Cho dù đã gọi điện thoại nội bộ, nhưng Coco vẫn gõ nhẹ tiếng vào cửa văn phòng PCT Trần: "Trần tổng, giám đốc Lộ của Nguyên Xuyên tới."
"Vào đi."
Vào cửa, Lộ Nam giẫm chân lên thảm lông cừu mềm, cảm giác mũi hơi ngứa.
"Giám đốc Lộ, mời ngồi." Trần Diệp Thư không đứng dậy, chỉ gật đầu nhẹ, ra hiệu cho Lộ Nam ngồi xuống ghế đối diện bàn làm việc.
Cách thức tiếp đãi này không hề khách sáo.
Cho dù thân phận chức vụ của Lộ Nam hiện tại còn chưa đủ vào phòng cho khách quý, phòng tiếp khách thông thường, nhưng văn phòng của PCT Trần rất lớn, bên cạnh bàn làm việc là cửa sổ sát đất, đặt sofa người, người và một chiếc bàn trà, ngồi đó đãi khách, bầu không khí sẽ thoải mái hơn.
Mà đối diện thẳng với Trần Diệp Thư qua bàn làm việc thế này, có vẻ giống cấp dưới tới báo cáo công việc.
[Thấy thế nào đều giống muốn đánh đòn phủ đầu nhỉ?]
[Nhưng không sao, nhiều nhất là bắt ta chờ, ta cũng không cần vì thế mà trở mặt bỏ đi hoặc thẹn quá hóa giận thề muốn cho bà ta biết mặt...]
[Như thế lại thành mẫn cảm quá mức.]
Lộ Nam đứng trước bàn làm việc chào hỏi Trần Diệp Thư, sau đó Coco giúp cô kéo ghế, cô quay đầu nhỏ giọng nói cảm ơn.
Chốc lát sau, Coco bê trà nóng lên, đặt xuống rồi yên lặng ra khỏi văn phòng.
Trần Diệp Thư trong lúc này cẩn thận đánh giá Lộ Nam.
Trẻ tuổi, xinh đẹp.
Đây là ấn tượng đầu tiên của bà ấy với Lộ Nam, cũng là một trong những lý do hồi tháng lần đầu gặp ở trụ sở Nguyên Xuyên, bà ấy thăm dò, trêu chọc đối tác kinh doanh thất bại (kiêm con trai).
Khi đó bà ấy có dụng ý khác, không phải nhắm vào Lộ Nam. Không nghĩ tới, bà ấy nửa thật nửa giả trêu chọc một câu, cả Nguyên Xuyên còn không ai dám lên tiếng, nhưng cô bé này lại dám giành trước khi con trai mình mở miệng, phát âm rõ ràng, đúng mực, bảo cô ấy tới đó để báo cáo công việc.
Không phải Trần Diệp Thư khoe khoang, nhưng những cô gái thông thường trẻ trung tầm tuổi này, nhìn thấy bà ấy chỉ biết vâng vâng dạ dạ. Khi đó, bà ấy nhận ra: cô gái trẻ tuổi xinh đẹp này không phải những nhân viên Đoàn mua ở tổng công ty dựa vào tướng mạo, chức vụ của cô ấy ít nhất phải từ giám đốc thành phố trở lên - nếu không không đủ tư cách báo cáo công việc với đường đường là Tổng giám đốc ban Nhãn hiệu.
Tuy nhiên lúc đó Trần Diệp Thư cũng không đặc biệt chú ý Lộ Nam. Trong số những giám đốc thành phố, khá nhiều người đi lên nhờ quan hệ mà, cô gái trẻ tuổi xinh đẹp chưa chắc đã dựa vào bản lĩnh thật sự. Bà ấy biết, trong ngành tiêu thụ rượu trắng, ngoại hình dễ nhìn (bất kể nam nữ), đều là tiền vốn.
Sau đó, lúc Mỹ Lâm điều tra thị trường rượu trắng trong nước, cái tên Lộ Nam và Hoa An chiếm cứ một dòng nhỏ trong báo cáo, Trần Diệp Thư lúc đó còn không liên hệ cái tên này với cô gái từng gặp mặt một lần.
Tới khi Hội nghị thượng đỉnh rượu trắng kết thúc, Trần Diệp Thư nhìn video tư liệu liên quan, phần diễn thuyết của Lộ Nam, khiến bà ấy ấn tượng: hóa ra cô ta là Lộ Nam, ta phải bỏ qua phỏng đoán lúc trước. Lý luận và năng lực thực tiễn đều không tệ, hiếm thấy là bề trong bề ngoài đều có, rất nổi bật.
Không những thế, Trần Diệp Thư trong quá trình trao đổi với Tần lão, còn biết Lộ Nam có khả năng manh biện loại rượu nổi tiếng, nghe thấy những lời khen ngợi từ miệng vị đại sư phẩm rượu cấp quốc gia này.
Có thể khiến Tần lão khen câu "rất có thiên phú", không thể nghi ngờ chứng minh Lộ Nam còn tương đối chuyên nghiệp.
Trần Diệp Thư bèn trả lời danh sách đào người từ Lưu Dương, thuận thế đề cao bậc đãi ngộ lương thưởng cho người đầu tiên trong danh sách, cho người phụ nữ duy nhất trong danh sách, hơn nữa trẻ tuổi nhất - Lộ Nam, ưu đãi đặc biệt, đưa ra mức lương cao triệu đô năm.
Chỉ không ngờ không thể đào người từ Nguyên Xuyên tới - cũng là người duy nhất không đào thành công trong số người đưa ra mức lương cao.
Điều này đủ để dẫn tới lòng hiếu kỳ của Trần Diệp Thư.
Bà ấy thậm chí không cần nhờ người điều tra, hỏi thẳng người phụ trách Đại khu Hoa Đông của Nguyên Xuyên quan hệ không tồi với mình, từ Đồng đại khu biết được lý lịch công việc hết sức tường tận của Lộ Nam sau khi nhậm chức Nguyên Xuyên.
Vừa xem, liền thấy vài thông tin thú vị.
Trần Diệp Thư nhấp ngụm hồng trà, hứng thú hỏi: "Tôi nghe thư ký nói, cô muốn phát video quảng cáo trên Quảng trường Thời đại vào ngày lễ Đoan Ngọ?"
Lộ Nam cười nói: "Lúc nhận phần thưởng, ngài nói chỉ cần hẹn trước tháng với thư ký là được, tôi bèn đánh bạo mở miệng, muốn ngày đầu tiên của tháng sau, không biết Trần tổng có tiện sắp xếp không?"
"Cô thật không khách sáo." Trần Diệp Thư nói bình thản, không nghe ra tâm tình.
[Ta đương nhiên không khách sáo, có phải ta trả tiền đâu.]
[Hừm, công ty Mỹ Lâm phải tốn nhiều tiền cho "kẻ địch" (Nguyên Xuyên), còn không cho người ta tức giận sao?]
Bị kích thích một câu, nhưng Lộ Nam hoàn toàn không tức giận, đây là phần thưởng mà cô thắng bằng bản lĩnh: "Đã là phần thưởng, tôi đương nhiên cũng không thể khiến Trần tổng khó xử. Tôi chỉ nghĩ công ty Mỹ Lâm không ăn tết Đoan Ngọ, mới đề thời gian này, nếu ngài thấy khó xử, thì dời ngày sớm lên ngày cũng không sao."
Trần Diệp Thư sao không hiểu cô gái trẻ tuổi trước mặt lấy lui làm tiến, hoặc giả còn mang chút khích tướng.
Bà ấy không lập tức trả lời Lộ Nam, mà ngừng lại một chút, mới nói: "Không sao, tôi đã đồng ý, đương nhiên là nói được thì làm được. Giám đốc Lộ cũng là người thông minh, không cần giả vớ ngớ ngẩn, mặc dù công ty Mỹ Lâm không ăn Đoan Ngọ, nhưng người Hoa chúng ta thì có, trong Mỹ Lâm cũng có rất nhiều người Hoa; hơn nữa tôi cũng nghe nói, rượu Hài Hòa Nguyên Xuyên đang tranh thủ tư cách trưng bày sản phẩm trong hội chợ thương mại Diễn đàn tơ lụa phải không? Nếu có thể xác định thời gian phát quảng cáo trên quảng trường, ban Nhãn hiệu quý công ty lúc trình xin tư cách, chẳng phải lại thêm một ưu thế nữa? Đến lúc đó, quầy triển lãm và quảng cáo kết hợp với nhau, rượu Hài Hòa Nguyên Xuyên ít nhất có thể tạo ra chút nhiệt độ trong ngành, cũng giống sau khi kết thúc Hội nghị thượng đỉnh rượu trắng, lập tức ký mấy Nhà tiêu thụ nước ngoài."
[Đương nhiên không chỉ như vậy, nếu không ta chọn thời điểm này làm gì?]
Lộ Nam giả như rất ngại ngùng: "Những tính toán nhỏ của tôi, đều không thể giấu được Trần tổng."
Cô gái trẻ ngoài mặt thì tỏ ra khó xử khi bị vạch trần "của người phúc ta", nhưng ánh mắt và giọng nói thì hết sức bình thản.
Đây chính là dương mưu.
Trần Diệp Thư nghĩ: một cô gái trẻ hơn tuổi bày ra dã tâm mượn lực rõ ràng, chỉ xem mình có tiếp chiêu không, có ý tứ, cùng ta năm đó...
Thu lại hồi tưởng, bà ấy bỗng dưng hỏi Lộ Nam một câu không mấy liên quan: "Tôi hơi tò mò, năm trước lúc mới vào làm ở Nguyên Xuyên, còn chưa thành nhân viên chính thức, cô gặp chuyện sáng tạo bị người khác mạnh mẽ cướp lấy. Tôi nghĩ, chuyện này đối với sinh viên mới đi làm là sự tấn công rất lớn, dù sao cũng là đi ra từ tháp ngà bước vào mặt tối công việc. Vậy sao lúc đó cô lại tiếp tục làm việc ở Nguyên Xuyên?"
"Tin tức của Trần tổng thật sự linh thông, nếu ngài không nhắc tới, tôi gần như quên hẳn rồi." Lộ Nam mỉm cười: "Đương nhiên là bởi vì lúc đó không tính là bị mạnh mẽ cướp lấy, xác thực mà nói, đó chỉ là một giao dịch thôi. Hơn nữa sáng tạo mở bình hoa lệ đổi được một khoản tiền vượt qua mong chờ của tôi."
" nghìn tệ tầm thường?" Trần Diệp Thư khó hiểu: "Năm đó nghìn tệ có thể khiến cô từ bỏ sáng tạo của mình, sao bây giờ triệu đô la lại không thể cảm động được cô?"
Trần Diệp Thư hoàn toàn không che giấu sự thật Mỹ Lâm là phía tìm tới công ty săn đầu người, bà ấy tin tưởng, cô gái ngồi đối diện cũng biết.
Lộ Nam ngẩn ra giây lát, mới phản ứng lại: à, cho nên năm đó Lưu Đào chỉ trả cho ta nghìn tệ. Mà ta thu được nghìn tệ phí bán đứt, thì nghìn tệ còn lại là của Trần Kiêu.
Khi đó cô đã biết Trần Kiêu khẳng định bỏ thêm tiền, chỉ không biết anh ấy còn bỏ ra nhiều hơn cả Lưu Đào.
Ý thức được Trần Diệp Thư còn đang chờ mình trả lời, Lộ Nam mau chóng hoàn hồn: "Bây giờ khác, lúc đó khác. Bây giờ, tiền tài đối với tôi không quan trọng như vậy."
[Ôi, nói câu này có vẻ hơi giả tạo.]
Trần Diệp Thư nghe thấy câu trả lời này, nhún vai kiểu Mỹ, một nữ sĩ có khí chất làm hành động này vẫn rất nhã nhặn: "Giám đốc Lộ, tôi lớn tuổi hơn cô chút, tôi có thể gọi thẳng cô là Lộ Nam không?"
Lộ Nam gật đầu mỉm cười: "Đương nhiên có thể."
Trần Diệp Thư tiếp tục: "Lộ Nam, cô phải biết, bây giờ Nguyên Xuyên có thể cho cô, Mỹ Lâm đều có thể, hơn nữa tôi còn có thể cho cô quyền tự chủ lớn hơn. Tôi nghe nói, Hi Nghiêu, cũng chính là Trần Kiêu - chắc hẳn cô biết quan hệ giữa tôi và nó."
Lộ Nam chớp mắt biểu thị biết.
"Tôi nghe nói, nó muốn thành lập ban Nghiệp vụ nước ngoài trong Nguyên Xuyên, đề bạt cô, nhưng bây giờ còn chưa đâu vào đâu." Trần Diệp Thư bĩu môi, không bình luận về chuyện này, chuyển giọng, không tỏ ra cường thế như trước: "Nếu cô tới Mỹ Lâm, vậy không giống thế, Mỹ Lâm có thể hứa hẹn sẽ giải quyết thỏa thuận cạnh nghiệp của cô, cho cô quyền hạn rất cao, công tác nước ngoài năm sau đó giúp cô giải quyết hộ khẩu BK, cô cảm thấy thế nào?"
[Như vậy xem ra, bảo ta ngồi đây, cũng không chỉ để đánh đòn phủ đầu. Còn vì việc này à...]
"Lọt vào mắt xanh của Trần tổng, tôi thật sự thụ sủng nhược kinh." Lộ Nam hết sức chân thành nói, nhưng từ chối chéo: "Nhưng kế hoạch nghề nghiệp của tôi tạm thời không có nhảy việc. Hơn nữa, boss ban Nhãn hiệu có ơn tri ngộ với tôi, tôi làm việc dưới trướng anh ấy rất vui vẻ."
Trần Diệp Thư nhếch miệng, mau chóng lóe lên ý cười: "Lộ Nam, nghe cô nói vậy, về việc công tôi hơi mất mát, nhưng về việc tư thì tôi kiêu ngạo thay cô. Alright, để tỏ lòng thành, quyền quảng cáo trên màn hình lớn Quảng trường Thời đại trong ngày Đoan Ngọ, thuộc về Nguyên Xuyên."
Bà ấy ấn điện thoại: "Coco, bảo Wendy cầm thỏa thuận miễn phí sử dụng biển quảng cáo và một bản hợp đồng khác tới đây."
Lộ Nam mau chóng thẩm tra một lần, một lần nữa biểu thị cảm ơn với Trần tổng.
"Đừng khách sáo, cái này vốn do cô thắng được." Trần Diệp Thư ra hiệu cho Lộ Nam cầm một bản hợp đồng khác: "Người trẻ tuổi dễ xử sự theo cảm tính. Hứa hẹn, trung thành, lý tưởng... không thể phủ nhận đều rất quan trọng, nhưng hiện tại Nguyên Xuyên bấp bênh, chim khôn chọn cành mà đậu - tôi hi vọng cô trở về suy nghĩ thêm, trong vòng tháng, cửa Mỹ Lâm rộng mở với cô."