Sói Vương Bất Bại

chương 379: ân oán đã thanh toán xong, tiêu nhất thiên quảng cáo

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bởi vì Tô Tử Lam chết mà quá đau lòng sao? Xem ra Tiêu Nhất Thiên rất thâm tình với Tô Tử Lam. Cực kỳ khiếp sợ!

Trong lòng mọi người đều không khỏi âm thầm suy đoán, thậm chí có một tia cảm động.

Nhưng rất nhanh, Lý Khai Sơn và Sói Hồn liếc nhau, đã ý thức được chuyện này không thích hợp, đứng bên cạnh Tiêu Nhất Thiên, là cao thủ ám cảnh viên mãn và ám cảnh trung kỳ, bọn họ cảm giác rất rõ ràng Tô Tử Lam được Tiêu Nhất Thiên ôm vào trong ngực lúc này vậy mà vẫn còn nhịp đập.

Không sai.

Tuyệt đối không sai!

Đúng là nhịp tim.

Hai mắt Sói Hồn trừng đến to như mắt trâu, tuy rằng anh ta vô cùng hy vọng Tô Tử Lam không chết, có thể sống sót, nhưng ngày hôm qua lúc tự mình kiểm tra vết thương của Tô Tử Lam, căn bản không hề có chút cơ hội sống.

Ít nhất anh ta cũng bó tay không làm gì được. "Chị dâu cô ấy."

Sói Hồn nuốt nước miếng, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời anh ta nghi ngờ mạnh mẽ với y thuật của mình, rất muốn mở miệng hỏi Tiêu Nhất Thiên, đêm qua rốt cuộc đã làm gì với Tô Tử Lam.

Tiêu Nhất Thiên rốt cuộc làm sao giữ được tính mạng của Tô Tử Lam.

Nhưng lời nói đến bên miệng Sói Hồn lại ép mình nuốt vào, ngẩng đầu, ánh mắt kinh ngạc lại lần nữa dừng trên mái tóc bạc của Tiêu Nhất Thiên, nghĩ trong lòng: đây chính là cái giá mà anh cả nghĩ cách cứu chị dâu à?

Đầu bạc trong một đêm.

Đúng vậy!

Cái giá quá lớn.

Đúng như suy đoán của Sói Hồn, Tiêu Nhất Thiên trong một đêm trắng tóc, thứ nhất bởi vì quá đau lòng, thứ hai đúng là bởi vì đêm qua nghĩ cách cứu Tô Tử Lam, hao phí rất nhiều huyết khí! "Đi thôi!"

Bước chân Tiêu Nhất Thiên không ngừng, không để ý đến sự khiếp sợ của mọi người, cũng không muốn giải thích. Ôm Tô Tử Lam chậm rãi đi từ bậc thang ngọc thạch xuống.

Thở sâu, ba người Lý Khai Sơn, Sói Hồn và Sói Đồng lập tức đuổi theo, hơn nữa đi phía trước Tiêu Nhất Thiên

Mở đường thay Tiêu Nhất Thiên.

Nửa phút.

Mấy người Tiêu Nhất Thiên dùng khoảng nửa phút mới đi xuống bậc ngọc thạch, đi đến trước mặt đám người Đế Khâm, đối mặt với những cao thủ ám cảnh bên cạnh Đế Khâm, cùng với rất nhiều cấm vệ quân đằng sau Đế Khâm, Tiêu Nhất Thiên vẫn không định dừng bước.

Dường như vốn chưa từng để đám người Đến Khâm vào mắt. Ai dám ngăn cản anh, anh sẽ giết người đó. "Này..."

Để Tiêu và Đế Lăng đều có chút luống cuống, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Đế Khâm! Đế Khâm lại cùng Lâm Thanh Uyển liếc nhau, trao đổi ánh mắt với nhau.

Sau đó Đế Khâm đột nhiên nâng tay phải, làm động tác cho đi. Ngay sau đó, rất nhiều cấm vệ quân phía sau nhanh chóng lui vào hai bên, nhường ra một con đường rộng chừng hai mét.

Dưới tiền đề không hề nắm chắc có thể giết được Tiêu Nhất Thiên, Đế Khâm không dám cản, chỉ cần Tiêu Nhất Thiên không đoạt hoàng vị của anh ta, thì anh ta đã thắp nhang cảm ơn rồi. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện.net

Vì thể.

Trước mắt bao người, ba người Lý Khai Sơn, Sói Đồng và Sói Hồn đi trước mở đường, Tiêu Nhất Thiên ôm Tô Tử Lam, trực tiếp đi ngang qua đám người Đế Khâm, lập tức đi tới cổng Vĩnh Hòa. "Tướng quân Tiêu!"

Lúc Tiêu Nhất Thiên đi được hơn mười mét, Đế Khâm thấy anh không định chủ động động thủ, không khỏi âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nhịn không được mở miệng nói: "Tôi đã nói rồi, ân oán giữa %D tôi và anh không phải không thể hóa giải!" "Chiều ngày hôm qua tôi đã thông báo trước cả nước, sửa lại án oan phản quốc cho anh rồi." "Sau này hy vọng Tiêu tướng quân có thể không so đo những chuyện trước đây."

Không dám ngăn cản, đồng thời Đế Khâm vẫn có chút không yên tâm, muốn thử thái độ Tiêu Nhất Thiên một chút.

Tiêu Nhất Thiên cũng không quay đầu lại, nói: "Yên tâm!" "Tôi cũng từng nói rồi, tôi không có hứng thú với hoàng vị." "Cho nên từ nay về sau, anh đi đường Dương Quan của anh, tôi đến cầu Độc Mộc của tôi. Ân oán của hai ta đã thanh toán xong, không thiếu nợ nhau nữa!" "Người của tôi anh không thể đụng vào!" "Cũng đừng theo dõi tôi!" "Nếu không tự gánh lấy hậu quả."

Đây là thái độ của Tiêu Nhất Thiên.

Cũng phải nói, ân oán giữa Tiêu Nhất Thiên và Đế Khâm đúng là không phải không thể hóa giải. Lúc trước Tiêu Nhất Thiên cho rằng ông nội Tiêu Kính Tùng chết, người ra tay chính là Để Khâm, nhưng sự thật lại là đồ khốn Đế Uyên đã thao túng tất cả.

Còn về phần hoàng vị, Tiêu Nhất Thiên thật sự không có hứng thú, Đế Khâm muốn làm, vậy để anh ta làm đi!

Lần này, đoàn sứ thần của Đại Hoa do Ngao Tuấn Thần cầm đầu đều chết trong hoàng thành, chết trong tay Tô Tử Lam, nước Đại Hoa tuyệt đối sẽ không chịu để yên. Chiến tranh giữa hai nước chỉ sợ không thể tránh được, lúc này nếu đăng cơ đế vị, Đế Khâm được như ý nguyện, nhưng đồng thời cũng phải đeo trách nhiệm và áp lực rất lớn trên lưng.

Dù sao so với Đại Hoa, thực lực của nước Đại Hạ vốn đã kém hơn. Sau khi nội loạn lại càng tổn binh hao tướng, tổn thất lớn hơn đoàn sứ thần của Đại Hoa mà Ngao Tuấn Thần cầm đầu.

Hơn nữa Huyết Lang Đoàn Bắc Cảnh cũng coi như người của

Tiêu Nhất Thiên.

Tiêu Nhất Thiên rời đi!

Bọn họ chưa chắc sẽ tiếp tục ở lại Bắc Cảnh, bán mạng vì giang sơn Để thị. "Được!"

Đế Khâm sâu xa nhìn chằm chằm bóng dáng Tiêu Nhất Thiên, ân oán thanh toán xong rồi sao, không thiếu nợ nhau sao? Tảng đá luôn treo trong lòng Để Khâm cuối cùng cũng rơi xuống đất.

Nhẹ nhàng thở ra nhưng trong lòng Để Khâm đồng thời cũng đột nhiên có chút trống rỗng.

Tiêu Nhất Thiên.

Sói Vương Bắc Cảnh.

Chiến thần của quân nhân.

Năm năm chiến đấu hăng hái tắm máu trong chiến trường Bắc Cảnh, anh dũng giết địch, bảo vệ Bắc Cảnh không bị mất đi, không cho nước Đại Hoa liên tục xâm lấn. Cập nhật chương mới nhất tại Truyệ n.net

Sau khi sóng gió qua đi, Tiêu Nhất Thiên đi rồi. Ảm đạm xuống sân khấu.

