Hoàng Đạt Phương là kiểu người dễ làm quen, có thể khái quát bằng một từ thịnh hành sau này: xã ngưu chứng (giỏi giao tiếp).
Cho dù Lưu Dương ngày thường ít có giao thoa với các nam nghiệp vụ ở văn phòng, anh ta cũng có thể không có chướng ngại áp sát, tán gẫu: "Sao đang làm tốt bỗng dưng nghỉ việc, phải về nhà lấy chồng à?"
Lưu Dương cười hờ hững, giọng nói nồng mùi thuốc súng: "Nghỉ việc thì nhất định phải gả chồng chắc?"
"Con gái mà, bán rượu làm gì. Trở về gia đình sớm, giúp chồng dạy con mới tốt." Hoàng Đạt Phương không bận tâm tới giọng nói của cô ta, ngược lại cười ha hả.
Lưu Dương lườm anh ta một cái: "Lời này, anh dám nói trước mặt giám đốc Lộ mới gọi là có bản lĩnh."
Hoàng Đạt Phương chao ôi vài tiếng: "Thôi đừng, tôi sai rồi tôi sai rồi."
Lưu Dương kết thúc câu chuyện bằng tiếng hừ lạnh, thong thả ra khỏi văn phòng.
Hoàng Đạt Phương quay lại hỏi: "Cô ta ăn phải thuốc súng à?"
Lý Bân làm kênh phân phối Lưu thông bị anh ta tóm lấy hỏi han, ra vẻ bí hiểm lắc đầu: "Lúc này nghỉ việc... thật kỳ lạ, xem ra là một núi không dung hai hổ rồi."
"Chưa đến mức đi? Mặc dù giám đốc Lộ là nữ, nhưng cô ta là giám đốc thành phố, đâu phải giám đốc Đoàn mua. Chưa đến mức đuổi Lưu Dương đi chứ?" Lạc Tuấn Kiệt không nhịn nổi bật thốt.
"Chàng trai à, tôi chẳng nói gì đâu nhé." Lý Bân thấy Trịnh Tinh đi vào, vội vàng giơ hai tay lên, giả vờ sợ hãi.
Lạc Tuấn Kiệt câm miệng dưới ánh mắt không tán đồng của Trịnh Tinh.
...
Cơm tối chọn ở một nhà hàng bình dân tên Giang Nam Nhân Gia, cũng là địa điểm liên hoan cũ của văn phòng.
người cộng thêm Lão Lưu, vừa vặn ngồi một bàn lớn.
Lộ Nam bảo Trịnh Tinh lấy ra bình rượu, không lấy loại đặc biệt, chỉ là rượu Kinh Điển năm - giá thị trường tệ một bình, quy cách không tồi.
Nghiệp vụ viên Tiền Hâm làm Lưu thông mở bình cho mọi người, bình năm chia ra bình chia rượu, mỗi bình chia rượu đều đầy năm phần, chừng ml.
Sau đó anh ta đặt một loạt bình chia rượu lên đĩa xoay bàn ăn, để các đồng nghiệp muốn uống thì tự lấy.
Chuyển tới trước mặt Lộ Nam, Tiền Hâm hơi do dự: "Giám đốc Lộ có phải lái xe không?"
Mọi người trong văn phòng ngày đầu tiên đã nhìn thấy qua cửa sổ, vị giám đốc thành phố mới này lái Benz tới!
Hoàng Đạt Phương lập tức hú lên: "Giám đốc Lộ uống một chút đi, chúng ta hôm nay vui vẻ chia tay giám đốc Lưu, hoan nghênh giám đốc Lộ. Ngài là một trong những nhân vật chính đấy!"
Lão Lưu giương ánh mắt "thật dũng sĩ" với Hoàng Đạt Phương, khiến Hoàng Đạt Phương nổi da gà: chẳng lẽ ta nói vui vẻ chia tay khiến Lão Lưu cảm thấy mất mát trong lòng?
"Được, vậy tôi uống một chút. Lái xe không sao, gọi lái thay là được." Lộ Nam cầm một bình chia rượu, quay sang nói với Trịnh Tinh vẻ mặt do dự: "Chúng ta hôm nay liên hoan người một nhà, mọi người thoải mái đi, thích uống rượu thì uống, không thích thì uống nước ngọt. Trịnh Tinh, cô muốn uống cháo táo đỏ hay nước ngô thì bảo nhân viên đi."
Trịnh Tinh không ngờ giám đốc Lộ để ý tới mình, bỗng dưng nói vậy, cô ta hôm nay vừa vặn gặp "đèn đỏ", đang rối rắm có nên uống rượu không.
Lộ Nam liếc mắt thúc giục Trịnh Tinh một lần nữa, thế là cô ta cũng không khách sáo: "Cảm ơn giám đốc Lộ." Sau đó gọi cháo táo đỏ.
Hành chính không uống rượu mọi người không quan tâm, bọn họ toàn bộ đều chú ý tới Lộ Nam - mặc dù công ty TNHH tiêu thụ rượu Nguyên Xuyên không ghi rõ quy định, chức vụ lãnh đạo phải tỷ lệ thuận với tửu lượng, nhưng mà!
Nội bộ còn có một câu: tửu lượng tốt chưa chắc là lãnh đạo, nhưng lãnh đạo nhất định phải có tửu lượng tốt.
Không biết định luật này có ứng dụng vào người giám đốc Lộ hay không.
Hoàng Đạt Phương háo hức.
Lão Lưu chậm chạp lấy một bình chia rượu, dù sao tối nay mặc kệ ai muốn tìm đường chết, anh ta đều sẽ không ngăn cản.
Nhưng nói đi phải nói lại, nhóm Hoàng Đạt Phương là thủ hạ của Lộ Nam, làm sao dám chuốc say rượu cấp trên?
Lúc tiến lên kính rượu liên tục nói: "Tôi uống đây, giám đốc Lộ cứ tùy ý."
Lộ Nam cũng sảng khoái, mỗi lần đều nốc cạn.
Kính xong một vòng, phát hiện Lộ Nam uống hết ml còn mặt không đổi sắc, Hoàng Đạt Phương lọc lõi liền hiểu ra: tửu lượng của giám đốc Lộ khá tốt, ta không nên chọc vào.
Hoàng Đạt Phương rút lui, quản lý Quách Vũ làm Nhà hàng hăng hái tiến lên, anh ta là người phương Bắc, uống rượu mang đầy vẻ hào khí.
Nhiều lần chạm cốc với Lộ Nam không hẳn là có ác ý, có lẽ đơn thuần cảm thấy uống với kiểu người nốc cạn một hơi như giám đốc Lộ thật vui sướng đi.
Lộ Nam rất mẫn cảm với tâm tình của người khác, cô không cảm thấy Quách Vũ có ý xấu, liền cũng lần lượt chạm cốc với anh ta.
Bình rượu thứ nhất đa phần do hai người họ uống hết. Bình thứ hai cũng như vậy.
Đến khi Tiền Hâm mở bình thứ ba, Lộ Nam và Quách Vũ uống xong, Quách Vũ mặt mũi đỏ bừng, hơi líu lưỡi, cao giọng nói: "Giám đốc Lộ, phương diện khác trước không bàn, uống rượu, cô là cái này!"
Quách Vũ giơ ngón tay cái, tiếp tục: "Lão Quách tôi bội phục người có bản lĩnh thật sự, bản lĩnh uống rượu của cô tôi thấy rồi! Hơ~" Nói rồi liền ợ lên một cái, ngại ngùng nói: "Tôi uống nhiều quá, nếu nói sai, mong giám đốc Lộ bỏ qua cho."
Lộ Nam đoán, người đàn ông phương Bắc thô trung có tế này đại khái nửa câu sau là - bản lĩnh uống rượu anh ta thấy rồi, hi vọng bản lĩnh làm việc của mình sẽ không kém hơn thế.
Mắt thấy Lão Quách say chuếnh choáng, Lão Lưu bấy giờ mới cười xấu xa kể lại chiến tích của giám đốc Lộ ở liên hoan tỉnh tháng trước: rượu trắng . lít, bia một lốc.
Hoàng Đạt Phương nhận thua từ sớm cười khó xử kèm lấy lòng: "Giám đốc Lộ rộng lượng!"
"Bình thường mà thôi." Lộ Nam khiêm tốn nói, sau đó cười lắc đầu: "Quản lý Quách ăn đi, để giảm bớt say rượu. Tôi đã nói rồi, hôm nay là người một nhà tụ họp, không ra vẻ, không uống được cũng đừng miễn cưỡng mình."
Lộ Nam nói câu này từng chữ rõ ràng, đầu óc tỉnh táo, không hề mang theo nửa phần hơi rượu, cộng với bình chia rượu trống trơn trước mặt, đầy đủ thuyết minh cái gì gọi là cử trọng nhược khinh.
Lại nhìn sang Quách Vũ... đối lập rõ ràng như vậy khiến các nghiệp vụ viên và quản lý đều kinh hãi.
Còn một bình rượu cuối cùng, mọi người cuối cùng nhớ ra, một nhân vật chính khác hôm nay - giám đốc Lưu, thế là chuyển "hỏa lực" sang tìm anh ta uống rượu.
Lão Lưu uống khá vui vẻ, - người, một bình chia rượu, mỗi người nhiều nhất - chén rượu tầm ml, quá dễ!
Nhưng... "Lưu Dương, sao hôm nay em không uống? Đi kính rượu giám đốc Lộ đi." Lão Lưu sắp chuyển đi rồi, nhưng còn nhớ cô em họ vẫn phải lộ mặt trước giám đốc thành phố, gây ấn tượng tốt nha. Dù sao giám đốc Lộ có ân giơ cao đánh khẽ với họ.
Nào ngờ, Lưu Dương ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn uống nước ngô như cũ.
Hoàng Đạt Phương (tự cho là) nhỏ giọng nói với Lão Lưu: "Lưu Dương sắp nghỉ việc rồi."
Ngụ ý là: sắp đi rồi, làm sao cần phải vỗ mông ngựa lãnh đạo trẻ tuổi như chúng tôi?
Lão Lưu cực kỳ hoảng hốt: "Chuyện gì thế, sao tôi không biết?"
Tâm trạng anh ta quá kích động, khiến mọi người đều tò mò đánh giá: Lưu Dương sắp nghỉ việc, sao anh phải biết? Anh bàn giao công việc xong liền sẽ đi ngay. Chẳng lẽ???
Ánh mắt mọi người quá rõ ràng, Lão Lưu nghĩ đã sắp đi, không cần thiết giấu diếm nữa - bằng không ngày mai tin đồn tình ái giữa anh ta với Lưu Dương liền bay đầy trời, bèn lập tức giải thích: "Trước ngại không nói, sợ mọi người nghĩ nhiều, Lưu Dương là em họ tôi."
Lộ Nam không ngạc nhiên. Những người khác thì không giống, Hoàng Đạt Phương khó tin nhìn Lão Lưu lại nhìn Lưu Dương.
Mặc dù đều họ Lưu, cùng tổ tông, nhưng ngoại hình hai người này thật sự khác nhau.
Lộ Nam buồn cười nói với Hoàng Đạt Phương đang trợn trừng mắt lên: "Quản lý Hoàng, anh nhìn tỷ lệ ngũ quan của họ đi, vẫn mơ hồ có thể thấy chút tương tự. Quan trọng hơn là, khẩu âm của họ, anh không nghe ra sao? Vừa nghe liền thấy tới từ một nơi."
Hoàng Đạt Phương ngơ ngác: "Tôi không nhìn ra điểm tương đồng trên gương mặt họ. Giám đốc Lộ, cô đúng là tai thính mắt tinh."
Cũng không biết có phải tối nay Lộ Nam thể hiện ra tửu lượng kinh sợ anh ta, tên lõi đời này bây giờ luôn ngoan ngoãn nịnh hót cô quá mức.
Đã nói, Lão Lưu cũng không e dè nữa, bắt đầu lải nhải cằn nhằn với Lưu Dương - hoặc là uống quá chén, quên bình thường cô em họ bắt chẹt mình gắt gao: "Từ chức làm gì, ở Nguyên Xuyên không tốt ư? Tiền nhiều việc ít, rời khỏi đây, em đi đâu tìm việc tiền lương tương tự? Giám đốc Lộ cô đừng nghe con bé nói lung tung, đừng cho là thật."
Lộ Nam ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở: "Giám đốc Lưu, hôm nay liên hoan, không bàn việc này."
Lão Lưu bị Lộ Nam xen ngang, nhìn vẻ mặt Lưu Dương không quá tốt, bỗng cảm thấy rợn sống lưng: "Phải phải phải, ăn, uống rượu thôi!"
Văn phòng thành phố Hoa An ăn tới hơn h mới xong, Trịnh Tinh tới chỗ lễ tân trả tiền và lấy hóa đơn.
Bởi vì thấy không cần thiết, cho nên Lộ Nam không định dẫn mọi người đi tăng hai.
Lộ Nam đứng ở cửa quán ăn hỏi mọi người ở những phương hướng nào, có cần kết bạn về không, đặc biệt hỏi Trịnh Tinh, biết bạn trai tới đón cô ấy, hơn nữa sẽ tới ngay, liền yên tâm gật đầu.
Hỏi rõ ràng xong, Lộ Nam nói với mọi người: "Được rồi, về tới nhà đều báo một tiếng. Chủ Nhật nghỉ ngơi cho tốt, hẹn gặp lại sáng thứ Hai."
Mọi người cũng tới tấp tạm biệt cô.
Đợi người lái thay, Lộ Nam nhìn thấy anh em họ Lưu đang tranh chấp, bèn giẫm mạnh tiếng bước chân, tới gần hỏi: "Chị Lưu Dương tiện đường với tôi, có cần tôi đưa về không?"
Lưu Dương ngẩn ra giây lát, rũ mắt nói: "Cảm ơn, nhưng không cần đâu."
"Được, vậy tôi đi trước."
...
Lộ Nam trở lại chỗ ở, đánh răng rửa mặt, ra khỏi phòng tắm đã gần h.
Cô suy nghĩ một lát, mở tablet, gửi e-mail cho Trần Kiêu, tóm tắt một chút tầm quan trọng của việc kịp thời ký thỏa thuận cạnh nghiệp và đưa ra đề nghị có thể nâng cao tiền bồi thường và tiền phạt phá thỏa thuận.
Lộ Nam cho rằng giờ này Trần Kiêu đã ngủ, cho dù yêu nghề kính nghiệp như anh ta cũng phải sáng mai mới nhìn thấy e-mail, thế là bỏ tablet sang một bên, chuẩn bị bôi đồ dưỡng da.
Nào ngờ đối phương bỗng gửi tin nhắn tới: "Nói kỹ xem, sao đột nhiên lại đề nghị thế."
Anh ta còn chưa ngủ, Lộ Nam liền thừa dịp vặt lông cừu, thế là cô ném icon nịnh nọt: "Anh Kiêu tiện nghe máy không?"
Nói nhiều, ngại đánh chữ mệt.
"Tiện."
[Chậc chậc, sao về tổng công ty lại đổi style lạnh lùng thế này?] Lộ Nam im lặng lẩm bẩm, sau đó ấn phím gọi.
Đối phương nhanh chóng nhấc máy, há mồm liền hỏi: "Muộn thế này còn chưa ngủ?"
"Hôm nay ăn cơm với đồng nghiệp văn phòng Hoa An, chia tay giám đốc Lưu, về nhà hơi muộn. Anh Kiêu chẳng phải cũng chưa ngủ còn gì?"
Dáng vẻ nghiêm túc giải thích của Lộ Nam rất đáng yêu, làm cho trong lòng Trần Kiêu đang không thoải mái liền tiêu tan.
Anh ta cúi đầu cười, sau đó bắt buộc mình nhắc tới chính sự trước: "...Sao bỗng dưng lại nghĩ tới thỏa thuận cạnh nghiệp?"
Cân nhắc mục đích cuối cùng hôm nay, Lộ Nam thành thật trả lời: "Sau khi thăng chức, em còn chưa ký cái này, cho nên khá tò mò về nội dung của nó, sau đó xem bản mẫu chỗ hành chính, phát hiện nghỉ việc Nguyên Xuyên tới công ty cùng ngành có vẻ trả giá hơi thấp. Hễ lên tới chức giám đốc thành phố, thu nhập hàng năm ít nhất từ . tệ trở lên, kết quả phạt tiền chỉ có chút ít... Ban Pháp lý công ty thật nhân từ."
[Điệu bộ nghiêm trang châm biếm ban Pháp lý cũng thật dễ thương.] Trần Kiêu có thể tưởng tượng ra, Lộ Nam vừa nói vừa nhăn lại lông mày tỏ vẻ không tán đồng, nhưng trong mắt còn hiện lên vẻ ghét bỏ mà chính cô cũng không biết - đây là ghét bỏ ban Pháp lý nghĩ thỏa thuận không chuyên nghiệp.
Đầu kia điện thoại, Trần Kiêu bỗng cười khẽ.
Nụ cười này khiến khí thế nghiêm túc hung hăng ban nãy biến mất.
Lộ Nam cũng thở phào nhẹ nhõm: xem ra tâm trạng anh ta tốt lên rồi! Lại thấy ta "hết mức trung thành" đề ra lợi ích cho công ty, đợi lát nữa muốn cáo mượn oai hùm, hẳn là sẽ đồng ý đi?
"Tuổi còn nhỏ, bận tâm nhiều thế. Em đừng quên, em bây giờ cũng là giám đốc thành phố, nếu sau này đối thủ cạnh tranh rút củi đào em, em chính là đang ngăn chặn đường lui của mình đấy." Trần Kiêu cười hỏi: "Thế nào, tình hình Hoa An tạm ổn chứ?"
"Đống củi đó em còn chưa để vào mắt, làm người phải thành tín, phải có tinh thần thủ tín." Lộ Nam thản nhiên nói: "So với trong tưởng tượng thì tốt hơn chút. Anh thì sao? Thái tử gia nhảy dù về ban Nhãn hiệu rượu Kinh Điển, cảm giác thế nào?"
Trần Kiêu vốn định nói khá tốt, nhưng mở miệng lại là: "Cảm giác, không tốt lắm."
Mặc dù nói tới thành tín và tinh thần thủ tín không phải điều Trần Kiêu muốn nghe nhất, nhưng Lộ Nam có thể nói vậy, chứng tỏ cô sẵn sàng ở lại Nguyên Xuyên, về công về tư, anh ta đều rất vui sướng, cũng sẵn sàng nói lời thật lòng với cô, đó chính là - không tốt lắm.
Lộ Nam suy nghĩ giây lát: "Là các vị lão tổng thâm niên lâu năm khoa tay múa chân bằng tư thế bề trên với anh? Hay là quan niệm của anh xung đột với của họ?"
Không chính xác %, nhưng cũng % rồi.
Trần Kiêu cười khổ: "Đúng vậy, mang tiếng Phó Tổng Giám đốc nhãn hiệu, nhưng trong tay chẳng thể sử dụng được ai. Hơn nữa tổng công ty... nuôi quá nhiều kẻ nhàn rỗi, muốn làm việc thực chất, còn khó hơn ở thành phố Hải Lâm."
Bất giác, Lộ Nam chỉ chiêu cho anh ta: "Anh Kiêu, kỳ thực anh mới về, động chi bằng tĩnh. Dù sao rất nhiều người còn đang quan sát, nếu cách thức làm việc của anh quá cấp tiến, quả thật có thể mời chào một nhóm thanh niên trẻ tuổi, nhưng năng lực của họ quá nhỏ lại còn phân tán, không có tác dụng mấy với anh."
"A?" Trần Kiêu hứng thú hỏi: "Vậy anh nên làm thế nào?"
"Em cảm thấy, anh có thể lợi dụng ưu thế tuổi tác, chuyện nhỏ thì cứ "vô lại" với những lão tổng, cổ đông đó, chuyện lớn - được rồi trước đừng làm chuyện gì lớn, vẫn nên tạo quan hệ tốt với con trai của họ trước..." Lộ Nam kiến nghị trọng điểm.