Vì băng quá cháy hàng mà vẫn còn tận mấy tháng oi bức như vậy nên nàng vàTrần bá đã thương nghị, mỗi ngày đều giới hạn số lượng bán ra.
Trên cơ bản, chỉ cần tới giữa trưa là đã hết lượt mua băng trong ngày hôm đó.
Vì thế mà những nhà phú quý kia không thể không phái người tới đây xếp hàng từ sớm.
Đầu đường có rất nhiều người đang bàn tán về lều tránh nóng.
“Trước đây ta vẫn cứ khó hiểu mãi, băng không phải chỉ là một khối nước sao, bán đắt như vậy làm gì, mãi đến khi Vân phu nhân làm lều tránh nóng, ta mới biết dưới ánh nắng hè chói chang nóng bức này, băng còn quý hơn cả hoàng kim.”
“Còn phải nói sao, sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên ta cảm nhận được sự thoải mái của việc dùng băng ngày hè, thật sự phải cảm tạ Vân phu nhân.”
“Di, các ngươi đang nói là lều tránh nóng sao, đó là nơi nào vậy?”
“Sao chuyện lớn như vậy mà ngươi lại không biết chứ, ở ngõ Quế Hoa thành Tây đó, đi đến cuối ngõ, sân viện ở đó sẽ được mở cửa hai canh giờ vào buổi chiều, ai cũng có thể vào đó tránh nóng, cũng không biết cái sân viện đó được bày bao nhiêu băng, vừa đi vào trong đã cảm nhận được không khí của mùa đông, vô cùng mát mẻ!”
“Trời ạ, toàn bộ sân viện kia đều được trang bị băng sao, vậy phải tốn bao nhiêu bạc chứ, Vân gia giàu có như vậy à?”
“Vân gia có ba vị đại tướng quân, là thế đại gia tộc chân chính, sao có thể thiếu chút bạc mua băng. Hơn nữa kinh thành nhiều thế gia đại tộc như vậy, người giàu có nhiều không đếm xuể, cũng chỉ có Vân gia lấy bạc làm việc thiện, Vân phu nhân thật là Bồ Tát sống.”
“Vân tướng quân ra tiền tuyến bảo vệ quốc gia, Vân phu nhân đào bạc giúp bá tánh tránh nóng, Vân gia yêu dân như con, đúng là gương sáng cho đám quan lại triều đình.”
“Nghe nói Vân tướng quân sắp khải hoàn hồi triều, tướng quân của chúng ta sắp về rồi!”
“Thật tốt quá thật tốt quá!”
“...”
Bá tánh hò reo vỗ tay rộn rã.
Vân Sơ có chút cảm khái.
Nàng cũng chỉ là bố trí một ít băng vụn, cho bá tánh tới nghỉ ngơi miễn phí, thật ra cũng chẳng tốn nhiều bao nhiêu nhưng lại được dân chúng ca ngợi như vậy.
Bá tánh thật thà chất phác, chỉ cần bỏ ra một chút thì cũng đã khiến bọn họ ghi tạc trong lòng.
Lúc gặp nguy hiểm, bọn họ sẽ không màng tất cả mà xông lên.
Chẳng qua lực lượng của dân chúng quá mức yếu ớt, đời trước mấy chục ngàn bá tánh cầu xin nhưng cũng không thể d.a.o động ý muốn xử trí Vân gia của Hoàng Thượng. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Sám Hối Muộn Màng (Bồ Đề Tuyết, Truy Thê)
2. Hiệp Nghị Bắt Buộc (Cưỡng Chế Thỏa Thuận)
3. Sau Khi Kết Hôn Tổng Tài Không Về Nhà
4. Sau Khi Hoài Nhãi Con Tiểu Sư Thúc Nam Chủ, Ma Quân Mang Cầu Chạy
=====================================
Xe ngựa nhanh chóng ngừng trước cửa Vân phủ. Vừa xuống xe ngựa, Thính Sương lại cảm thấy khẩn trương.
Bước vào trong, nàng ấy đã nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi đang đứng trong viện của Lâm thị.
Thấy nàng ấy đi vào, nam tử kia khẽ nghiêng đầu, chỉ dám nhìn trộm một cái rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
“Chuyện ta mới dặn dò, ngươi cứ làm theo như vậy, ngươi lui xuống trước đi.” Lâm thị mở miệng cho nam tử kia lui xuống rồi nhìn về phía Vân Sơ: “Người đó là tiểu nhi tử của Vu ma ma, đang đi theo một phó tướng dưới trướng cha con để rèn luyện, con thấy thế nào?”
Vân Sơ nhìn về phía Thính Sương.
Thính Sương cúi đầu, đang nghĩ xem phải cự tuyệt thế nào thì lại nghe Lâm thị nói: “Thính Sương, ngươi và Sơ nhi cùng nhau lớn lên từ nhỏ, ta xem hôn sự của ngươi cũng quan trọng như của Sơ nhi vậy, nếu ngươi không hài lòng thứ cứ lắc đầu, không cần vì bất kỳ điều gì mà khiến bản thân phải chịu oan ức. Ngươi không hài lòng người này thì ta sẽ tìm cho ngươi người khác, Vân gia quân có rất nhiều tiểu tử tốt, chúng ta có thể từ từ lựa chọn.”
Thính Sương: “...”
Nói cách khác là từ chối người này thì sẽ còn có rất nhiều người khác đang chờ.
Cũng đâu thể cứ tới người nào là từ chối người đó, như vậy chẳng khác nào khiến Vân phu nhân thất vọng buồn lòng...
“Nô tỳ...” Thính Sương có chút phát sầu: “Nô tỳ cũng không biết.”
“Cũng phải, chỉ mới gặp mặt một lần, bắt ngươi quyết định thì cũng quá hấp tấp rồi.” Lâm thị cười nói: “Sơ nhi, đợi lát nữa về Tạ gia, con mang Vu Khoa đi theo luôn đi, để hắn và Thính Sương làm quen nhiều một chút rồi lại quyết định sau.”
Vân Sơ gật đầu: “Cũng vừa lúc con đang thiếu nhân thủ, vừa lúc để Vu Khoa giúp con xử lý một vài việc ở ngoại viện, Trần bá cũng được nhẹ nhàng hơn một chút.”
Chuyện này cứ được quyết định như vậy.
Lúc dùng cơm, Vân Sơ còn nhắc tới lều tránh nóng: “... Lều tránh nóng của Vân gia đã ban ơn cho rất nhiều dân chúng nghèo khổ, hiện giờ dân chúng vô cùng tôn sùng Vân gia, cũng không biết là họa hay phúc, cũng phải nghĩ cách phòng bị một chút.”
Nàng thật sự không ngờ một lều tránh nóng nho nhỏ lại khiến dân chúng phản ứng lớn như vậy, nếu chuyện này đi quá xa thì sẽ bị phản tác dụng.
Liễu Thiên Thiên buông đũa: “Tuy Vân gia tạo phúc cho bá tánh nhưng người có tâm sẽ nghĩ là Vân gia đang mượn lòng dân, hiện giờ Vân gia cũng xem như đứng trên chỗ cao, chỉ cần không cẩn thận một chút là...”
Lâm thị lắc đầu: “Hai người các con đừng lo lắng nhiều quá, Vân gia đời đời trung lương, tín nhiệm của Hoàng Thượng đối với Vân gia như nước sông cuồn cuộn, không thể nào đối phó với Vân gia.”
Bà ấy biết Hoàng Thượng có chút kiêng kị Vân gia cho nên mới sắp xếp cho nữ nhi Vân gia gả thấp, lại không kết giao với thế gia nào, trưởng tử Vân gia cũng không theo nghiệp võ, khoa cử cũng cố ý thi kém một chút, sự kiêng kị của Hoàng Thượng kiêng kị cũng dần dần biến mất.
Vân Sơ cười khổ.
Nàng cũng từng cho là như vậy.
Sự thật chứng minh, võ tướng thế gia có sức ảnh hưởng với hoàng quyền, chú định chỉ có một kết cục.
“Mùa hè năm nay quá oi bức, nếu không có lều tránh nóng thì không biết sẽ có bao nhiêu người bị nóng chết.” Lâm thị nói: “Sự ngờ vực của Hoàng Thượng chỉ là thứ hư vô mờ mịt, mà dân chúng c.h.ế.t vì nóng là sự tồn tại chân thật, chẳng lẽ vì những chuyện chưa xảy ra mà để nhiều bá tánh vô tội phải c.h.ế.t như vậy sao?”