Lưu Dương muốn từ chức, Lộ Nam không hề thấy kinh ngạc.
Nhưng xuất phát từ tình nghĩa hai chữ đồng nghiệp cùng với bây giờ lập trường là giám đốc thành phố, Lộ Nam vẫn gọi điện thoại hẹn chị ta nói chuyện.
Lộ Nam hẹn chỗ ở cửa hàng đồ ngọt gần tiểu khu của Lưu Dương, lần trước đưa chị ta về nhà nhìn thấy biển hiệu, trang trí đáng yêu, thích hợp nói chuyện.
Đây cũng là linh cảm mà Tưởng Sở Thiên cho Lộ Nam - ăn đồ ngọt, đại đa số người tâm tình sẽ tốt.
Lộ Nam đến, Lưu Dương đã có mặt, trước mặt đặt một chiếc red velvet ăn mấy miếng.
"Xin lỗi, tôi đến muộn."
Thực ra không muộn, nhưng Lộ Nam vẫn nói xin lỗi.
Lưu Dương lắc đầu: "Tôi ở gần đây mà thôi. Không biết giám đốc Lộ thích ăn gì, không gọi cho cô."
Lộ Nam nói với nhân viên phục vụ: "Một Americano, cảm ơn."
Gọi đồ xong, hai người chìm vào yên lặng ngắn ngủi.
"Tôi không phải ép chị từ chức." Lộ Nam nhìn Lưu Dương, nghiêm túc nói.
"Tôi biết. Đây là kết quả sau khi tôi suy nghĩ, không liên quan tới giám đốc Lộ."
Lộ Nam gật đầu: "Như vậy, chị tìm được chỗ khác chưa?"
Công ty TNHH tiêu thụ rượu Nguyên Xuyên, cấp bậc từ giám đốc thành phố trở xuống không cần ký kết thỏa thuận cạnh nghiệp, sau khi từ chức có thể lập tức tới công ty khác trong ngành nhậm chức cũng không sao.
Nhớ tới đây, Lộ Nam đột nhiên nhớ tới bản thân chưa ký thỏa thuận cạnh nghiệp bổ sung, có lẽ bởi vì Nguyên Xuyên hiện tại còn chưa gặp sóng gió hàng chục giám đốc thành phố đồng loạt nhảy việc như trong trí nhớ của cô?
[Có thể ký thêm, tìm cơ hội nhắc nhở một chút - Trần Kiêu?]
Lộ Nam suy tư, dường như cũng chỉ có nhắc nhở Trần Kiêu là tương đối phù hợp.
Ngô Xuyên cô còn chưa quen thuộc, Đồng đại khu lại cáo già... chuyện này không vội, Lộ Nam cảm thấy, chuyện tốt bổ sung khiếm khuyết cho công ty thế này, tuyệt đối không thể im lặng làm được - đợi Trần Kiêu đứng vững chân ở tổng công ty, lấy thứ này ra để trao đổi chút lợi ích, không quá đáng đi?
Ý thức được còn đang trò chuyện với cấp dưới, Lộ Nam lập tức thu hồi suy nghĩ, chăm chú lắng nghe.
"Còn không có, dự định nghỉ ngơi một thời gian đã." Lưu Dương lấy thìa inox múc một miếng bánh, cho vào miệng.
Lộ Nam hơi gật đầu với nhân viên phục vụ bưng cafe tới, đợi đối phương đặt khay xuống rời khỏi, mới lên tiếng: "Lần trước, chị nói chị không có quan hệ yêu đương với tiểu Chương tổng của Tứ Phương Kiến Trúc. Mạo muội hỏi, việc từ chức có liên quan tới chuyện này không?"
Lưu Dương dừng nhai, im lặng hồi lâu.
"Không tiện trả lời cũng không sao." Lộ Nam bê Americano lên, nhấp một ngụm: "Dù sao chúng ta chỉ là đồng nghiệp mà thôi. Ngoại trừ tìm hiểu lý do chị từ chức theo thông lệ, cá nhân tôi cảm thấy, có chút đáng tiếc."
Lưu Dương tiếp tục yên lặng, sau đó bỗng nhiên đặt thìa xuống, thìa inox chạm vào đồ sứ phát ra tiếng lanh canh.
Chị ta ngước mắt nhìn thẳng vào Lộ Nam: "Đáng tiếc cái gì? Cô chẳng lẽ không biết người ngoài nhìn những người con gái hành nghề bán rượu như chúng ta thế nào ư?"
Ngay sau đó, Lưu Dương bổ sung thêm: "À, không phải "những". Giám đốc Lộ bây giờ đâu có làm Đoàn mua."
"Cho nên?" Lộ Nam bình thản: "Cho nên chị cảm thấy bất mãn với công việc hiện tại? Hay bất mãn với việc tôi thăng chức? Hoặc giả, kỳ thực chị cảm thấy bất mãn với trạng thái hiện tại của bản thân?"
Lưu Dương tránh không đáp, chỉ nói: "Giám đốc Lộ, cô biết cảm giác không có tiền là thế nào không?"
Lộ Nam không nói chuyện, chỉ nhìn đối phương, nghe chị ta nói.
"Không có tiền chính là, bất kể lúc nào đều thấy lo lắng, một ngày ăn cơm không dám quá tệ, không dám mua quần áo, túi xách, mỹ phẩm, đồ trang sức, càng không dám hi vọng xa vời bao giờ có nhà, có xe." Lưu Dương châm chọc: "Tôi nghĩ, cô không hiểu đâu. Con gái gia đình khá giả như cô, làm sao biết người nghèo sống gian khổ thế nào."
"Quê nhà tôi, kinh tế lạc hậu, tôi ra ngoài làm việc mới biết, hóa ra, có người có thể một bữa cơm ăn hết tiền sinh hoạt cả năm của tôi, có kẻ mua một cái túi xách là đủ tiền cho quê tôi xây căn nhà. Tôi hâm mộ họ, tôi muốn trở thành họ, là sai ư? Giám đốc Lộ, cô nói xem, tôi sai sao?" Lưu Dương vặn hỏi Lộ Nam.
Lộ Nam biết, lúc này Lưu Dương đang lâm vào ngõ cụt, nói không nghe.
Theo đuổi hưởng thụ vật chất không sai, nhưng...
Cô hơi thất vọng lắc đầu: "Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo."
"Xã hội hiện đại, có mấy ai có thể làm quân tử?" Lưu Dương kìm nén những lời muốn buột miệng tuôn trào, chị ta vốn định chất vấn, chẳng lẽ Lộ Nam trẻ tuổi như vậy đã có thể làm giám đốc thành phố là bằng năng lực của chính mình ư? Suy nghĩ một lát, đã sắp rời khỏi rồi, có nói những lời này cũng không để làm gì.
Cuối cùng, chỉ nhấn mạnh: "Tôi là người trưởng thành, có thể phụ trách những việc mình làm, từ chức là quyết định sau khi đã suy nghĩ cặn kẽ, hi vọng giám đốc Lộ phê chuẩn."
"Được, tôi sẽ suy nghĩ. Nhưng quy định công ty chị cũng biết, chị không phải thực tập sinh, có thể nói đi là đi. Thông tin khách hàng trong tay chị vẫn phải bàn giao một chút, ước chừng hoàn thành lưu trình cũng tới kỳ nghỉ." Lộ Nam nói rõ: "Buổi chiều họp tuần vẫn phải tham gia."
Lưu Dương gật đầu.
...
h chiều, họp tuần bắt đầu.
Giám đốc Lưu không xuất hiện - anh ta cuối cùng cũng có cảm giác thuyên chuyển, nói với Lộ Nam một tiếng, đến khi họp tuần kết thúc, mọi người muốn liên hoan, lại gọi anh ta.
Lộ Nam đứng trước bàn hội nghị, nhìn lướt qua "đám ô hợp" phía dưới, ra hiệu cho Trịnh Tinh mở máy chiếu.
"Tôi không lãng phí thời gian tự giới thiệu nữa. Đi thẳng vào sắp xếp công việc trước kỳ nghỉ." Lộ Nam mở miệng câu đầu tiên, liền khiến cấp dưới hết sức kinh ngạc: theo thông lệ của Nguyên Xuyên, bây giờ đã hoàn thành hồi khoản của năm trước, từ tết Dương tới trước tết Âm, các nhân viên quả thực là phụng chỉ sờ cá, sao bây giờ còn có nhiệm vụ công việc?
Hoàng Đạt Phương thầm kêu một tiếng: Lão Lưu mở họp tuần năm đều không cần ppt, bây giờ cô giám đốc Lộ này... Tân quan nhậm chức ba đốm lửa, thật phiền phức.
Lộ Nam mặc kệ thủ hạ nghĩ gì, tiếp tục: "Trọng điểm công việc trước kỳ nghỉ ở kênh phân phối Nhà hàng, Danh yên tửu và Lưu thông. Chủ yếu mở rộng sản phẩm Nguyên Xuyên là hệ liệt Đặc Khúc, Tiểu Tửu. loại này phân biệt nhắm vào thị trường nhỏ và vừa, theo ý tôi thì tương đối thích hợp với thành phố Hoa An." Lộ Nam nhấn điều khiển từ xa, ppt đổi sang trang khác: "Các vị xem đi, đây là GDP và CPI năm gần đây của thành phố Hoa An..."
Hoàng Đạt Phương nhỏ giọng hỏi cấp dưới Hồ Duyệt Khánh: "GDP tôi biết, CPI là cái gì?"
"Chỉ số giá tiêu dùng cư dân." Hồ Duyệt Khánh cũng nhỏ giọng trả lời quản lý.
"Haiz..." Ta chỉ bán rượu mà thôi, còn phải biết cái thứ này?
Hoàng Đạt Phương phát ra tiếng hơi lớn.
Lộ Nam ngẩng đầu hỏi: "Quản lý Hoàng có vấn đề gì?"
"Không, không có, giám đốc Lộ cứ tiếp tục." Sợ nói có vấn đề liền có thêm một quyển sách tham khảo, Hoàng Đạt Phương làm thủ thế "mời ngài".
"Thành phố Hoa An có đặc điểm tiêu dùng tổng thể là: khả năng chi tiêu mạnh, trình độ chi tiêu vừa phải. Chứng tỏ rằng, đặt một bình rượu trắng nghìn tệ và bình tệ ở cạnh nhau, trừ đi tình huống tặng quà xã giao đặc biệt, người dân Hoa An lúc chọn lựa rượu uống trên bàn tiệc, đại đa số sẽ chọn bình tệ. Theo phán đoán sơ bộ của tôi, đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao rượu Kinh Điển và rượu Hài Hòa của Nguyên Xuyên vẫn luôn có lượng tiêu thụ kém ở Hoa An."
Lạc Tuấn Kiệt kênh phân phối Thương siêu khó hiểu hỏi: "Nhưng giám đốc Lộ, quốc tửu định giá còn cao hơn rượu Kinh Điển của chúng ta, nhưng lượng tiêu thụ của họ ở thị trường Hoa An vẫn rất tốt."
Lộ Nam cho phép thủ hạ đề ra nghi vấn hợp lý, cô nhìn Hoàng Đạt Phương, nói: "Điểm này để quản lý Hoàng giải đáp cho anh."
Hoàng Đạt Phương không hiểu lý thuyết, nhưng anh ta là người bản địa, quan điểm cũng quả thật có thể đại biểu cho một bộ phận người thích uống rượu ở bản địa: "Đã phải tốn hơn nghìn tệ mua rượu, vì sao không thêm mấy trăm tệ mua quốc tửu chứ? Danh tiếng của quốc tửu lớn hơn mà." Nói xong, anh ta mất tự nhiên sờ mũi.
Hoàn toàn chỉ ra điểm mấu chốt, Lộ Nam gật đầu khen ngợi: "Phải, đây chính là ý tưởng của đại đa số người dân địa phương, kỳ thực cũng là tình hình xuất hiện phổ biến ở các thành phố kinh tế có thể nói là "khá phát triển". Những thành phố này đều có một đặc điểm, đó chính là lượng tiêu thụ quốc tửu rất khá, nhưng lượng tiêu thụ sản phẩm của công ty ta và các công ty cạnh tranh cùng phân khúc định giá gần bằng thì lại hết sức bình thường." Lộ Nam mở trang ppt kế tiếp: "Đây là số liệu mở bình mà hôm qua tôi đi thăm dò ở một quán cơm địa phương. Chúng ta chỉ nhìn vào phương diện rượu..."
Không sai, tối qua Lộ Nam đồng ý hẹn gặp Tưởng Sở Thiên, thuận tiện làm việc công, trò chuyện với người phục vụ.
"Có hai kiểu khách uống rượu trắng. Một kiểu gọi loại bình nhỏ trị giá mười mấy tệ, kiểu khách này bình thường một bàn sẽ gọi nhiều bình, cộng lại tốn gần trăm tệ - ở đây chỉ bàn lớn; cùng với một kiểu khác gọi bình to, giá cả thông thường khống chế dưới tệ một bình; đương nhiên còn có khách tự mang rượu theo, giá phổ biến không vượt qua tệ, chỉ rất ít người mang rượu xa xỉ, dù sao cũng chỉ là quán cơm bình dân." Lộ Nam nhìn lướt mọi người, tiếp tục: "Cho nên, tôi cho rằng, khoảng thời gian này là thời điểm kiểm nghiệm tốt nhất của chúng ta. Hi vọng các vị có thể cố gắng hơn nữa, thử chuyển một phần tinh lực tập trung vào rượu Kinh Điển và rượu Hài Hòa trước đây sang Đặc Khúc và Lưu Thông Tiểu Tửu. Lấy lượng tiêu thụ ra tính, nếu có thể, sang năm tôi sẽ trình xin tổng công ty, từ quý bắt đầu, tăng chi phí quảng cáo của Đặc Khúc và Lưu Thông.
Đây chính là "cà rốt" của Lộ Nam.
Tăng chi phí đối với nghiệp vụ viên, không thể nghi ngờ là chuyện rất tốt.
Đương nhiên, không phải tất cả mọi người đều có ý định và can đảm dám hạ thủ với chi phí.
Nhưng chi phí hỗ trợ xông xênh, nghiệp vụ viên của xưởng càng có tự tin khi đàm phán với Nhà tiêu thụ!
Lời Lộ Nam vừa nói, không có nhiều người cho là thật.
Nếu chi phí xin dễ dàng như vậy, những giám đốc thành phố khác cũng sẽ không suốt ngày kêu gào với văn phòng tỉnh.
Giống Lão Lưu trước kia, cũng thường có lúc hi vọng cho lắm thất vọng thật nhiều còn gì?
Thủ hạ nửa tin nửa ngờ, Lộ Nam hoàn toàn không quan tâm, bởi vì chậm nhất sang tuần, thân phận Trần Kiêu sẽ lan truyền từ văn phòng tỉnh tới.
[Đồ đệ mà thái tử gia từng dẫn dắt, là ta! Chẳng lẽ còn bị chi phí tầm thường làm khó?]
Thực tế, cho dù không có chỗ dựa này, Lộ Nam cũng có thể dựa vào năng lực và chuyên môn của mình đòi văn phòng tỉnh, đòi Đại khu chi phí hỗ trợ!
Đời trước, năm sau cô từng làm như thế!
Vừa giỏi giang vừa mạnh mẽ, lãnh đạo đối với cô là vừa yêu vừa hận.
...
Mở xong buổi họp tràn đầy thực chất công việc, còn chưa tới giờ dùng cơm tối.
Lộ Nam bảo Trịnh Tinh nhắn thời gian địa điểm vào group chat, rồi đi trước - cô còn ở văn phòng thành phố, mọi người đều không tự nhiên. Chẳng hạn như trước đây ở văn phòng Hải Lâm, Lão Vương cũng họp xong liền chạy lấy người.
Lộ Nam vừa rời đi, quản lý các kênh phân phối liền bắt đầu thảo luận nội dung buổi họp ban nãy.
Bất ngờ, Hoàng Đạt Phương đồng ý với quan điểm của Lộ Nam (Hồ Duyệt Khánh, ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, xem xem có phải mặt trời lặn xuống phía đông hay không), đồng dạng đồng tình với lý luận của giám đốc Lộ còn có Lý Bân của kênh phân phối Lưu thông.
Lạc Tuấn Kiệt kênh phân phối Thương siêu thì có vẻ không cho là đúng, nhưng kênh phân phối của anh ta luôn yếu nhất văn phòng, thâm niên cũng thấp nhất trong số các quản lý, cho nên không có tư cách bàn luận. Vì thế, Lạc Tuấn Kiệt hỏi Quách Vũ kênh phân phối Nhà hàng: "Anh Vũ, kênh phân phối của các anh phải vất vả rồi."
Quách Vũ liếc thủ hạ Phùng Dập: "Tôi trường kỳ ở Ôn Tuy, công việc trong nội thành, cậu nghe giám đốc Lộ sắp xếp." Đại khái chính là, bảo thủ hạ đi lăn lộn với vị giám đốc mới tới này.
Phòng làm việc không có bí mật, tới lúc ăn tối, tất cả mọi người đều biết chuyện Lưu Dương sắp nghỉ việc.
Lời tác giả: Không thể phủ nhận, chúng ta nhìn thấy nữ ngỗng ưu tú, nhưng các nhân vật trong truyện trực diện với sự sắc bén của nữ ngỗng sau khi thăng chức.
Nữ ngỗng cũng sẽ mang tới áp lực và nguy cơ cho rất nhiều người. Lưu Dương là tâm tính mất cân bằng - lúc đầu đi dạo phố khuyên nữ ngỗng mua chiếc sườn xám là sự thăm dò, hoặc giả một loại "đánh giá" với nữ ngỗng.