"Cô bảo, tôi bao giờ mới được như Lâm Kỳ Vĩ nhỉ." Lúc này, trong thang máy không có những người khác, Chương Lễ chân thành cảm khái.
Lộ Nam hơi quay sang: "Sao?"
Lại làm sao.
Chương Lễ khoa tay múa chân giải thích, cố gắng để Lộ Nam hiểu anh ta hâm mộ cái gì: "Lâm Kỳ Vĩ lớn tuổi rồi mà vẫn có thể duy trì nhiệt huyết, theo đuổi thứ mình yêu thích, quan trọng nhất là anh ta kinh tế độc lập, muốn mua xe gì thì mua, muốn cải tiến thế nào thì cải tiến. Ôi, không biết sau khi anh trai tôi kết hôn có hào phóng hơn với tôi không."
"Theo logic phổ biến, anh trai anh kết hôn xong sẽ càng quan tâm tới gia đình nhỏ của mình hơn." Lộ Nam lúc nói câu này cảm thấy cô như thể đang chia rẽ họ, bèn đổi giọng: "Đương nhiên, có lẽ chính vì như vậy, anh ta mới cho anh quyền tự chủ lớn hơn, chưa biết chừng lúc đó anh lại được như mong muốn."
Chương Lễ thản nhiên nói: "Tôi biết cô muốn nói gì. Nhưng cô yên tâm, anh trai tôi tuyệt đối sẽ không lấy vợ quên em trai."
Anh ta vô cùng tự tin và kiêu ngạo.
Lộ Nam không nghi ngờ Chương Lễ, tình yêu và tình thân vốn không phải đối lập.
Cô bất đắc dĩ cười: trên đời có những người thế này, chẳng có bản lĩnh gì, nhưng lúc đầu thai tương đối may mắn. Chẳng hạn như Lâm Kỳ Vĩ, chẳng hạn như Chương Lễ, bọn họ có người nhà yêu thương, bọn họ rầu rĩ những chuyện như xe A hay xe B cool ngầu đẹp đẽ hơn. Thật khiến người ta hâm mộ ghen ghét.
"Này, cô cười gì? Chắc lại định mách lẻo với anh trai tôi hả? Tôi dạo này không làm gì hết nha! Tôi bảo cô này Lộ Nam, tôi coi cô là bạn, giữa bạn bè tuyệt đối không thể bán rẻ lẫn nhau! Nếu không, nếu không lần sau cô muốn mua hoa gì, muốn tìm thứ gì, tôi đều sẽ không giúp cô." Chương Lễ trịnh trọng tuyên bố.
"Chương Lễ."
Lộ Nam gần như chưa bao giờ gọi thẳng tên anh ta trước mặt, bây giờ kêu như vậy, khiến anh ta giật nảy người: "Gì, làm gì."
Cô vỗ lên vai anh ta, vờ như đang phủ bụi đất: "Con người tôi ấy mà, kỳ thực không thích mách lẻo, bởi vì suy bụng ta ra bụng người, người mách lẻo thật đáng ghét. Song có khi mách lẻo mang lại hiệu quả cao, so sánh với nhau, mách lẻo cũng không tệ."
"Ý cô là gì?"
"Ý tôi là, anh bớt lời hơn, phối hợp hơn với công việc của Nguyên Xuyên tôi, tôi tất nhiên sẽ không làm chuyện mách lẻo đáng ghét đó, ngược lại, tôi còn sẽ giới thiệu thêm những người hợp ý chơi cùng anh như Củng tổng, Lâm tổng." Lộ Nam nghiêm túc gật gù.
"Thật không?" Chương Lễ bán tín bán nghi.
"Đương nhiên là thật, anh cũng biết Lưu tổng của Nhất Thành nhờ tôi chuyện gì, tôi ưu tiên để anh gặp gỡ người nhà họ Lâm trước đấy." Lộ Nam mím môi, nở nụ cười khách sáo giả tạo: "Thang máy tới rồi, tài xế tới đón anh rồi phải không? Chưa tới thì tôi bảo Lý Thanh đưa anh về, tiện đường."
Lý Thanh tối nay không uống rượu, đã đi tính tiền và lấy xe trước.
Chương Lễ còn lâu mới thừa nhận mấy hôm nay bị Lộ Nam dọa sợ hơi nhiều, anh ta rì rầm: "Tôi gọi người lái thay... không thể so với cô, Lộ tổng, tôi ở BK không có tài xế."
"Như vậy, tạm biệt không tiễn." Lộ Nam dứt khoát vẫy tay, bước ra thang máy.
"Ấy... cứ thế đi à?"
Không khách sáo thêm? Kỳ thực ta có thể từ chối người lái thay, cọ xe, ngày mai trở lại lấy xe nha.
Chương Lễ sờ đầu, suy tư, gọi điện thoại cho anh trai: "Anh, tối nay em đã gặp con trai của phú ông Thái Lan kiêm Hoa kiều Lâm lão tiên sinh, nhưng ông ấy không tới. Em thấy Lâm Kỳ Vĩ không giống người có thể quyết định chuyện lớn, anh bảo, Lâm lão tiên sinh giao chuyện đấu thầu dự án lớn cho tên quần là áo lượt này, đáng tin không?"
Chương Kỳ vừa xã giao xong, một thân mùi rượu, anh ta hơi cau mày, thả lỏng cà vạt: "Tin tức không sai. Lâm Kỳ Vĩ là người phụ trách khu giải trí Vân Đình, lần này dự án xây hầm trên núi Vân Đình tất yếu do anh ta phụ trách."
"Nhưng trực giác bảo em, Lâm Kỳ Vĩ với em là tám lạng nửa cân." Chương Lễ rất tự hiểu lấy mình.
Chương Lễ ấp úng kêu: "Hì hì, anh bao giờ mới tới, em và Lâm Kỳ Vĩ trò chuyện sâu, thì kinh phí hoạt động anh cho em sẽ không đủ nha..."
Vì sao không đủ?
Bởi vì muốn mua xe, muốn đổi xe, muốn đua xe.
Hu hu hu.
Chương Lễ chỉ nghe thằng em ngốc biểu diễn qua điện thoại.
Mười mấy giây sau, Chương Lễ im tiếng - xem ra, anh trai còn đáng sợ hơn Lộ Nam chút: "Em em em nói đùa thôi, em rất hài lòng với chiếc xe bây giờ!"
"Anh biết rồi, sáng mai anh bay tới, tới trước buổi trưa." Quy củ đính hôn ở Hoa An tương đối rườm rà, mặc dù tiệc tối từ hôm qua, nhưng hôm nay vẫn còn một loạt lễ nghi, Chương Kỳ đã coi như hiệu suất cao.
"Nhưng, lần này chúng ta thật sự không hợp tác với Nhất Thành ư? Anh đã nói Nhất Thành cuối cùng lựa chọn Nguyên Xuyên, cũng suy xét tới Nguyên Xuyên và Lâm lão tiên sinh đã có quan hệ đối tác, như vậy Lưu tổng nhất định cũng sẽ nhờ Lộ Nam giới thiệu. Chúng ta bây giờ nhanh hơn một bước, nhưng cũng sẽ mau chóng bị họ đuổi kịp. Dự án lớn như vậy, còn là dự án đa quốc gia, không hợp tác với Nhất Thành liệu có bắt được hạng mục không." Chương Lễ do dự hỏi.
Chương Kỳ kiên nhẫn trả lời: "Năng lực của Nhất Thành ở trong nước thuộc top đầu, chúng ta bây giờ có quan hệ hợp tác với Nhất Thành, nhưng không phụ thuộc vào họ. Cho nên ngoài dự án xây dựng kiến trúc chủ thể của TTTM quốc tế Ô thành, bất cứ dự án khác, giữa chúng ta và Nhất Thành vẫn có quan hệ cạnh tranh. Đường núi Vân Đình đòi hỏi tư chất kiến trúc Tứ Phương ta đều có, còn lại chính là xem thiết kế và năng lực công ty, mặc dù cái sau Tứ Phương ta hơi thua kém, nhưng nếu có thiết kế nổi bật, chưa chắc không thể đền bù bất lợi, cho dù chỉ thành công bắt lấy một đoạn đường, cũng là chúng ta độc lập thiết kế xây dựng, hiểu không?"
"Ừ, em hiểu rồi." Anh trai giải thích rõ ràng như thế, anh ta đương nhiên hiểu. Chương Lễ đắc ý nghĩ: ta đâu có ngu!
Tán gẫu vài câu, Chương Kỳ đột nhiên chất vấn: "Chờ chút. Em ban nãy nói tối nay em luôn trò chuyện với Lâm Kỳ Vĩ, vậy cấp dưới hoặc trợ lý anh ta mang theo thì sao? Em có thành công trao đổi phương thức liên hệ với họ không?"
Nghĩa là, Chương Kỳ tin tưởng một chút vào ánh mắt em ruột nhìn người.
Chương Lễ lắc đầu, sực nhớ anh trai không nhìn thấy, bèn nói: "Trợ lý của anh ta hình như chỉ lo liệu sinh hoạt hàng ngày. À, Lâm Kỳ Vĩ lần này mang theo con trai tới, nhưng con trai anh ta mới chừng , chưa đủ lông cánh. Lộ Nam thì sắm vai chị gái tri kỷ, niềm nở với cậu ta, luôn tiếp chuyện cùng..."
"Em nhắc lại lần nữa." Chương Kỳ cởi cúc áo sơ mi, ngồi trên sofa, tay trái gõ nhẹ vào tay vịn.
"Em bảo, Lộ Nam trò chuyện rất vui vẻ với con trai Lâm Kỳ Vĩ. Anh, em cảm thấy cô ta chính là sát thủ thiếu nam! Hôm qua đám Chương Hữu còn đòi lấy số điện thoại cô ta, em không cho, Chương Hữu biết gì, muốn theo đuổi Lộ Nam, IQ của chúng cộng thêm cả em còn không đủ để Lộ Nam chơi đùa!"
"Tên là gì?"
"Hử?"
"Con trai Lâm Kỳ Vĩ tên là gì?"
"Lâm Hạo Vũ."
"Biết rồi."
Cúp máy, Chương Kỳ xem lại tư liệu toàn gia Lâm lão tiên sinh, trên đó không ghi lại nhiều về Lâm Hạo Vũ, nhưng có tên trường học đã đủ rồi.
Chương Kỳ lên mạng tra cứu, quả nhiên, thiên tài nhảy lớp, khởi nghiệp từ ghế nhà trường, tốt nghiệp trường top.
Chàng trai Lâm Hạo Vũ này, tương đối ưu tú.
Sát thủ thiếu nam gì chứ?
Chương Kỳ chỉ muốn bật thốt: cái thằng em ngốc này mù rồi!
...
Lộ Nam trở về chỗ ở, lát sau nhận được tin nhắn của Lâm Hạo Vũ, hỏi cô đã về nhà an toàn chưa, ngày mai có tiện làm hướng dẫn du lịch cho mình không.
Lộ Nam trả lời: rất vui lòng.
Cô không biết Lâm Hạo Vũ định làm gì, nhưng có lẽ là bạn không phải địch.
"Sao thế?" Trần Kiêu hỏi.
Lộ Nam gửi tin nhắn, Trần Kiêu nghe thấy màn hình có tiếng gõ nhẹ.
Lộ Nam tán thưởng nói: "Cháu trai của Lâm lão tiên sinh, anh còn nhớ không?"
Trần Kiêu có ấn tượng, cậu ta nhìn rất ông cụ non.
"Ừ, em cũng thấy vậy." Lộ Nam nói ra suy đoán: "Bọn họ ngoài tham dự lễ khen thưởng Hoa kiều, còn sẽ tổ chức buổi đấu thầu đường núi Vân Đình, em cảm thấy chuyện này Lâm Kỳ Vĩ chỉ là người phụ trách trên danh nghĩa." Hơn nữa, cô cảm thấy chuyến này Lâm Hạo Vũ tới TQ, nhất định còn có việc khác.
Trần Kiêu mỉm cười: "Cũng tốt, Lâm Kỳ Vĩ tiên sinh ắt hẳn sẽ phải chú ý hình tượng trước mặt con trai."
Chắc sẽ không sáng mắt lên nhìn Nam Nam, điệu bộ muốn chảy nưc miếng nữa nhỉ. Trần Kiêu "nhớ thù", nghĩ vậy.
Trần Kiêu nói không sai.
Hôm sau, /, Lộ Nam cho Lý Thanh nghỉ, cô làm hướng dẫn du lịch cho cha con họ Lâm, bọn họ có đầy đủ tài xế vệ sĩ.
"Tôi nghe nói chị Lộ Nam tới BK chưa đến năm, không ngờ lại biết rõ những thắng cảnh ở nơi này đến vậy."
Lộ Nam ăn ngay nói thật: "Thực ra tôi ít có thời gian rảnh, vừa rồi đều đọc giới thiệu có sẵn thôi."
Lâm Hạo Vũ ngẩn ra, sau đó cười ầm lên.
Bọng mắt và hàm răng trắng tinh của cậu ta đầy cảm giác thiếu niên, nhìn thế này mới giống một chàng trai tuổi: "Chị thật thú vị."
"Quá khen."
Bọn họ chuyện trò vui vẻ, Lâm Kỳ Vĩ có cảm giác lạc lõng.
Dạo qua thắng cảnh, ăn cơm trưa xong, Lâm Kỳ Vĩ nhút nhát kiến nghị: "Chương Lễ hẹn tôi đua xe, Lộ Nam, đi cùng nhé?"
Lộ Nam còn chưa trả lời.
Lâm Hạo Vũ đã không cho từ chối: "Tôi nghe cha nói, chị Lộ Nam cũng yêu xe, tôi rất chờ mong đấy."
Lộ Nam bụng nhủ: quả nhiên, con trai còn cường thế hơn cha.
"Vậy tôi đi ké Lâm tổng." Lộ Nam đồng ý.
Chương Lễ hẹn ở một khu đua xe tương đối cao cấp, Lộ Nam tới nhìn anh ta một cái: chỗ này nhất định không thể đặt ngay, đây là có chuẩn bị trước.
Nhưng nhìn tới bóng dáng cao lớn bên cạnh Chương Lễ, Lộ Nam cũng không kinh ngạc.
Chương Kỳ làm việc, tất nhiên chu toàn.
Lâm Kỳ Vĩ yêu xe là chuyện tiết lộ khi Lộ Nam ở Vân Đình gọi điện thoại cho Chương Lễ hỏi han vài thứ về xe, anh em họ Chương bây giờ có thể tặng thứ Lâm Kỳ Vĩ thích, Lộ Nam chỉ cảm thấy bọn họ thông minh, sẽ không thấy bị mạo phạm.
Chương Lễ giới thiệu cho cha con họ Lâm về anh trai mình.
Chương Kỳ quả nhiên không hàn huyên nhiều, bởi vì anh ta nhận ra, lòng dạ Lâm Kỳ Vĩ đều đặt vào đường đua - hàn huyên hoặc kéo gần khoảng cách đều không vội với nhất thời, Chương Kỳ rất kiên nhẫn.
Lúc Lâm Kỳ Vĩ và Chương Lễ đi thay quần áo, Lâm Hạo Vũ hỏi: "Chị Lộ Nam, tới cũng tới rồi, không chạy hai vòng sao?"