong, Diệp Ngọc cố gắng thử nâng tay phải Tô Tử Lam lên, muốn duỗi tay vuốt ve khuôn mặt đầy lệ của Tiêu Nhất Thiên, nhưng vừa nâng được một nửa, giọt tinh huyết kia đã hoàn toàn tiêu hao hết, ý thức của bà ấy cũng hoàn toàn mất đi, cuối cùng mất năng lực khống chế cơ thể Tô Tử Lam.
Bịch.
Theo tiếng vang nhỏ làm trái tim Tiêu Nhất Thiên hơi run rẩy, tay phải nâng được một nửa cuối cùng cũng buông xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Mẹ Diệp đi rồi!
Tim Tiêu Nhất Thiên gần như cũng nát theo mẹ anh. %D "Me." "Mẹ."
Nước mắt vừa dừng lại lần nữa tràn mi, rơi xuống như suối, Tiêu Nhất Thiên duỗi tay nắm lấy tay Tô Tử Lam, dán chặt trên mặt mình, lại khóc rống lên lần nữa!
Hu hu hu hu...
Tiếng khóc bi thương truyền từ điện Hùng Loan vào tai ba người Lý Khai Sơn, Sói Đồng và Sói Hồn, bọn họ nhìn nhau một cái. Sắc mặt đều trầm xuống, tất nhiên đoán được đã xảy ra chuyện gì!
Sói Đồng khẽ cắn môi, theo bản năng muốn vào an ủi Tiêu Nhất Thiên!
Nhưng Lý Khai Sơn và Sói Hồn lại không hẹn cùng duỗi tay ngăn cô lại. "Để anh cả yên tĩnh một chút đi!"
Sói Hồn thở dài, lắc đầu nói:" Lần này là chị dâu xả thân quên mình, đã cứu chúng ta."
Cho đến bây giờ Sói Hồn vẫn nghĩ, Tô Tử Lam lần này chết chắc rồi!
Thần tiên cũng không cứu được.
Lý Khai Sơn và Sói Đồng cũng thế.
Tiếng khóc Tiêu Nhất Thiên giằng co hơn mười phút, mới dân dần ổn lại, sau đó truyền tới giọng nói mang theo một tia khóc nức nở của Tiêu Nhất Thiên từ điện Hùng Loan ra: "Tiền bối Lý!" "Sói Đồng" "Sói Hồn." "Các người canh ngoài cửa, không cho phép bất kỳ kẻ nào vào quấy rầy!"
Tuy rằng Diệp Ngọc rời đi, làm Tiêu Nhất Thiên lúc này rất bị thương.
Nhưng hiện tại cũng không phải lúc anh có thể đau lòng khổ sở, Tô Tử Lam còn chờ anh cứu, càng nhanh càng tốt, anh không có thời gian dư thừa để lãng phí vào mấy giọt nước mắt. "Được." "Vâng." "Ba người yên tâm!"
Ba người lập tức mở miệng đáp, Sói Đồng lo lắng nói:" Lão đại, anh..." "Tôi không sao." %D
Tiêu Nhất Thiên trực tiếp cắt ngang lời Sói Đồng.
Sau đó chống cơ thể bị trọng thương, căn răng đứng lên, hơn nữa ôm lấy Tô Tử Lam chậm rãi đi đến cái khe trên sàn nhà phía đối diện, đến ngầm tế đàn!
Thật ra khi quyết đấu với Tô Tử Lam, nếu Đế Uyên ở lại trong ngầm tế đàn, cứ ở đó không ra, ép Tô Tử Lam phải chém giết với ông ta trong tế đàn, vậy thì dưới tiền đề dùng phệ hồn đại trận, sức chiến đấu của ông ta có thể tăng không ít.
Thắng bại?
Sống chết?
Cũng còn chưa biết!
Có lẽ sẽ là kết quả khác.
Đế Uyên vì bảo vệ ngầm tế đàn, cũng vì muốn sau khi giết chết Tô Tử Lam, muốn dùng phệ hồn đại trận để tiếp tục kéo dài hơi tàn, lựa chọn lao ra khỏi ngầm tế đàn quyết chiến với Tô Tử Lam ở bên ngoài.
Suy nghĩ này thật ra cũng giống với Tô Tử Lam.
Đảng tiếc Để Uyên thua.
Cho nên đã chết.
Nếu để Để Uyên biết ngầm tế đàm được mình bảo vệ, sau khi ông ta chết lại trở thành thứ mấu chốt để cứu Tô Tử Lam, chỉ sợ cho dù tới âm tào địa phủ, ông ta cũng tức giận ói máu.
Đây là số mệnh.
Đều là số mệnh thô...
Chuyện náo loạn trong hoàng thành làm chấn động toàn bộ thủ đô, hơn nữa nhanh chóng lan ra cả nước, đủ loại tin tức truyền bá ra ngoài, nhất thời lời đồn nổi lên bốn phía, làm lòng người hoảng sợ! Cập nhật chương mới nhất tại Truyện.net
Cả nước Đại Hạ đều đang sôi trào.
Mà Đế Khâm sau khi khống chế hoàng thành, lập tức dùng danh nghĩa hoàng tử để thông cáo thiên hạ, nghịch tặc của Đại Hoa làm loạn, tập kích giết Hoàng Chủ Đế Uyên, Đế Uyên vì bảo vệ giang sơn Đại Hạ, nên đã đồng quy vô tận cùng nghịch tặc của Đại
Ноа.
Ba ngày sau.
Cả nước để tang!
Đúng như lúc trước Đế Khâm nói với Tiêu Nhất Thiên, anh ta đẩy cái chết của Đế Uyên lên trên người Sứ thần Đại Hoa, hơn nữa nói được làm được, thay Tiêu Nhất Thiên sửa lại án oan, lúc nói đến nguyên nhân chết của Thái Tử Đế Hạo, là do anh ta ghen ghét nhân tài, cấu kết với Man tộc, hãm hại Tiêu Nhất Thiên không thành lại bị Tiêu Nhất Thiên phản ngược!
Nói trắng ra là chết cũng chưa hết tội!
Hơn nữa cho dù lấy cớ, thì cũng phái người đến Đông Cung của Thái Tử, bắt lấy Đế Thần cầm đầu gia quyến của Thái Tử, chờ xử lý!
Đó là thủ đoạn của Đế Khâm.
Sạch sẽ lưu loát.
Không hề có chút bẩn thỉu, nhanh chóng dọn sạch chướng ngại vật trên đường kế thừa để vị của anh ta.
Đồng thời Đế Khâm cũng phải người chú ý động tĩnh trong điện Hùng Loan.
Nhưng suốt buổi chiều, điện Hùng Loan tựa như một ao tù, không hề truyền ra bất kỳ tiếng động gì, Lý Khai Sơn, Sói Đồng và Sói Hồn vẫn luôn canh giữ trước cửa đại điện, Tiêu Nhất Thiên và Tô Tử Lam cứ mãi trong đại điện, chưa từng đi ra!
Đã chết hay đang sống?
Không ai biết cả.
Cho đến rạng sáng giờ ngày hôm sau. Lúc trời đang tờ mờ sáng.
Rầm.
Một tiếng động cực kỳ lớn đột nhiên truyền từ trong ngầm tế đàn đến, trời đất lập tức rung chuyển, cả điện Hùng Loan đều rung lên, bắt đầu lung lay sắp đổ! "Sao lại thế này?"
Đám người Lý Khai Sơn canh giữ bên ngoài bị hoảng sợ, sắc mặt thay đổi.
Ngay sau đó, tiếng bước chân dồn dập hỗn loạn truyền đến, đám người Đế Khâm chờ đợi một đêm trong đau khổ, một đêm chưa từng chợp mắt, dùng tốc độ tia chớp điên cuồng đến đây.
Rất nhanh bên ngoài điện Hùng Loan đã bị binh tướng vây kín.
Rốt cuộc... đã chết..hay là khôi phục?
Đám người Để Khâm, Lâm Thanh Uyển, Đế Tiêu, Đế Lăng đứng trước binh tướng, đứng ở bậc thang của tầng ngọc thạch ngoài điện Hùng Loan, không đi lên, mà từ xa ngẩng đầu nhìn.
Bởi vì tiếng nổ cực kỳ mạnh mẽ, lúc này trong điện Hùng Loan bụi mù mịt, cực kỳ hỗn loạn, đứng bên ngoài căn bản không thấy rõ bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Một lát sau.
Theo bụi dần dần tan đi, dưới cái nhìn chăm chú của nhiều đôi måt, một hình bóng quen thuộc chậm rãi xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người, hình ảnh chiếu ngược trong đồng tử mọi người.
Tiêu Nhất Thiên.
Đúng là Tiêu Nhất Thiên không biết đã làm gì đó ở trong điện Hùng Loan một đêm chưa đi ra. "Ngài Tiêu!" "Anh cả!"
Nhìn thấy Tiêu Nhất Thiên bình yên vô sự, ánh mắt ba người Lý Khai Sơn, Sói Đồng và Sói Hồn chợt lóe, lập tức nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng đi đến bên cạnh Tiêu Nhất Thiên
Mà đáy lòng đám người Đế Khâm lại đột nhiên trầm xuống!
Mẹ nó.
Không chết sao?
Nói thật, Đế Khâm có chút lo lắng rằng Tiêu Nhất Thiên không chết, hơn nữa trải qua một đêm tĩnh dưỡng, thoạt nhìn khôi phục không tệ, vậy anh có phải sẽ chịu để yên không? .
Có thể anh sẽ tranh đoạt đế vị với mình không? Những chuyện này đều chưa biết!
Rất nhanh Tiêu Nhất Thiên ôm Tô Tử Lam đi ra từ trong điện Hùng Loan, lúc anh đi ra khỏi điện Hùng Loan, đứng trước bậc thang tầng ngọc thạch, đám người Đế Khâm mới thật sự thấy rõ dáng vẻ Tiêu Nhất Thiên.
Khuôn mặt.
Vẫn là khuôn mặt quen thuộc kia.
Trên gương mặt cương nghị góc cạnh rõ ràng mang theo sự mệt mỏi.
Tô Tử Lam!
Cô bị Tiêu Nhất Thiên ôm vào trong ngực, như đang ngủ, không chút sứt mẻ gì.
Cũng không biết chết hay sống.
Lúc ánh mắt đám người Đế Khâm dừng trên đầu Tiêu Nhất Thiên, đồng tử đột nhiên co lại, trái tim hơi run rẩy, giống như ban ngày ban mặt mà gặp quỷ, trên mặt ngập tràn sự chấn động khó hiểu.
Chỉ thấy trên đỉnh đầu Tiêu Nhất Thiên vốn đầu tóc đen nhánh, chỉ một đêm ngắn ngủn lại hoàn toàn thay đổi, biến thành màu trắng cực kỳ chói mắt.
Đầu bạc trong một đêm. "Anh cả, anh..." "Anh là...
Ba người Lý Khai Sơn, Sói Đồng và Sói Hồn đứng ngay bên cạnh Tiêu Nhất Thiên, mắt Sói Đồng không nhìn thấy, nhưng Lý Khai Sơn và Sói Hồn lại rõ ràng, đầu Tiêu Nhất Thiên bạc trắng, bắt mắt như vậy, chói mắt như vậy, không hề hợp với thân hình cường tráng, làn da hơi ngăm của anh.
Trong nháy mắt, tim Sói Hồn như bị dao cắt. Mọi người đều trợn mắt há mồm!