Sống Lại Khi Mới Vừa Nhập Chức

chương 327

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trung tâm triển lãm có nhà ăn chuyên môn, chuyên cung cấp cơm nước cho các công ty và thương nhân tham dự triển lãm; cũng có nhân viên phục vụ chuyên đưa đồ ăn.

Nhưng đại bộ phận công ty tham dự vẫn sẽ lựa chọn nhà ăn, bởi vì ăn cơm ở khu triển lãm là không lịch sự.

Mắt thấy thời gian gần h, khách khứa xung quanh ít hơn nhiều, Lộ Nam lấy ra một tập phiếu đồ ăn, nói với nghiệp vụ viên vất vả từ sáng sớm và Lương Hi Minh: "Mọi người buổi sáng phối hợp không tồi, vất vả rồi. Giám đốc Lương mang một nửa người đi ăn trước, sau đó đổi nửa kia." Rồi nói với giảng viên Học viện Ngoại ngữ: "Giảng viên Đường, mời ngài và các học trò cố gắng một chút, ăn cơm từng nhóm nhé?"

Lộ Nam nói chuyện khách sáo, giảng viên Đường và các sinh viên trải qua giai đoạn bận rộn của Nguyên Xuyên vào buổi sáng, biết nếu đi ăn hết với nhau, thì nửa tiếng hoặc một tiếng này sẽ thiếu người phiên dịch. Thu tiền của họ cũng phải thực hiện tốt chức trách, không thể làm hỏng danh tiếng trường học của họ, nên không hề ý kiến gì.

Còn Lương Hi Minh, tâm tình anh ta tiếng trước và tiếng sau khác nhau một trời một vực, từ "ta đã biết ngoài miệng không lông làm việc không ổn", "trông chờ vào phụ nữ sớm muộn gì cũng xong đời", "không lão tử là không ổn", đến hiện tại "ta là ai ta ở đâu", "người phụ nữ này trừ tâm cơ sâu còn có bản lĩnh thật sự, "đã sinh Minh sao còn sinh Nam"..., tâm tình như tàu lượn siêu tốc.

[Mệt, mệt quá, cảm giác không đấu nổi cô ta.] Lộ Nam nếu biết tâm tư anh ta lúc này, nhất định vô ngữ: anh bảo trước kia là đấu? Tôi làm gì có thời gian đấu đá với anh, chẳng lẽ không phải anh đơn phương khiêu khích?

Lương Hi Minh cầm phiếu đồ ăn trong tay Lộ Nam: "Được, chúng tôi ăn xong tới thay cho mấy người."

nghiệp vụ viên của anh ta đương nhiên đi ăn cơm cùng anh ta, còn thủ hạ của Lộ Nam thì không biết nên tỏ thái độ thế nào - mọi người cho dù không cùng một ban, nhưng có cùng lãnh đạo, nếu bây giờ vội vàng bỏ xuống Lộ tổng đi ăn cơm trước, có phải không tốt lắm? Hơn nữa còn đi cùng giám đốc Lương, lỡ như anh ta hỏi thăm / lật lại nợ cũ (cái này là lo lắng của Nghiêm Quan Thành) thì nên làm thế nào?

"Vậy tôi không khách sáo." Bầu không khí còn chưa kịp khó xử, Hạng Phỉ Phỉ đã mau chóng quyết định, ngại ngùng cười nhẹ với người còn lại: "Tôi đói lắm rồi."

Nhóm Nghiêm Quan Thành lặng lẽ thở phào một hơi, Lâm Ngữ Ninh cười nói: "Cô đi đi, vừa rồi tôi nghe thấy bụng cô kêu đấy." Mặc dù bây giờ khu triển lãm không đông người như lúc nãy, nhưng những người ở lại vẫn phải giao tiếp với thương nhân.

Lộ Nam có thể ngồi xuống nghỉ ngơi chút, cô coi như không biết bầu không khí quái dị ban nãy, quay sang hỏi Cừu Siêu Quần: "Vừa rồi nhiếp ảnh gia quay video chưa? Đưa cho em xem nào."

Cừu Siêu Quần bất đắc dĩ nói: "Em làm việc, thật là giành giật từng giây. Yên tâm, đều quay lại cả lần, đưa cho em video không chỉnh sửa, tên nhóc bên phía công ty quảng cáo đã về làm hậu kỳ rồi, nói còn phải chỉnh nhỏ âm lượng xuống, tranh thủ tối nay gửi bản chỉnh sửa đẹp cho em. Em xem em dọa tên nhóc công ty khác thành thế nào..." Rõ ràng lúc đầu gặp em còn đỏ mặt, bây giờ thấy em, mặt lại trắng bệch - nhưng thế cũng tốt, nếu không phải em một lòng nhào vào công việc, tự đuổi đi ong bướm bằng bản lĩnh, e rằng thằng nhãi quen sĩ diện kia bây giờ chỉ có thể ôm gối khóc.

"Hoạch định công việc và hiệu suất làm việc cao khiến em vui vẻ, anh Cừu nếu rảnh, xem nhanh giúp em chọn ra một đoạn ngắn quay tốt nhất sáng nay." Lộ Nam cười giả lả với anh ta, rồi mở laptop: "Em xem buổi đầu nào. Ừ, hiệu quả kém hơn em dự tính một chút."

"Còn kém, tốt quá ấy chứ." Cừu Siêu Quần ló đầu ra nhìn, đều muốn chắp tay với Lộ Nam, thế này, còn kêu không đủ tốt? "Nếu nói Lương Hi Minh xem quảng cáo há hốc mồm còn không chứng tỏ thành công của buổi trình diễn này, vậy thì, đám người nước ngoài thì sao? Em từng nói, bọn họ đã rất thuần thục kỹ thuật này, nhưng hôm nay không phải cũng lần lượt kêu amazing liên tục, có thể thấy cho dù kỹ thuật của họ tốt, nhưng chúng ta hôm nay thể hiện cũng rất tốt."

(Lương Hi Minh: ta cảm ơn mi, cảm giác bị châm chọc đấy.)

Thấy Cừu Siêu Quần tích cực quá mức, Lộ Nam vỗ trán cười: "Em thuận miệng mà thôi, anh vội gì chứ. Em biết có thể có hiệu quả thế này đã không dễ dàng, nhưng nếu cảnh vật chung quanh có thể yên tĩnh hơn, nguồn sáng tối hơn, hiệu quả sẽ càng tốt, đương nhiên em biết, có thể biểu diễn thế này đã rất không tồi... Tạm để thế đã, ngày mai thêm chiêu khác. Tổ hợp quyền liên tiếp, thế nào cũng phải bắt được mấy khách hàng lớn."

Cừu Siêu Quần còn đang nghĩ, đối với Lộ Nam bao năm qua một lòng quan tâm công việc, không để ý tới những thứ khác, khách hàng thế nào mới gọi là lớn nhỉ? Bỗng thấy Lộ Nam chọn một video trong đó, định gửi cho Hạ tổng và Trần Kiêu.

"Gửi luôn bây giờ? Đây là bản chưa chỉnh sửa, không đợi làm hậu kỳ chỉnh sửa xong rồi hẵng gửi sao?" Có thể thấy buổi trình diễn hôm nay khiến Cừu Siêu Quần rất chấn động, cho nên mới hỏi ra một câu ngớ ngẩn như vậy.

"Bây giờ gửi luôn. Lúc chúng ta tổ chức trình chiếu, công ty kia đã báo cáo động tĩnh của chúng ta cho lãnh đạo của họ nghe. Nếu không gửi luôn cho Hạ tổng và Trần Kiêu xem, em lo lắng Chủ tịch công ty rượu khác lợi dụng giờ nghỉ Diễn đàn đi hỏi thăm, tới lúc đó còn tưởng rằng là phía Hạ tổng cố tình giấu diếm, giả vờ giả vịt." Lộ Nam giải thích.

"À phải. Lúc em xin kinh phí đã nói, vì bảo mật, không viết quá tỉ mỉ, phỏng chừng phía Hạ tổng không biết phim quảng cáo hôm nay sẽ có hiệu quả như vậy." Cừu Siêu Quần bừng tỉnh gật đầu: "Gửi đi, gửi nhanh lên."

Phía Hạ tổng và Trần Kiêu trong miệng Lộ Nam thì hiện tại đang dùng cơm trưa.

Hạ tổng cười nói: "Thức ăn ở Đại lễ đường nhân dân ngon lắm."

Trần Kiêu thừa nhận gật đầu.

Đang ăn, Chủ tịch Lệnh Dương Vưu Thiên Hồng mang mấy người tới, cười nhẹ với Hạ tổng coi như chào hỏi, rồi hỏi: "Vị này chính là con trai Lão Thẩm? Thật là thiếu niên anh tài, so ra thì, chúng ta quả là già rồi."

Mặc dù không biết người tới với mục đích gì, nhưng đa số ngành nghề đều có thói quen phân biệt đối xử, Trần Kiêu vẫn đứng dậy, lễ phép chào hỏi họ.

Trong mắt Vưu Thiên Hồng, hai đại biểu tới tham dự Diễn đàn tơ lụa của Nguyên Xuyên này, già thì quá già, trẻ lại quá trẻ, không sánh được với thân phận và địa vị của Thẩm Kiến Bang (Chủ tịch tập đoàn Nguyên Xuyên, cha Trần Kiêu) trong ngành, cho nên ông ta vừa hỏi hai người họ có ngại ghép bàn không, vừa ngồi phịch xuống.

Hai người Nguyên Xuyên thoạt đầu không biết Lệnh Dương tới đây làm gì - không thể là "kẻ thù" gặp mặt, hết sức đỏ mắt đi?

Đến khi trò chuyện vài câu, Hạ tổng phát hiện đối phương nói năng chua lòm, từng câu từng chữ đều âm thầm mỉa mai Nguyên Xuyên bây giờ không bán rượu hẳn hoi, toàn nghĩ ra mấy thủ đoạn lòe bịp thiên hạ.

Đối phương nói năng kỳ quặc.

Hạ tổng liếc Trần Kiêu, vốn còn lo Trần Kiêu dễ kích động, không nghĩ Trần Kiêu chả thèm để ý - chỉ thấy cậu ta nói câu xin lỗi với Vưu Thiên Hồng, sau đó đứng dậy ra hiệu phải nghe điện thoại tránh ra xa.

Vưu Thiên Hồng cũng không thể cứng rắn chỉ trích cậu ta, dù sao ban nãy điện thoại của cậu ta đúng là vang lên.

Vài phút sau, Trần Kiêu về, chủ động tiếp chuyện Vưu Thiên Hồng: "Chủ tịch Vưu nói đúng, tôi nhất định phải dặn dò nhân viên dưới trướng, nên vững vàng làm rượu, vững vàng làm người." Nhưng cũng chỉ nói mà thôi, còn thay đổi thì còn lâu.

Vưu Thiên Hồng không ngờ Trần Kiêu giỏi nhẫn nhịn như vậy, thái độ của ông ta ban nãy có vẻ hùng hổ dọa người, nếu cứ bám lấy vấn đề này không bỏ, thì những người cùng bàn e là sẽ lan truyền ông ta ỷ mạnh hiếp yếu. Mặc dù Thẩm Kiến Bang bây giờ thân thể không tốt, thường không lộ mặt, nhưng Vưu Thiên Hồng không phải không biết, Trần tổng của Mỹ Lâm đang hợp tác với họ chính là mẹ của Trần Kiêu. Cha mẹ cậu ta giỏi giang như vậy, biết làm sao!

Cho nên ông ta ra vẻ người từng trải lên mặt giáo dục Trần Kiêu vài câu, Vưu Thiên Hồng quyết đoán được lợi thì dừng, ngồi một lát rồi đi.

"Có thể khiến Chủ tịch Vưu của Lệnh Dương thở hổn hển, xem ra Lộ Nam và Cừu Siêu Quần lại tung chiêu lớn trong Triển lãm tơ lụa nha." Hạ tổng cảm khái.

Trần Kiêu ăn hết thức ăn trên bàn, sau đó lấy khăn giấy xoa miệng: "Hạ tổng, ngài nhìn e-mail, quả thật có điều vui mừng."

...

Cơm trưa xong, còn phải hơn tiếng nữa mới tới thời gian trình chiếu phim quảng cáo đặc biệt, trong lúc này luôn có khách lượn lò qua lại hỏi han thời gian trình chiếu.

Cho dù Lương Hi Minh không muốn thừa nhận, nhưng chiêu trò của Cừu Siêu Quần và Lộ Nam quả thật hấp dẫn sự chú ý của khách.

"Sáng buổi, chiều buổi, triển lãm tổng cộng ngày, tựu chung là buổi, mỗi buổi mới người, tổng cộng chỉ hơn nghìn người được xem, trong đó còn bao gồm những người xem lại, chúng ta bố trí nhiều thế này, chỉ để từng này người thấy, không khỏi quá phí công đi?" Lương Hi Minh nghiêm túc nói: "Ý tôi là, chúng ta nên chớp thời cơ, ít nhất có thể tăng gấp đôi lượng người xem."

Lộ Nam nhìn Cừu Siêu Quần, nghĩ mình không muốn trình diễn tiết mục hóa gươm đao thành tơ lụa với anh ta, chi bằng nói thẳng cho anh ta hiểu.

[Mặc kệ anh ta có cảm thấy ta đang dạy anh ta cách làm việc không.]

"Bất kể là tạo cảnh bình rượu treo lơ lửng, hay phim quảng cáo D, đều chỉ là thủ đoạn marketing thôi, tạo ra ảnh hưởng có hạn trong buổi triển lãm, cho dù . người hay . người nhìn thấy, thì khác biệt không lớn. Ngược lại nếu tăng thêm thời gian và buổi diễn, sẽ khiến cho những doanh nhân muốn vào khu triển lãm tìm hiểu thông tin về rượu Nguyên Xuyên không có cơ hội." Lộ Nam dừng lại một chút: "Cũng sẽ khiến các công ty rượu khác có ý kiến, cho nên số buổi diễn hiện tại đã là cực hạn."

Huống hồ, Lộ Nam đã từng suy nghĩ, muốn ký quyền tiêu thụ rượu Hài Hòa ra nước ngoài, chỉ dựa vào mấy thứ này là không đủ, khách khứa tham quan triển lãm lại không ngốc, phía mình hấp dẫn sức chú ý của họ, ngay sau đó cần làm, là biểu hiện ưu thế của rượu Hài Hòa Nguyên Xuyên. Dù sao trong quy tắc marketing p, product (sản phẩm) mới là thứ đứng đầu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio