Nếu như đây là hội Đường rượu mùa xuân tổ chức ở Dung thành, hoặc xung quanh là những xưởng rượu có lượng tiêu thụ không bằng Nguyên Xuyên, Lương Hi Minh nhất định sẽ lập tức nói: "Các công ty khác có ý kiến? Để họ nghẹn, có bản lĩnh họ cũng làm được động tĩnh lớn như thế đi!"
Nhưng nơi đây là BK, xưởng rượu xung quanh không nhà nào là dễ chọc, thậm chí sau lối đi những xưởng bia, xưởng rượu vang cũng là những công ty đầu ngành, là nhà giàu nộp thuế của các tỉnh.
Đều không dễ chọc.
Lương Hi Minh chưa từ bỏ ý định đi bộ một vòng quanh khu vực, phát hiện ngay cả nhân viên Quốc tửu đều nhìn anh ta với ánh mắt theo dõi, thế là hậm hực trở về, ậm ờ nói với nghiệp vụ viên rượu Kinh Điển: "Mấy cậu... nghe theo Lộ tổng sắp xếp."
Kỳ thực nghiệp vụ viên đi cùng anh ta tới đã làm như vậy từ lâu rồi, từ sáng tới giờ chỉ có mình Lương Hi Minh ngoan cố mà thôi.
Cừu Siêu Quần thấy vậy, thấy Lương Hi Minh chí lớn nhưng tài mọn bị Lộ Nam nói cho cứng họng, trộm vui một lát: ha ha, phối hợp sớm có phải tốt không? Còn cần Lộ tổng giảng cho một bài, chậc chậc, đúng là may mắn của anh ta.
Lương Hi Minh không thêm phiền, khu triển lãm Nguyên Xuyên tiếp đãi thương nhân thuận lợi thêm % - không sai, anh ta chỉ có thể ảnh hưởng tí xíu thế thôi.
Buổi sáng, quảng cáo theo cách đặc biệt mang lại hiệu quả rõ rệt, ít nhất trong toàn bộ khu triển lãm mọi người đều biết tới. Buổi chiều số liệu khách ngồi xuống gian hàng của Nguyên Xuyên, hỏi xem tư liệu nhiều hơn hẳn.
Tất cả nhân viên đều biết, với chức vụ và năng lực của họ, trong trường hợp này, căn bản không có khả năng đàm phán thành công với khách hàng, cho nên cũng gần như không có tâm tư gì khác, thành thật dựa theo phiên dịch đưa ra vấn đề mà giới thiệu các chủng loại rượu Nguyên Xuyên, đến khi cần cố vấn hợp tác ký hợp đồng, vẫn phải yêu cầu Cừu tổng và Lộ tổng giúp đỡ.
Bởi vì hôm nay mới là ngày đầu tiên của buổi triển lãm, các thương nhân tới xem đều ít ký hợp đồng ngay hoặc đặt hàng luôn, cho nên Lộ Nam và Cừu Siêu Quần mới chỉ nhận được thu hoạch vẻn vẹn một xấp danh thiếp thôi.
Lúc tạm nghỉ, Cừu Siêu Quần nói: "May mà nghe em, bắt chước điệu bộ "liên quân tám nước", hôm nay mới không luống cuống tay chân." Vừa rồi nhân viên Di tửu còn tới hỏi mượn một phiên dịch tiếng Thái của chúng ta.
Lộ Nam khẽ nói: "Đừng nhắc tới "liên quân" ở BK, chúng ta đừng quên sỉ nhục quốc gia."
"Phải, em nói đúng." Cừu Siêu Quần thoáng cái nhận ra không nên nói giỡn cái này, bèn uống mấy ngụm nước, đổi đề tài: "Nhưng anh vẫn phải nói, tiếng Thái, em liệu sự như thần."
"Rượu trắng TQ ngoại trừ HK, Ma Cao, Mỹ, Singapore, thì bán có hạn ở những quốc gia và vùng lãnh thổ khác, trong đó, Pháp, Úc, Nhật, Hàn, mấy nước này cơ bản là ai cũng biết." Lộ Nam có trí nhớ tốt, còn nhớ vài năm sau Cục Hải quan và Viện nghiên cứu đưa ra số liệu xuất khẩu rượu trắng TQ, thuộc như lòng bàn tay, nói: "Ngoài ra thì Thái Lan và Hà Lan đều là những nước có tiềm lực, điểm này hiện giờ hiếm người biết được."
Cô nói hết sức tự tin, Cừu Siêu Quần trừ chữ "phục", không biết nói gì khác.
Buổi chiều cùng ngày buổi diễn đã mắt đã tai cũng kết thúc hết sức hoàn hảo.
Gần kết thúc hôm đầu, Cừu Siêu Quần nhận được điện thoại của Hạ tổng, sau đó báo cho Lộ Nam: "Hạ tổng bảo chúng ta buổi tối tới khách sạn mở họp ngắn, vừa rồi cũng dặn trợ lý Địch tới đón chúng ta, chắc là lát nữa xe tới."
Lộ Nam hơi kinh ngạc nhướn mày: "Em tưởng các đại lão trong ngành tối nay sẽ liên hoan, xem ra chưa đâu vào đâu, các đại lão cũng không muốn vui chơi giải trí nhỉ."
"Chứ còn gì nữa."
Lộ Nam thầm nhủ: như vậy cũng tốt.
Cô mau chóng căn cứ tình hình lúc này, sắp xếp việc vặt: "Nghiêm Quan Thành, anh đưa xe về văn phòng đi."
Rồi nói với nhóm Hạng Phỉ Phỉ: "Nếu các cô định về thẳng ký túc xá, thì có thể đi nhờ xe về."
Lộ Nam vốn định hết ngày thì khao thủ hạ ăn cơm, còn bọn họ mấy ngày nay đi lại từ ký túc xá tới triển lãm, phí xăng xe đương nhiên là tự trả - giống Lương Hi Minh, xe anh ta có đầy đủ chỗ ngồi, tiện đường mang theo thuộc hạ; Lộ Nam bên này thì nhiều người, một xe ngồi không đủ, mang ai không mang ai đều không phù hợp, không bằng không mang ai hết.
Dù sao bọn họ đều đã vào làm từ vài năm trở lên, có phụ cấp giao thông, bình thường cũng hay ra ngoài làm việc, không cần thiết cố ý chuẩn bị xe đưa đón, đây là khoảng cách nên có giữa lãnh đạo và thuộc hạ, không quan hệ tới bóc lột hay không.
Tục ngữ còn nói, lon gạo ân, gánh gạo thù. Không phải không có lý, ít nhất bây giờ, nhóm Nghiêm Quan Thành bất ngờ được đi nhờ xe, tâm tình hân hoan vui mừng sẽ tốt hơn nhiều so với "cứ tưởng có thể đi ké xe Lộ tổng từ sáng nhưng lại không được".
Cừu Siêu Quần im lặng nhìn, một mực khuyên răn chính mình: điểm này phải học Lộ Nam, trước kia ta quá hòa đồng với thuộc hạ, dẫn tới sau đó ta nói năng nghiêm túc thì bọn họ hoặc không sợ, hoặc còn cảm thấy ta chuyện bé xé ra to.
Giảng viên và sinh viên Học viện Ngoại ngữ cũng lái xe tới, một chiếc xe thương vụ chỗ, vừa vặn chở đủ các thầy trò.
Mọi người hẹn thời gian chạm trán ngày mai, sau đó tạm biệt, chia làm xe tản ra.
...
Nhóm Hạ tổng ở khách sạn trong trung tâm thành phố, đi từ Trung tâm triển lãm quốc tế còn hơi xa, lúc này lại là giờ cao điểm tắc đường, trợ lý Địch h xuất phát, h đón Lộ tổng và Cừu tổng, đi về lại tốn gấp đôi thời gian.
Nhóm Lộ Nam tới phòng riêng khách sạn đã h.
Hai người họ vừa vào cửa liền liên tục xin lỗi.
"Tiểu Lộ, Siêu Quần, mau mau, hai người đều bận cả ngày rồi, mau ngồi xuống, lót dạ." Hạ tổng không phải lần đầu tiên tới BK, ông ấy rất hiểu tình hình giao thông nơi đây: "Chúng tôi phỏng đoán hai người tới đây cũng không nhanh được, nên đã ăn mì trước rồi."
Cừu Siêu Quần vẻ mặt đương nhiên, nói: "Hai ngài đói thì đương nhiên phải ăn trước, chúng ta đâu phải người ngoài, đợi nhau làm cái gì. Kỳ thực dọc đường tôi và Lộ Nam cũng ăn bánh quy - Trần tổng tinh tế, bảo trợ lý Địch cầm theo cho chúng tôi." Mặc dù ta hoài nghi ta chỉ là nhân tiện trong truyền thuyết.
Trong lúc nói chuyện, nhân viên phục vụ bắt đầu đưa đồ ăn lên.
Lộ Nam và Cừu Siêu Quần lót dạ xong, Hạ tổng mới cười nói: "Hai người trẻ tuổi, làm rất tốt! Hôm nay tôi và Trần tổng ở Đại lễ đường nhân dân, suýt thì không bị họ ghen tị tới chết."
Mặc dù ông ấy kiệt lực làm bộ nghiêm túc, nhưng ánh mắt thì chỉ kém không nói: hay lắm.
Lải nhải vài câu về người của Lệnh Dương hâm mộ ghen ghét cỡ nào, Hạ tổng gật gù, khẳng định: "Thoạt đầu ban Tài vụ kể khổ với tôi, nói kinh phí Triển lãm tơ lụa quá cao, bây giờ nghĩ lại, may mà lúc đó Trần tổng kiên trì phê duyệt cho cô. Nếu không đủ kinh phí, như vậy buổi biểu diễn xa hoa hôm nay chưa chắc đã có thể giới thiệu cho bạn bè trong ngoài nước."
Lộ Nam khiêm tốn: "Đúng vậy, tôi rất cảm ơn Trần tổng tín nhiệm. Nhưng cũng không thiếu được sự ủng hộ của Hạ tổng."
Hạ tổng là lãnh đạo lớn nhất công ty tiêu thụ rượu, vẫn phải nịnh hót.
Cô gái trẻ tuổi ánh mắt chính trực, thành tâm thành ý nói cảm ơn, chân thành hơn nhiều so với đám đàn ông trung niên uống say vỗ ngực bày tỏ trung thành.
Lúc trước, Hạ tổng còn có thái độ xem xét với Lộ Nam trẻ tuổi nhưng đã lên tới chức vụ cao, bây giờ cảm thấy, Trần Kiêu ở thị trường địa phương gần năm, cuối cùng chọn Lộ Nam làm tâm phúc, không phải là vô cớ.
Ông ta tò mò hỏi: "Vậy vài ngày tới thì sao? Phim quảng cáo đặc biệt vẫn tiếp tục làm à?"
Lộ Nam gật đầu: "Vẫn phải làm, nhưng sẽ không tăng thêm buổi diễn."
Hạ tổng hiểu.
Lộ Nam nói tiếp: "Tôi đoán chắc, phim quảng cáo đặc biệt của rượu Hài Hòa hôm nay lan truyền, tối thiểu ngày mai kênh Tin tức kinh tế BK cũng sẽ tới phỏng vấn, còn có khả năng CCTV cũng nghe tin tới phỏng vấn. Vừa vặn vì sai giờ, tối nay chúng ta mới có thể nhận được phản hồi từ quảng cáo rượu Hài Hòa trên Quảng trường Thời Đại nước Mỹ, kế hoạch của tôi và Cừu tổng là: ngày mai ở Triển lãm tơ lụa, ngoài thời gian phát sóng buổi diễn đặc biệt, màn hình LED ngoại trừ phát sóng bản tuyên truyền D, còn sẽ phát sóng video quay lại khung cảnh quảng cáo được chiếu trên Quảng trường Thời Đại NY." Nếu không phải chênh lệch giờ quá nhiều, cộng thêm nhiều nhân tố không thể khống chế và hạn chế về thiết bị thu phát sóng, Lộ Nam còn muốn livestream trực tiếp - được rồi, sáng tạo này để lại lần sau đi.
Trong số những phương án marketing về sau, kiểu quảng bá này vô cùng phổ biến.
Nhưng hiện tại thì vẫn là mới lạ, Hạ tổng khó tin nói: "Video từ Quảng trường Thời Đại nước Mỹ?"
Ngân hàng đầu tư Mỹ Lâm bị điên sao? Hay là Trần Diệp Thư thực ra theo phe ta? Không những free quảng cáo ngày, còn sắp xếp cả "dịch vụ hậu mãi"?
Lộ Nam giải thích: "Không không không, đây là tôi nhờ khách hàng nước ngoài hiện có của rượu Hài Hòa Nguyên Xuyên hỗ trợ quay chụp." Như vậy cũng coi như là song thắng nhiều mặt, không những có vai trò thúc đẩy trong triển lãm và Diễn đàn tơ lụa trong nước, còn có thể tăng thêm lòng tin của Nhà tiêu thụ hiện có (và sắp có) với rượu Hài Hòa Nguyên Xuyên.
Một mũi tên trúng ba đích.
Hạ tổng gật đầu: "Tiểu Lộ, cô quả thật không khiến tôi và Trần tổng thất vọng."
"Triển lãm tơ lụa suy xét vấn đề an toàn, sẽ không có hoạt động như uống thử rượu trắng, nhưng mấy hôm nay tôi sẽ thu thập và theo dõi thông tin khách hàng. Từ ngày mai, phải lần lượt mở tiệc phẩm rượu với những khách hàng tiềm năng. Hạ tổng và Trần tổng nhất định phải giúp tôi tọa trấn, có những chuyện về quyền hạn công việc, tôi không dám tùy tiện đáp ứng."
Làm boss/cấp trên, đương nhiên không thể từ chối thỉnh cầu thế này của thuộc hạ.
...
Hôm sau, Lương Hi Minh vẫn mang nghiệp vụ viên hôm qua, Lộ Nam thì đã đổi người.
Lương Hi Minh cau mày, lo lắng nói: "Hôm qua mới phối hợp ăn ý, hôm nay đã đổi người, lỡ buổi biểu diễn có sai sót thì sao?"
Lộ Nam quả thật vô ngữ tới cực điểm.
Buổi biểu diễn đã quay từ trước, có phải do các nghiệp vụ viên tự diễn đâu.
Bảo bọn họ duy trì trật tự trong lúc phim quảng cáo đặc biệt diễn ra là việc thuận tiện mà thôi, cô bảo thủ hạ thay phiên tới đây, căn bản vẫn là để mọi người đều mở mang tầm mắt.