Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

chương 117

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cả Tạ gia đều đặt vinh nhục của gia tộc lên đầu, chỉ có mẫu thân mới thật lòng suy xét cho nữ nhi là nàng ta.

Kiếp trước nàng ta tích bao đức mà kiếp này mới được làm nữ nhi của mẫu thân?

Rời khỏi An Thọ Đường, Tạ Cảnh Ngọc đuổi theo Vân Sơ, không nhịn được hỏi: “Phu nhân thật sự muốn cho Phinh tỷ nhi từ hôn sao?”

“Đương nhiên không phải.” Vân Sơ mở miệng: “Phinh tỷ nhi bây giờ vì Tạ gia mà bị Đức phi làm khó dễ, nếu trên dưới Tạ gia đều cho rằng đây là nó đáng nên chịu, cả đám người đều lạnh nhạt, sau này nó gả vào phủ An Tĩnh Vương thì sẽ trù tính giúp Tạ gia sao?”

Tạ Cảnh Ngọc bừng tỉnh đại ngộ: “Vẫn là phu nhân thông tuệ.”

Vân Sơ không tỏ thái độ, tiếp tục đì về phía Sanh Cư.

Tạ Cảnh cũng theo nàng về Sanh Cư, hắn ta mím môi hỏi: “Ta mới biết được lần trước nhạc mẫu đưa nàng tới chỗ thần y, không biết thần y nói thế nào?”

“Thần y nói phải tích cực điều trị, có kê cho ta mấy đơn thuốc.” Vân Sơ đảo mắt: “Một lần thần y chẩn mạch tốn năm ngàn lượng bạc, phu quân cảm thấy số bạc này là ai nên bỏ ra?”

“Hài tử tương lai của nàng là con vợ cả chính thống của Tạ gia, số bạc này đương nhiên là Tạ gia bỏ ra.” Tạ Cảnh Ngọc tiếp lời: “Ta sẽ cho người mang phí chẩn mạch trả về cho nhạc mẫu.”

Năm ngàn lượng bạc với hắn ta mà nói không phải là con số nhỏ, nhưng cũng may hắn ta là nhạc phụ tương lai của An Tĩnh Vương, có rất nhiều cách để lấy được số bạc này.

Hắn ta chậm rãi tới gần Vân Sơ, đặt tay lên vai nàng: “Phu nhân, tối nay ta tới Sanh Cư.”

Vân Sơ chỉ cảm thấy vô cùng ghê tởm.

Nàng lui về phía sau một bước, tránh né sự đụng chạm của Tạ Cảnh Ngọc, bước đến bên cạnh án kỷ: “Thần y nói cả hai phu thê đều phải điều trị thân thể, trong lúc điều trị không được cùng phòng.”

Nàng lấy gói thuốc trên án kỷ đưa cho Tạ Cảnh Ngọc.

Tạ Cảnh Ngọc cảm giác đôi tay nặng xuống: “Ta cũng phải uống thuốc sao?”

Vân Sơ gật đầu: “Đương nhiên, nếu phu quân không muốn sinh hài tử nữa thì không cần uống.”

Nàng đã nói như vậy, Tạ Cảnh Ngọc biết nếu hắn ta từ chối điều trị kia thì quan hệ phu thê giữa hắn ta và Vân Sơ sẽ chấm hết.

Chờ điều trị xong, hắn ta và Vân Sơ hẳn sẽ có được một hài tử thuộc về chính mình.

Hắn ta thoáng nhìn Vân Sơ rồi cầm thuốc quay về viện của mình.

Thính Sương đứng bên cạnh, có chút khó hiểu hỏi: “Phu nhân, ngài đây là...”

Nàng ấy biết Tư thần y không có kê đơn cho đại nhân, thậm chí là đơn thuốc Tư thần y kê cho phu nhân cũng đã bị phu nhân xé nát.

Nàng ấy biết rõ phu nhân không có ý định điều trị thân thể, cũng không muốn tiếp tục sinh hài tử cho đại nhân.

Nhưng tại sao phu nhân lại đưa cho đại nhân nhiều thuốc như vậy?

Nàng ấy thật sự không hiểu phu nhân muốn làm gì. Vân Sơ vô cảm nói: “Hài tử Tạ gia đã đủ nhiều, thuốc đó có thể giải quyết không ít phiền toái.”

Hiện giờ Tạ gia có năm hài tử, đại tiểu thư Tạ Phinh, nhị tiểu thư Tạ Nhàn, đại thiếu gia Tạ Thế An, nhị thiếu gia Tạ Thế Duy, tam thiếu gia Tạ Thế Doãn, còn có tứ thiếu gia trong bụng Đào di nương... Tương lai Tạ phủ sẽ còn nạp thêm bốn năm di nương, đám di nương đó đều sinh nhi tử, sẽ còn có ngũ thiếu gia, lục thiếu gia, thất thiếu gia...

Nghĩ tới những chuyện xấu mà đám hài tử đó làm trong tương lai, trong lòng Vân Sơ lại ngập tràn hận ý.

Thay vì chờ đám hài tử đó gây họa cho nàng, chi bằng giải quyết nguồn gốc của vấn đề.

Chỉ cần Tạ Cảnh Ngọc không sinh nữa thì nàng đã giảm được bao nhiêu phiền toái.

Thính Sương vô cùng khiếp sợ.

Nàng ấy không biết phải diễn tả tâm tình của mình như thế nào.

Nhưng nàng ấy rất nhanh đã không còn tâm trạng để nghĩ tới chuyện chấn kinh này nữa.

Chuyện Vân Sơ nói tiếp theo khiến nàng ấy chẳng còn tâm tư nghĩ tới chuyện khác.

“Thính Sương, ta đã nhờ nương ta giúp ngươi xem mắt một người.” Vân Sơ mở miệng: “Sáng mai chúng ta về nhà một chuyến, ngươi xem thử có vừa ý hay không.”

“Phu, phu nhân...” Mặt mũi Thính Sương trắng bệch: “Nô tỳ không gả chồng, cả đời đều ở bên cạnh hầu hạ phu nhân...”

“Nếu cả đời ngươi không gả chồng, không sinh con, sẽ có một ngày ngươi hận ta.” Vân Sơ ôn nhu nói: “Thính Sương, ngươi và ta cũng trạc tuổi nhau, ta đã gả chồng năm năm, không thể tiếp tục chậm trễ ngươi.”

Thính Sương cắn môi dưới.

Phu nhân đã âm thầm đối đầu với Tạ gia, tương lai của phu nhân ra sao, nàng ấy thật sự không dám tưởng tượng.

Nếu nàng ấy rời khỏi phu nhân, bên người phu nhân còn ai để dùng nữa?

Trần bá vẫn luôn ở ngoại viện, Thính Tuyết quá thành thật, Thính Phong quá xúc động, sau này phu nhân muốn làm một vài chuyện bí mật, ai sẽ thay phu nhân đi làm?

Nhưng Thính Sương cũng không nói gì, chờ ngày mai về Vân gia gặp người kia, nàng ấy cứ nói bản thân không vừa ý là được.

Cho dù thế nào, nàng ấy cũng không thể rời khỏi phu nhân.

Muộn một chút, Thính Tuyết tới bẩm báo: “Đại nhân đã lệnh cho nha hoàn sắc thuốc kia, cũng đã uống xong rồi.”

Vân Sơ gật gật đầu: “Không cần theo dõi nữa.”

Thuốc kia chỉ cần uống một lần là đủ.

Nàng sẽ cho người xử lý số thuốc đó, những liều thuốc sau này chính là thuốc điều trị thân thể nam nhân chính thống.

Sáng hôm sau, Vân Sơ mang theo Thính Sương và Thính Phong về Vân gia.

Dọc theo đường đi, Thính Sương lo sợ bất an nắm ngón tay, Thính Phong lại tùy ý nhìn ra ngoài cửa sổ: “Phu nhân ngài xem, người ta xếp một hàng thật dài trước cửa tiệm băng.”

Vân Sơ nhìn qua đó, trước cửa bốn tiệm băng đông đúc nhất kinh thành toàn là hạ nhân của những nhà phú quý được chủ tử sai sử đến mua băng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio