Tuy ít khi cố ý phô bày thể hiện, nhưng Tô Ôn Duẫn cũng là con nhà danh môn thế gia giống Vương Trăn, tác phong rất mực cao nhã, hơn xa người thường. Ví dụ như hồi nãy anh ta xách cái bình tưới cây, tuy đã che mặt bằng khăn vải, nhưng khi đi ngang qua anh ta, Đường Thận vẫn phát hiện được sự khác thường.
Tô Ôn Duẫn xưa nay quen gấm vóc lụa là, sao tự dưng lại cải trang bần hàn đến tưới cây trước phòng Đường Thận cơ chứ?
Đường Thận hiểu nhưng giữ kín trong lòng, hờ hững nói: “Hạ quan chỉ tiện miệng thôi.”
Tô Ôn Duẫn săm soi Đường Thận một hồi, nhếch mép: “Ta cũng tình cờ tạt qua thôi ấy mà.”
Đường Thận: “…”
Tô Ôn Duẫn: “Đường đại nhân có vấn đề gì khác không?”
“Không.”
Tô Ôn Duẫn chỉ cười một tiếng rồi rời đi luôn.
Đường Thận nhìn theo anh ta đến khi bóng lưng Tô Ôn Duẫn biến mất sau cánh cổng nhỏ của tòa viện. Hồi lâu sau cậu mới lắc đầu, nghĩ bụng rõ nực cười, mà cũng chả biết làm sao. Tay Tô Ôn Duẫn này rỗi hơi thật! Anh ta cố ý chờ cậu ở chỗ này, hẳn là để rình xem cậu đến U Châu thì gặp những ai đây mà!
Hiện tại, thành U Châu là địa bàn của doanh trại U Châu và ty Ngân Dẫn.
Xét trong hai thế lực này thì doanh trại U Châu là sân nhà của Thiên hạ Binh mã Đại nguyên soái, Lý Cảnh Đức cũng coi như nắm nửa quyền hành. Chiếu theo thái độ giữa Lý Cảnh Đức và Tô Ôn Duẫn hồi ở Thịnh Kinh, quan hệ giữa hai người kiểu gì cũng như nước với lửa. Về phần ty Ngân Dẫn thì từ trên xuống dưới đều thuộc quyền kiểm soát của Vương Trăn. Quan hệ giữa Tô Ôn Duẫn với Vương Trăn không thể nào khá khẩm hơn quan hệ giữa anh ta và Lý Cảnh Đức được.
Vì những lí do trên, Tô Ôn Duẫn đến U Châu từ tháng hai mà tới tận bây giờ vẫn chưa làm được gì mấy.
Năng lực của Tô Ôn Duẫn là chuyện không cần bàn cãi, nhưng ở U Châu anh ta là người thế đơn lực bạc, không sai phái được ai, thành thử muốn làm gì cũng khó.
Đường Thận vào phòng, thắp đèn dầu bằng dụng cụ đánh lửa. Nhìn ngọn lửa bập bùng, cậu thở dài một hơi.
Giờ cậu mới hiểu, nhiệm vụ kia chỉ là một trong những lí do Triệu Phụ phái cậu đến U Châu thôi. Điều ông ta mong muốn hơn cả là cậu phải hỗ trợ cho Tô Ôn Duẫn!
Lợi dụng ty Ngân Dẫn để cài gián điệp vào nước Liêu vốn là đề xuất của Đường Thận, song cậu biết Tô Ôn Duẫn dày dạn kinh nghiệm hơn mình nhiều. Tiếc rằng ở thành U Châu thân cô thế cô, anh ta chẳng thi triển được bản lĩnh. Thế nên, Triệu Phụ bèn phái cậu đi cùng để hợp sức với anh ta.
Hơn nữa, Đường Thận là vây cánh của Vương Trăn, cậu và Tô Ôn Duẫn có thể giám sát chéo lẫn nhau.
Hai người hợp lại tạo nên thế cân bằng hoàn hảo.
Tâm tư của Triệu Phụ như rãnh vực thẳm im lìm và tối tăm. Dưới đáy vực là một con rồng vĩ đại, thoạt trông như đang say giấc nồng. Thân rồng cuộn tròn, đầu ngẩng lên từ khe sâu, quan sát toàn bộ những biến động ngoài kia qua đôi con ngươi lạnh lẽo.
Thịnh Kinh, một tiểu viện yên tĩnh ở ngoại ô thành.
Tiểu viện này được xây trong một rừng trúc tươi xanh và u tĩnh, bề ngoài trông không mấy bắt mắt, phải vào trong mới biết là cõi tiên động trời. Núi giả nguy nga, đá lân khí phách; nhịp cầu bé xinh, êm đềm nước chảy. Cả tòa viện đậm đà hơi thở Giang Nam. Những hành lang uốn khúc lượn quanh như dòng sông bất tận; lối đi với lan can chạm trổ được xây liền mạch, dẫn vào tòa đình nho nhỏ mang dáng vẻ thảnh thơi nằm biệt lập ở trung tâm hồ nước.
[] Đá với hình thế lởm chởm, mô phỏng núi. Thể hiện khí phách, sự cứng cỏi.
Vương Trăn mặc áo gấm, khoác bào trắng. Vén tay áo lên một chút, chàng nhấc ấm bằng một tư thế rất đẹp và tao nhã, thong thả pha trà. Cách pha trà của Vương Trăn mới khéo léo làm sao! Chỉ ngắm thao tác thuần thục của chàng thôi đã thấy trong người thảnh thơi khoan khoái. Chàng dịch chén trà trên bàn đến trước mặt người ngồi đối diện. Người ấy nâng chén bằng cả hai tay, hớp một hớp thưởng thức.
Hữu tướng đương nhiệm Vương Thuyên mỉm cười: “Tuyệt.”
Vương Trăn cười đáp: “Nhị thúc tổ quá khen.”
Vương Thuyên nói: “Nhắc đến mới nhớ, đã nửa năm rồi ta mới đến tiểu viện Lưu Kỳ của con. Sông Tuyền cuồn cuộn chảy đi, lướt xuôi nhập với sông Kỳ ra xa. Sao hôm nay con lại muốn sang đây?”
Vương Trăn: “Đợt trước con mới chuyển một tảng đá Thái Hồ từ phủ Cô Tô về ạ.”
Vương Thuyên: “Ồ? Đặt ở đâu rồi?”
Vương Trăn chỉ một tảng đá lớn với dáng nghiêng trên mặt hồ.
Vương Thuyên đứng dậy bước ra ven đình, ngắm nghía rồi bình phẩm: “Tảng đá này hình thù độc đáo, màu sắc đậm đà, chất đá đẹp đồng đều, Quật Lung Thạch thế này là xuất sắc đấy. Tên của nó là gì?”
Vương Trăn: “Nó còn chưa có tên.”
“Con có muốn nhị thúc tổ đặt tên cho nó không?” Vương Thuyên vui miệng hỏi.
Ông hỏi vậy cũng là hỏi chơi thôi. Tiểu viện Lưu Kỳ này là tư dinh của Vương Trăn. Mười hai năm trước, Vương Trăn đỗ Trạng Nguyên vinh hiển, chính thức bước vào con đường làm quan. Chàng không ở lâu tại phủ Trạng Nguyên hoàng đế ban thưởng, mà chuyển vào tòa viện mà Lang Gia Vương thị ưu ái dành cho chàng tại Thịnh Kinh, cũng chính là phủ Thượng thư sau này.
Họ Vương quận Lang Gia giàu có ức vạn, thế lực vô biên, dư sức chu cấp cho Vương Trăn đầy đủ mọi thứ. Nhưng từ khi chàng lên làm quan tam phẩm thì sự giúp đỡ của gia tộc không còn quá quan trọng với Vương Trăn nữa. Tiểu viện Lưu Kỳ chính là tư dinh mà Vương Trăn tự mua tám năm về trước.
Những người con Lang Gia thường có tham vọng giữ cho riêng mình và lòng cố chấp đến lạ lùng với những thứ thuộc về bản thân.
Tiểu viện Lưu Kỳ tuy nhỏ nhưng mang một phong cách hết sức độc đáo. Để thiết kế được một lâm viên kiểu Giang Nam lộng lẫy như vậy ở Thịnh Kinh, Vương Trăn chẳng những không tiếc tiền của mà còn gửi gắm vào rất nhiều tâm tư. Song nơi đây là không gian riêng tư của Vương Trăn, hãn hữu lắm Vương Thuyên mới đến một lần, và chỉ khi Vương Trăn có lời mời thì ông mới xuất hiện.
Mặc dù vậy, Vương Thuyên cũng không ngờ đứa cháu lớn lại không chút do dự mà đáp lại ông rằng: “Cảm ơn nhị thúc tổ, nhưng không cần đâu ạ. Đã có người đặt tên cho tảng đá này rồi.”
Vương Thuyên ngạc nhiên: “Ai vậy?”
“Em ấy chưa về Thịnh Kinh.”
Vương Thuyên sửng sốt giây lát rồi hiểu ngay. Ông lắc đầu, lòng bao tiếc nuối cho cậu cháu trai giỏi giang xuất chúng của mình, nhưng không định bình phẩm gì về chuyện ấy cả.
Vương Thuyên: “Đường Thận – Đường Cảnh Tắc, hình như đang ở U Châu nhỉ?”
Vương Trăn: “Vâng.”
Vương Thuyên im lặng, cực chẳng đã phải nói: “Tử Phong à, vươn tay dài quá chưa hẳn đã hay. Trọn đời trọn kiếp, tức là thấu hiểu và ủng hộ lẫn nhau suốt đời, không phải con cứ lấy tay che trời cả đời là nên chuyện. Con làm quan rất linh hoạt, sao lại không hiểu đạo lí này?”
Những khoảnh khắc khiến một Vương Tử Phong điển trai và thanh lịch thường ngày phải ngạc nhiên như thế này khá hiếm hoi. Một lát sau, chàng mới cười rồi thưa: “Nhị thúc tổ dạy phải.”
Sau khi Vương Thuyên ra về, Vương Trăn ngồi trong đình, chăm chú ngắm tảng đá Thái Hồ vươn mình giữa ao xanh.
Hồi lâu, chàng bật cười giễu: “Nhị thúc tổ ơi là nhị thúc tổ, người khuyên con nhẹ bẫng như không thế, nhưng ngay đến chuyện nhà mình người đã lo liệu êm thắm đâu!”
Vừa mới về đến phủ Hữu tướng, Vương Thuyên chợt thấy lành lạnh sau lưng. Vị Hữu tướng quyền uy của triều đình nghĩ bụng: Chả nhẽ thằng nhóc Vương Tử Phong lại nói xấu sau lưng mình?
Không thể không công nhận rằng người làm quan đến bậc này giác quan thứ sáu cũng nhạy bén hơn người thường.
Đường Thận đương nhiên không nắm được những chuyện xảy ra ở thành Thịnh Kinh. Cậu cũng không biết, mình chẳng làm chi mà cũng khiến Vương Tử Phong bị Vương Thuyên răn dạy phải xử lí quan hệ gia đình sao cho ổn thỏa. Tuy cả thành Thịnh Kinh đều biết vợ chồng Vương Thuyên tướng công cơm không lành canh chẳng ngọt, nhưng chuyện ấy nào có ảnh hưởng gì đến việc Hữu tướng “dạy bảo” người ta?
Đương nhiên, kể mà Đường Thận có biết thì chắc chuyện cũng trôi tuột đi ngay. Ai bảo cậu với sư huynh có quan hệ gia đình? Người ta là sư huynh đệ hẳn hoi.
Sáng sớm hôm sau, Ty chính ty Ngân Dẫn Lâm Hủ lại đến bái kiến.
Cùng lúc ấy, Lư Thâm cũng dẫn quân đến gặp Đường Thận, thế là hai phe đụng độ nhau ở ngay dịch quán. Lâm Hủ và Lư Thâm đã ghét nhau sẵn, chạm mặt một cái là trừng trộ nhau ngay. Đường Thận mới bước chân ra khỏi cửa đã thấy cảnh này, bỗng nhức đầu đến lạ.
Đường Thận nói: “Đi thôi, hôm nay đến ty Ngân Dẫn.”
Lâm Hủ: “Vâng, mời Đường đại nhân, hạ quan xin dẫn đường cho ngài.”
Đoàn nhân mã hùng dũng đi được nửa đường thì Đường Thận hỏi: “Hữu thị lang bộ Công – Tô đại nhân, đã đến thành U Châu được một tháng. Vừa rồi, ta và ngài ấy tình cờ được Thánh thượng phái đến U Châu cùng một đợt. Tuy nhiệm vụ của chúng ta khác nhau, nhưng là đồng liêu, ta cũng hơi tò mò về công việc của ngài ấy. Lâm đại nhân, ngươi có biết Tô đại nhân đến U Châu đã làm những gì không?”
Vương Trăn và Tô Ôn Duẫn không bè đảng gì với nhau, thành ra Lâm Hủ cũng không coi trọng Tô Ôn Duẫn, bèn đem hết những chuyện Tô Ôn Duẫn làm gần đây kể cho Đường Thận.
Giống Đường Thận, Tô Ôn Duẫn cũng có thuộc hạ do Triệu Phụ sắp xếp để hỗ trợ mình tại U Châu. Chỉ khác ở chỗ anh ta không có ty Ngân Dẫn giúp sức, cũng không nối được quan hệ với Lý Cảnh Đức, nên cả tháng qua anh ta chẳng làm được gì nhiều, tiến độ khá chậm chạp mà lại không hiệu quả mấy.
Đường Thận nghe Lâm Hủ nói thế thì gật gù.
Chẳng mấy chốc, mọi người đã đến ty Ngân Dẫn.
Về lí thuyết thì Đường Thận là Khâm sai đến thanh tra hoạt động của ty Ngân Dẫn, đáng lẽ các quan trong ty phải hết sức cảnh giác với cậu hơn là kính trọng. Nhưng dưới sự dẫn dắt của Lâm Hủ, Đường Thận dễ dàng lấy được sổ sách hơn một năm qua của ty Ngân Dẫn để kiểm tra.
Sổ sách của ty Ngân Dẫn kê khai từng giao dịch vô cùng chi tiết và cẩn thận, không bắt được lỗi nào cả. Nếu thực sự không có vấn đề gì, thì người giữ sổ hẳn là nhân tài hiếm có.
Ty Ngân Dẫn là lãnh địa của Vương Trăn, mà Đường Thận thì tin tưởng tuyệt đối vào nhân phẩm của sư huynh nhà mình, chắc chắn không có chuyện làm giả sổ sách.
Thực ra, Vương Tử Phong vốn không phải quan thanh liêm thuần túy, thậm chí Đường Thận đoán rằng sư huynh cũng nhận hối lộ và che đậy nhiều chuyện. Nhưng là Thượng thư bộ Hộ, Vương Trăn không thiếu chỗ kiếm tiền phi pháp đến mức phải động vào ty Ngân Dẫn. Mười năm, rồi trăm năm nữa, thiên hạ Đại Tống có hưng thịnh và phồn vinh hay không, phụ thuộc rất nhiều vào ty Ngân Dẫn.
Rà soát sổ sách xong, Lâm Hủ dẫn Đường Thận đi gặp một số quan viên.
Đến tối, ty Ngân Dẫn mở tiệc thết đãi Đường Thận. Chè chén linh đình, hết ba tuần rượu, Đường Thận về dịch quán trong trạng thái ngất ngư. Từ khi cậu đến U Châu, Lư Thâm không chỉ đảm nhiệm việc giám sát ty Ngân Dẫn mà còn bảo vệ an toàn cho Đường Thận và nghe lệnh cậu. Đường Thận uống say, Lư tướng quân bèn sai thuộc hạ đưa cậu về dịch quán.
Đường Thận say bí tỉ, mặt đỏ nhừ, nằm thẳng cẳng trên giường. Nhờ đẹp trai nên dù ngấm men, trông Đường Thận vẫn phong độ chán chứ không bết bát như mấy tay nát rượu. Thế mà Lư tướng quân khiêng Đường Thận lẳng lên giường xong còn lầu bầu khinh rẻ: “Hôn quan!” Đoạn hùng hổ dẫn quân ra về.
Chỉ chốc lát, dịch quán lặng im như tờ.
Màn đêm đen đặc, ngoài cửa sổ, bóng quạ thảng thốt vụt qua.
Trong phòng ngủ tối như hũ nút, Đường Thận bất ngờ mở mắt, ho khẽ hai tiếng, khô rát cả họng. Cậu đứng dậy rót cho mình chén trà. Tuy cậu vẫn hơi say, tai chưa hết đỏ, nhưng nhìn ánh mắt là biết cậu đang tỉnh như sáo, hoàn toàn không giống cái người chân đăm đá chân chiêu hồi nãy tí nào.
Uống trà cho tỉnh rượu xong, Đường Thận thay áo tối màu, nhanh chóng ra khỏi phòng.
Cậu khẽ chân đi qua mấy tiểu viện, tránh quan sai tuần tra, rồi dừng lại trước một gian nhà. Trong nhà tịnh không ánh đèn, tựa như vắng chủ, hoặc cũng có thể người ở phòng ấy đã ngủ từ lâu. Đường Thận sẽ sàng gõ lên cửa một cái, không lâu sau thì có người đi ra.
Dưới ánh trăng, Tô Ôn Duẫn mở cửa, nhìn ngó Đường Thận một hồi, khịt mũi cười ruồi: “Đường đại nhân uống rượu à?”
Đường Thận lạnh lùng nói: “Hạ quan bái kiến Tô đại nhân. Đêm qua Tô đại nhân cố ý đến tìm hạ quan, ngầm hẹn gặp ở viện của ngài. Hôm nay hạ quan tránh tai mắt mọi người để tới gặp đại nhân đây.”
Tô Ôn Duẫn không mỉa mai Đường Thận nữa, nghiêng người: “Ta đã rút hết người xung quanh viện này, vào nhà đi rồi nói.”
Đường Thận bước vào phòng Tô Ôn Duẫn.
Cửa phòng vừa khép, thái độ của cả hai nghiêm trọng hẳn lên.
Tô Ôn Duẫn – người mới sáng nay còn bị Lâm Hủ chê là “tối ngày rảnh rang” – nói như đinh đóng cột: “Dùng ty Ngân Dẫn làm cầu nối, mượn đường buôn bán xâm nhập nước Liêu!”