Vậy còn có ai có thể cầm cờ của Bắc Cảnh, giữ nước thủ biên cương chống lại Đại Hoa?

Còn ai nữa?

Chỉ dựa vào những người bên cạnh này sao?

Quay đầu.

Ánh mắt ngưng trọng của Đế Khâm dừng lại trên người những cao thủ ám cảnh xung quanh, hít vào một hơi thật sâu, sau đó xoay người bước lên bậc ngọc thạch, từng bước một, đi lên điện Hùng Loan!

Lúc Để Khâm đi đến cửa điện Hùng Loan, nhìn thấy tình hình bên trong đại điện thì..

Trong nhảy mắt!

Sắc mặt như tro tàn!

Mẹ nó.

Mẹ nó.

Mẹ nó.

Chỉ thấy bên trong điện Hùng Loan lúc này cực kỳ hỗn loạn, vết nứt thành khe hở lên gần hai mét trên sàn nhà, còn lớn hơn khe hở ngày hôm qua. Cho dù đứng trước cửa đại điện cũng có thể nhìn thấy tình huống bên trong ngầm tế đàn.

Huỷ rồi!

Tất cả đều bị huỷ hoại rồi.

Đồ đáng ghét Tiêu Nhất Thiên kia muốn đi thì đi đi, vậy mà trước khi đi lại cố tình hủy đi luyện long đỉnh bên trong tế đàn, tiếng nổ vang bất ngờ vừa rồi là do tế đàn nổ ra.

Trái tim Đế Khâm hơi run rẩy, nghiến răng nghiến lợi, lửa giận từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đầu, hận không thể lập tức chạy ra khỏi hoàng thành bằm tên khốn Tiêu Nhất Thiên kia thành nghìn mảnh.

Mẹ nó.

Mày hủy ngầm tế đàn rồi, sau này ông đây làm sao lợi dụng phệ hồn đại trận để bước vào Minh Cảnh nữa?

Đế Khâm đã sớm tính toán, với cảnh giới hiện tại của anh, rất nhau có thể đột phá thành ám cảnh viên mãn, đến lúc đó, đứa bé trong bụng Lâm Thanh Uyển cũng đã sinh ra.

Một khi thời cơ đã đến, anh ta có thể luyện hóa huyết mạch cường đại mà đứa bé kế thừa từ Tiêu Nhất Thiên, trong thời gian ngắn nhất thăng cấp thành Minh Cảnh, hoàn toàn yên ổn trên ghế đế vương. "Điện hạ!" "Anh sáu!" "Em sáu!"

Lúc này, Lâm Thanh Uyển, Để Tiêu, Đế Lăng bước đến, nhìn thấy ngầm tế đàn bị hủy, Đế Tiêu và Đế Lăng phản ứng cũng giống như Đế Khâm, lòng đầy căm phẫn, giận không thể kiềm được!

Chỉ có Lâm Thanh Uyen là khác.

Đã không còn tế đàn ngầm, có phải có thể giữ lại đứa nhỏ trong bụng này không?

Nhưng không đợi Lâm Thanh Uyển thở phào một cái, đã nghe được giọng nói ngập tràn âm khí của Đế Khâm: "Các người cho người mời tất cả các đại sư trong thủ đô hoàng thành cho tôi!" "Ngay lập tức!" "Ngay lập tức!" "Cho dù thế nào, không tiếc bất cứ giá nào, nhất định phải mau chóng sửa được tế đàn!"

Nói xong, Đế Khâm theo bản năng cúi đầu nhìn bụng hơi phồng lên của Lâm Thanh Uyển.

Thấy thế.

Mí mắt Lâm Thanh Uyển đột nhiên nháy nháy vài cái......

Mà lúc này!

Tiêu Nhất Thiên ôm Tô Tử Lam đi ra khỏi hoàng thành, đứng trước Vĩnh Hòa Môn, mấy chiếc siêu xe dừng ở đó, đúng là mấy người Sói Ảnh lúc nãy Lý Khai Sơn gọi điện thoại kêu tới.

Tô An Nhiên cũng ở trong đó.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio