Lộ Nam liếc nhìn Lâm Hạo Vũ.
Cậu ta vẻ mặt tự nhiên, dường như chỉ thuận miệng đề ra; hoặc giả chỉ là chàng trai trẻ tò mò mà thôi.
[Được, cậu muốn cosplay như vậy tôi cũng không cần thiết vạch trần.]
"Đã rất lâu không chạm vào tay lái, e rằng hơi ngượng tay."
Lộ Nam nói sự thật khách quan, mà không phải tìm cớ.
Đời này căn bản cô chưa từng đua xe, như vậy nên tính từ đời trước.
Đời trước lúc rảnh rỗi ở nhà, Lộ Nam từng làm rất nhiều chuyện phản nghịch, lười biếng, chơi ván trượt, đua xe gì đó đều có.
Nhưng trước khi sống lại năm, cô tìm được hứng thú khác, đã từ từ giảm bớt tham dự mấy hoạt động kiểu này, cộng thêm năm sau khi sống lại, cô phải hơn năm chưa bước lên đường đua.
Quả thật "rất lâu".
Lâu tới mức nhớ lại hồi đó mở cửa xe cao ngạo tự khen mình là thiên tài, Lộ Nam không dám bảo đảm, bây giờ mà lên đường đua, cô sẽ chạy với tốc độ thế nào.
Nhưng khi Lâm Hạo Vũ giương vẻ mặt "thấu hiểu", Lộ Nam lại cười nói: "Nhưng hôm nay có cơ hội tốt thế này, không chạy vài vòng thật đáng tiếc."
Chương Kỳ ung dung đứng cạnh nhìn Lộ Nam. Anh ta biết Lộ Nam là người thế nào, cô dám chấp nhận, tất nhiên là có chút năng khiếu - nghĩ vậy, Lộ Nam hình như không gì không làm được, năng lực làm việc mạnh, kiểu giải trí "chơi bời nhảy múa" này cũng rành, thảo nào thằng em ngốc của mình trước mặt cô ta ngoan ngoãn như chuột thấy mèo.
Khi Lâm Hạo Vũ mở miệng thăm đò đã nghĩ tới khả năng: , chị ta đáp ứng; , chị ta không đáp ứng.
Sau khi biết mình phải tới BK cùng cha, cha suốt ngày nhắc tới "Lộ Nam", Lâm Hạo Vũ đã muốn nghĩ cách chứng thực chân tướng, không ngờ trời cũng giúp ta, anh em họ Chương đưa cơ hội tới trước mắt.
Lâm Hạo Vũ biết cha cậu ta ngây thơ, dễ tin người thế nào.
Cậu ta hoài nghi khi nghe về Lộ Nam trẻ tuổi, xinh đẹp, thú vị từ miệng cha; đến khi ông nội cũng giải thích về Lộ Nam, nói chị ta tuyệt đối không thể liên quan tới đám Malaysia thèm nhỏ dãi khu giải trí Vân Đình, Lâm Hạo Vũ tò mò về Lộ Nam đạt đỉnh.
Chỉ tiếc, lúc đó cậu ta chỉ nhìn qua chị ta, chào hỏi mà thôi.
Thời gian ngắn ngủi, cho dù cậu ta có am hiểu nghiền ngẫm lòng người tới đâu, cũng không có cách nào nhìn thấu Lộ Nam.
Sự thật chứng minh, không những cha, ngay cả ông nội đều rất ủng hộ việc tăng thêm đơn đặt hàng định chế rượu Hài Hòa Nguyên Xuyên. Một đơn đặt hàng triệu đô la không quan trọng, quan trọng là: đây liệu có phải mới chỉ bắt đầu?
Lâm Hạo Vũ càng không nhìn thấu, thì càng muốn thăm dò Lộ Nam.
[Bất kể thế nào, Lộ Nam dám đồng ý, ít nhất chứng tỏ chị ta thật sự hiểu xe, biết chơi xe. Nếu có thể chứng thực tai họa tan biến trong vô hình đó quả thật là công lao của chị ta, như vậy nhà họ Lâm quả thật nên cảm tạ chị ta tử tế.] Lâm Hạo Vũ nghĩ thế, trên mặt lại mỉm cười tò mò: "Tôi rất chờ mong."
Khu đua xe này phần mềm phần cứng đều rất chuyên nghiệp, không phải người bình thường có thể chi trả, Lộ Nam không biết Chương Lễ làm thẻ VIP kiểu gì, nhưng cô đã hỏi, thẻ của Chương Lễ còn có thể thuê thêm một chiếc xe.
Chương Lễ là người cầm thẻ hôm nay, anh ta đổi xong quần áo đi ra, cười khì nói: "A, Lộ tổng cũng ngứa nghề? Tốt lắm, trước kia cô chỉ nói miệng mà thôi, hôm nay là ngựa hay la lôi ra chạy là biết."
Chương Kỳ trợn mắt em trai: ngốc nghếch, suốt ngày khiêu khích, cuối cùng bị giẫm xuống đất cọ sát là đứa nào?
Chương Lễ sờ mũi: "Ừm, tôi có thẻ VIP, cho nên cô không cần trả tiền thế chấp, nhưng cô vẫn phải đưa ra bằng lái xe và ký hợp đồng miễn trách nhiệm đấy."
Lộ Nam rất quen thuộc quy trình này, gật đầu với Chương Lễ và Lâm Hạo Vũ, đi làm công tác chuẩn bị.
Chương Lễ kêu lên hai tiếng: "Cô chọn xe gì thế?"
Không phải anh ta keo kiệt. Khu đua xe này đều có xe đua giá từ thấp tới cao, loại "giá cao" nếu bị hư tổn, tuyệt đối có thể khiến người khuynh gia bại sản.
Lộ Nam ấy à, quả thật là bạn anh ta, nhưng tình bạn giữa họ cũng không sâu tới mức đứng ra bảo đảm triệu nha.
Suy nghĩ của Chương Lễ, Lộ Nam không cần ngoái lại cũng biết.
Cô phất tay, chỉ vào chiếc xe đua đỏ bên cạnh cột quảng cáo: "Chiếc này không tồi, tôi chọn nó."
Chương Lễ thở phào nhẹ nhõm: Alfa Romeo hả, tốt tốt, hơn triệu mà thôi, lỡ như hỏng hóc, tự Lộ Nam cũng đền nổi. A hừ hừ hừ, cái mồm này của ta.
Lâm Kỳ Vĩ ra ngoài muộn hơn, không thấy Lộ Nam, nhưng nhìn thấy Chương Lễ đang nhổ nước bọt.
Lâm Kỳ Vĩ không thích động tác này, nhưng nể tình Chương Lễ tối qua trò chuyện với mình rất vui, nên nhịn, nếu lát nữa Chương Lễ biểu hiện kém cỏi, anh ta sẽ ghi nhớ hành vi không văn minh này của Chương Lễ, trừ điểm kết bạn.
Nhưng rất nhanh, Lâm Kỳ Vĩ đã không ghét bỏ Chương Lễ nữa, bởi vì: "Lộ Nam cũng xuống đường đua?"
Chương Lễ trịnh trọng nói: "Đúng vậy. Lâm tổng, chúng ta hôm nay nhất định không được thua."
Đó là đương nhiên. Lâm Kỳ Vĩ thầm nghĩ, anh ta chơi xe hơn năm, nói câu khoa trương thì đã tới trình độ đua xe chuyên nghiệp, nếu không phải vì chuyện kinh doanh ràng buộc, chưa biết chừng bây giờ anh ta đã nâng cúp F rồi!
Lộ Nam thay xong quần áo ra ngoài, chỗ này không nhiều trang phục đua xe cho nữ, cô chọn bộ màu đen, ôm mũ cùng màu, tương phản quá lớn với hình tượng cổ cồn trắng mọi ngày.
Đừng nói Chương Lễ kinh ngạc, ngay cả Chương Kỳ cũng phải nhìn với cặp mắt khác.
Lộ Nam cười tươi rói, nói với Lâm Kỳ Vĩ và Chương Lễ: "Đi thôi, đi khởi động."
Chương Kỳ đồng thời mời Lâm Hạo Vũ: "Chúng ta lên khán đài xem?"
Chỗ đó không những có thể quan sát toàn trường, còn có màn hình lớn nhiều góc quay, tầm nhìn rất tốt.
...
chiếc xe đua khởi động nóng xe trên đường tập, đồng thời cũng là người lái và xe làm quen lẫn nhau.
Trên đường tập luyện là Bugatti đen, Ferrari vàng tươi, và Alfa Romeo đỏ như lửa.
Cái sau quả thật đẹp, nhưng giá cả xa xa không bằng cái trước.
Chương Kỳ hỏi Lâm Hạo Vũ: "Tiểu Lâm cảm thấy ai sẽ thắng?"
Lâm Hạo Vũ dự đoán: "Cha tôi sẽ không thua."
"Vậy cậu cảm thấy Lộ Nam - Lộ tổng thế nào?" Chương Kỳ kiên nhẫn hỏi.
Vấn đề này rất thú vị.
Lâm Hạo Vũ không có ý định làm thân với Chương Kỳ, hững hờ nói: "Chị Lộ Nam chịu xuống trường đua, cũng đã thắng rồi."
Thật là câu trả lời khéo léo.
Người mà bọn họ đang nói tới thì căn bản không để ý bên ngoài.
Lộ Nam đội mũ sắt, mở cửa xe.
Cô đã rất lâu không chạm tới mấy thứ này.
Chiếc xe Alfa Romeo này mặc dù giá bán chỉ hơn triệu tệ, nhưng nhìn vào tăng tốc trong vòng km, thì chỉ chậm hơn .s so với Bugatti Lâm Kỳ Vĩ chọn, ngang hàng với Ferrai Chương Lễ chọn. Đương nhiên, tăng tốc từ -km, Romeo bất lợi rõ hơn chút, nhưng mấy người ở đây đều không phải tay đua chuyên nghiệp, sự khác biệt rất nhỏ này, ảnh hưởng không lớn tới thắng bại.
Lộ Nam có phần mê mẩn nhìn thân xe hình giọt nước đỏ rực và gầm xe gần như dán xuống mặt đất, thiết kế này có thể cản sức gió xuống thấp nhất. Cho nên, xe đua không phù hợp lái trong thành phố.
Cô còn biết, gầm xe chiếc này toàn bộ làm từ sợi carbon, chất liệu này không những có thể hạ thấp trọng lượng thân xe, còn có thể bảo vệ người lái tốt hơn.
Cô sờ vào khung xe và đai an toàn chốt, nghe thấy tai nghe vang lên tiếng Chương Lễ thúc giục, bèn lấy lại tinh thần, ngồi vào khoang lái.
"Lộ Nam, còn chưa lên xe? Tôi bảo này, bây giờ hối hận muốn đổi xe cũng không kịp nha."
"Chương Lễ, trên đường đua không có bạn, tôi sẽ không hạ thủ lưu tình với anh nha." Học ngữ điệu đắc ý của anh ta, Lộ Nam thả câu tàn nhẫn.
Cô sờ tay lái, cười nhẹ: giá rẻ, nhất định sẽ chậm sao?
...
Trường đua xe ở BK này xây theo tiêu chuẩn F, trường đua vòng tròn dài .km, tổng độ dài .km, nghĩa là phải chạy đủ vòng, giữa đường không thể dừng lại.
Đây là khảo nghiệm cực lớn đối với tố chất tâm lý và thể lực của tay đua.
Nghỉ lễ quốc khánh, trường đua xe thưa thớt người, biết chỗ này có người muốn đua, bèn lên khu kim cương trên khán đài chuẩn bị xem náo nhiệt.
Có thể tới đây chơi, ít nhiều đều hiểu xe, nhìn chiếc xe trên đường đua, không ai coi trọng Romeo.
Nhưng kết quả cuối cùng khiến mọi người giật mình.
Romeo đỏ như lửa vừa xuất phát đã giữ vị trí thứ hai, vững vàng vượt qua Ferrai vàng tươi.
Nhưng bởi vì camera quay tới trong xe, khán giả phát hiện Romeo đỏ rõ ràng là phụ nữ đang lái, thế là lại bắt đầu xem nhẹ, bởi vì nhìn vào góc độ khoa học, thể lực phụ nữ lái xe hoàn toàn không thể so sánh với nam.
Kết quả cuối cùng, lại vả mặt mọi người.
Romeo đỏ luôn giữ vị trí thứ hai, trong vòng cuối cùng thậm chí có lúc còn muốn vượt Bugatti, đáng tiếc Bugatti đen mỗi lần cua đều không chậm lại không mắc sai lầm, còn trên đường thẳng, Romeo vẫn không đủ ưu thế so với Bugatti, cuối cùng thua bởi Bugatti bằng chênh lệch rất nhỏ.
Nghĩa là Lâm Kỳ Vĩ chiến thắng, Lộ Nam hạng hai, Chương Lễ hạng .
Khán đài phát ra tiếng ảo não.
Đại khái bởi vì "phản kích" luôn là hình ảnh mà mọi người thích xem.
Khán giả tiếc nuối cho Romeo, nhưng Lộ Nam lại cảm thấy rất đã ghiền, cô đã tận lực.
Xuống xe, cô tháo mũ, vẻ mặt đầy mồ hôi đập tay với người còn lại - thực ra, bắp thịt cánh tay cô đã bắt đầu run nhẹ, nếu không phải sau khi sống lại luôn kiên trì tập thể dục, e rằng vòng này đều không thể chạy xong.
Chương Lễ thua vẫn hào hiệp, anh ta không hề nhụt chí, ngược lại lấy làm lạ: "Tôi thật không ngờ, Alfa Romeo xuất phát còn nhanh hơn Ferrari! Cô cua cũng khá tốt!"
Lộ Nam vươn ngón cái và ngón trỏ tay phải, ra hiệu khoảng cách chừng .cm: "Nhanh hơn chút, mạnh hơn chút."
Sau đó mỗi một vòng, tăng thêm một chút, cô liền vững vàng nhanh hơn Chương Lễ.
Còn sau vòng cô liệu có thể vượt qua Lâm Kỳ Vĩ?
Cái này kỳ thực không mấy quan trọng.
Bởi vì cô đã qua tuổi nhất định phải thắng, qua tuổi thông qua tốc độ phát tit cảm xúc tiêu cực.
Cô của hiện tại, có thể kiềm chế, hiểu được nhẫn nại.
Đây, mới là người nội tâm mạnh mẽ thật sự - cô thắng được, cũng thua được.
"Chị Lộ Nam." Trên khán đài, Lâm Kỳ Vĩ kêu lên.
Lộ Nam quay lại.
"Tách".
Là tiếng chụp polaroid.
Lâm Hạo Vũ ném tấm ảnh, cười nói: "Tặng chị."
Cậu ta đã xác nhận được việc mình muốn, chị Lộ Nam này, là người đáng để kết giao. Ẩn bớt