Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ

chương 159

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong chính sảnh, Tưởng Quyền đang nói chuyện cùng với Tuyên Ly và Hạ Thành. Cũng phải thừa nhận rằng mất năm qua, Tuyên Ly rất chăm chỉ, nhiều thành tích xuất sắc, thường ngày cũng rất biết cư xử.

Sự xa cách của Hoàng đế với hắn cũng nhạt bớt dần, ông nhìn Tuyên Ly với con mắt khác, càng thêm trọng dụng. Ngũ hoàng tử dần yếu thế hơn, danh tiếng của Tuyên Ly càng ngày càng cao.

Thái tử thì liên tục mắc sai lầm, chuyện phế bỏ gần như đã chắc chắn chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Nhưng chuyện ai sẽ là Thái tử tiếp theo thì lại là chuyện lớn trong triều thần, kẻ nào cũng chen nhau chia bè phái. Có thể nhìn ra dễ nhất đó chính là Hạ gia và Tưởng gia, cả hai đều đứng về phía Bát hoàng tử.

Tuyên Ly nở nụ cười hiền hoà, nói chuyện đầy khiêm tốn nhưng trong đó ẩn chứa đầy hoài bão. Hà Thành và Tưởng Quyền càng nhìn càng thấy sự lựa chọn của mình thật chính xác. Tuyên Ly có tài năng, hiện tại lại là người nổi bật nhất.

Ở một chỗ khác, Hạ Nghiên đang tiếp các trưởng bối Hạ gia. Mọi người nhìn bụng của Hạ Nghiên, Thân Nhu cười nói. “Bụng ngươi càng ngày càng to, ta sợ lúc mang thai Kiều Kiều cũng không to như thế. Có khi lại là sinh đôi đấy.”

Sắc mặt Hạ Nghiên cứng đờ, nở nụ cười chua xót trong lòng. Sinh đôi ư? Con trai của bà ta đã sớm lìa thế gian này rồi, nói gì đến sinh đôi. Chỉ cần nghĩ tới chuyện sinh non trong đêm hôm đó, Hạ Nghiên muốn xé nát Hồng Anh và Tưởng Nguyễn thành trăm mảnh. Mặc dù không biết rốt cuộc hai mảnh lụa đó đã được tráo đổi như nào nhưng có thể khẳng định rằng chắc chắn do hai kẻ kia gây nên. Đôi mắt Hạ Nghiên hơi loé lên, cứ vui đi, cười thêm được chút nào hay chút đó. Đợi lát nữa sẽ khiến các người muốn khóc cũng không khóc được.

Thân Nhu tuy là người đã sinh con nhưng dáng vẻ vẫn càng ngày càng đẫy đà xinh đẹp, có một chút mặn mà quyến rũ. Bởi vì thế nên càng khiến sắc mặt Hạ Nghiên vừa sinh non nổi bật hơn, giống như chỉ một đêm mà đã già đi chục tuổi.

Thân Nhu nhìn Hạ Nghiên, trong lòng cũng rất nghi ngờ. Hiện giờ Hạ Nghiên ở trong Tưởng phủ sống rất tốt đẹp, nhưng tại sao vẻ mặt tiều tuỵ như vậy? Làm gì còn dáng vẻ thanh lệ tao nhã của tài nữ. Chắc hẳn là do Tưởng Quyền sủng ái vị di dương xuất thân từ thanh lâu kia, bà ta càng nghĩ càng thấy đúng. Cuối cùng là không có bản lĩnh giữ được lòng người đàn ông của mình mà thôi!

Từ trước tới nay, Thân Nhu chỉ thấy dáng vẻ hào phóng bề ngoài của Hạ Nghiên, hiện tại trên mồm an ủi vài câu nhưng trong lòng thì lại rất hả hê.

Thiếu nữ bên cạnh đột nhiên lên tiếng nói. “Tưởng Nguyễn tại sao còn chưa đến, chẳng lẽ đây là đạo tiếp khách của Tưởng gia hay sao?” Thiếu nữ này khoác trên người một cái áo màu tím nhạt, vạt váy Hồ Điệp thêu hình đám mây. Vẻ mặt quyến rũ phong tình, nhưng đáng tiếc lời nói lại có chút nóng vội, đây chính là Hạ Kiều Kiều con gái do con trai trưởng Hạ gia sinh ra.

“Bản Quận chúa chưa từng nhận được thiệp của phu nhân, càng chưa nghe đến chuyện trưởng bối sẽ đến đây chứ đừng nói chuyện có khách. Vậy làm thế nào để tiếp khách đây?” Giọng nói phát ra từ phía ngoài cửa, mọi người trong phòng ngẩng đầu nhìn thì thấy Tưởng Nguyễn đang bước đến.

Hạ Kiều Kiều cắn chặt môi dưới, mắt nhìn chằm chằm vào Tưởng Nguyễn. Tưởng Nguyễn mặc một chiếc áo gấm thêu ánh trăng, da thịt như tuyết trắng, môi hồng, đôi mắt mê hoặc con người. Vốn là Hạ Kiều Kiều cũng có bảy phần nhan sắc, nhưng khi so với Tưởng Nguyễn thì một phần cũng không còn. Hạ Kiều Kiều tức giận không nói lên lời, càng khiến người khác tức hơn là sự châm biếm trong lời nói của Tưởng Nguyễn.

Không sai, bọn họ đến đây chưa từ đưa thiệp, cũng chưa từng nói muốn Tưởng Nguyễn tiếp đón, người ta khoan thai bước đến, bản thân cũng không kiếm được lý do nói lại.

“Nguyễn, con đã tới rồi. Kiều Kiều thật ra là muốn gặp con mà thôi.” Hạ Nghiên cười nói lảng đi, trong lòng nghĩ đang không biết phải làm thế nào để Tưởng Nguyễn đến, bà ta định đưa ra vài lý do nhưng cái nào cũng không ổn, khó có thể khiếnTưởng Nguyễn thoải mái đồng ý. Nhưng may sao vừa đúng lúc, giờ bà ta chỉ cần làm bước tiếp theo mà thôi.

Hạ Kiều Kiều nhếch miệng, không thèm để ý lời của Hạ Nghiên, Thân Nhu quan sát tỉ mỉ Tưởng Nguyễn. Thời điểm Tưởng Nguyễn rời khỏi Tưởng Phủ, bà ta chỉ coi Tưởng Nguyễn là một đứa bé gái giống như mồ côi mà thôi, nhưng chính đứa bé này lại khiến Hạ Tuấn ăn quả đắng.

Giờ thời gian trôi qua, thay đổi rõ rệt trở thành Quận chúa đương triều. Ba năm qua, nghe nói nàng rất được lòng Thái Hậu, đã thưởng không ít vàng bạc. Những năm gần đây Thân Nhu đã bắt đầu tính toán trong lòng, thề rằng sẽ để Hạ Tuấn kết hôn với Tưởng Nguyễn sau đó tra tấn nàng. Thứ hai là hiện tại thế lực phía sau Tưởng Nguyễn, có được thêm người nào cũng là sự hỗ trợ rất lớn, huống chi có khi còn thêm được một khoản tiền bạc.

Nhưng mà từ trước tới nay, Thân Nhu và Nhị nãi nãi của Hạ gia không hoà hợp, quan hệ chị em dâu cực kém. Tất nhiên sẽ không muốn Hạ Tuấn được lợi. Thân Nhu tính toán như thế thì chỉ giúp cho Hạ Tuấn, không bằng giúp nhà mẹ đẻ mình còn hơn. Nhà mẹ đẻ Thân Nhu có một cháu trai, tuổi tác cũng phù hợp kết hôn với Tưởng Nguyễn. Nếu thành công thì coi như phù sa không chảy ruộng ngoài.

Thân Nhu nghĩ thế thì ánh mắt nhìn Tưởng Nguyễn cũng nóng bỏng khác thường, Thiên Trúc nhíu mày, Tưởng Nguyễn mỉm cười. “Vị này hẳn là Hạ Đại phu nhân.”

“Đúng vậy. Nguyễn, không ngờ chớp mắt cái mà con đã lớn như vậy.” Thân Nhu nói nhiệt tình.

“To gan! Thấy Quận Chúa mà không hành lễ!” Thiên Trúc mặt lạnh tanh quát to một tiếng, dọa Thân Nhu giật nảy mình.

Tưởng Nguyễn dịu dàng. “Không sao. Hạ Đại phu nhân từng có duyên gặp ta một lần. Suy cho cùng thì là quá vui mừng nên mới quên mất chuyện này. Bỏ qua đi.”

Mặt Thân Nhu hết đỏ lại xanh sau khi nghe lời nói này. Chuyện ở từ đường ngày đó, mọi người đều hiểu rõ, chuyện còn chưa lắng hẳn xuống, Tưởng Nguyễn nói như này không khác gì tát vào mặt Hạ gia.

Mặt Hạ Nghiên cũng tái đi, Hạ Kiều Kiều tức muốn nổ phổi. Nhưng vẫn nhớ lời của tổ phụ dặn dò, chuyện gì xảy ra cũng phải nhẫn nhịn.

Hạ Nghiên đột nhiên cúi người, dùng khăn che miệng lại ho hai cái, Lâm Lang vội vàng vỗ nhẹ lên lưng Hạ Nghiên, nói. “Phu nhân cảm thấy không khỏe sao?”

Hạ Nghiên lắc đầu. “Có lẽ trong phòng hơi ngột ngạt, ngực hơi tức tức một chút.” Bà ta cười. “Kiều Kiều, đại tẩu, Nguyễn! Hay là chúng ta ra vườn đi dạo một chút đi, không khí bên ngoài cũng tốt hơn.”

Tưởng Nguyễn nhìn ra ngoài cửa sổ, trời thì nắng nóng không một gợn mây, giờ ra ngoài thì không khác gì đi phơi nắng cả. Vậy mà nàng vẫn mỉm cười nói. “Được, cũng vừa đúng lúc ta muốn ra ngoài hóng gió.”

Thân Nhu và Hạ Kiều Kiều là khách, tất nhiên sẽ không từ chối. Ba người dùng đứng dậy, đi theo Hạ Nghiên ra ngoài vườn. Công bằng mà nói thì, mặc dù bên ngoài nóng bức nhưng bởi vì Hạ Nghiên mang thai nên không dám dùng đá lạnh, phải đi ra ngoài sân. Trong sân vườn sạch sẽ, cứ cách nửa canh giờ sẽ có người lấy nước lạnh trong giếng đi lau bán đá, lại có bóng cây to râm mát, đúng là thoáng đãng hơn trong phòng nhiều.

Mấy người cùng đi về phía trước, vào một đình viện nhỏ cạnh áo nước nghỉ ngơi. Đây là đình nghỉ mát mà Hạ Nghiên đắc ý nhất, Hạ Nghiên từng có danh tiếng tài nữ trong kinh thành, sau khi vào Tưởng phủ thì tự mình trang trí nơi này. Đình nghỉ mát ngay cạnh ao nước nhỏ, đặt bút viết ‘Hạ Đường Nguyệt Sắc’. Đêm hè gió mát phơ phất, lá sen xanh biếc khắp ao, hoa sen nở rộ, ánh trăng trong nước, phong cảnh cực kỳ tao nhã. Lúc trước, sau khi sửa xong đình nghỉ mát này, Tưởng Quyền cực kỳ yêu thích, ban đêm thường xuyên đến đây với Hạ Nghiên ngồi nhâm nhi chén rượu, đóng vai một đôi tình nhân.

Tưởng Nguyễn cười lạnh trong lòng, nơi này là chỗ đầy tình ái của Tưởng Quyền cùng Hạ Nghiên, nhưng cũng là nơi khiến Triệu Mi đau lòng nhất. Lúc nhỏ, Tưởng Tín Chi đã từng có một lần bị bệnh đậu mùa, mấy ngày mấy đêm Triệu Mi vất vả, không quản thời gian chăm sóc Tưởng Tín Chi. Có những lúc Tưởng Tín Chi hỏi cha ở đâu, Triệu Mi đau đớn trong lòng, đi tìm Tưởng Quyền nhưng lại thấy ông ta đang uống rượu vui vẻ với Hạ Nghiên.

Lúc đó, nàng vẫn là một đứa bé không hiểu chuyện gì, chỉ thấy Tưởng Quyền cười vui vẻ bên Hạ Nghiên, rồi phát hiện ra mẫu thân mình mặt đầy nước mắt. Tưởng Nguyễn nhìn đình nghỉ mát, mỉm cười nói. “Hà diệp la quần nhất sắc tài, phù dong hướng kiểm lưỡng biên khai”

*dịch. Lá sen, quần lụa sắc thanh tao. Hoa xinh khoe thắm với má đào.

Lúc Triệu Mi đưa Tưởng Nguyễn còn nhỏ đến Nghiên Hoa Uyển, thì nghe thấy Tưởng Quyền đang ngâm hai câu thơ này đối lại với Hạ Nghiên một cách đầy ý vị hàm xúc, khi đó đường làm quan của ông ta đang rất rộng mở. Trong mắt Tưởng Quyền là sự dịu dàng và vui vẻ mà mẹ con Tưởng Nguyễn chưa bao giờ thấy được.

Hạ Nghiên giật mình, cười nói. “Nguyễn, đây là hai câu thơ mà cha con thích ngâm nhất đấy.”

Con mắt Thân Nhu đảo một vòng, cười hì hì. “Ta thấy ngươi rất biết hưởng thụ đấy. Ở đây có chỗ đẹp như này, trong phủ chúng ta có đốt đèn đi tìm cũng không thấy.”

Đúng lúc Hạ Kiều Kiều xen vào. “Đó là điều dĩ nhiên, trước đây cô cô có thể được gọi là tài nữ đệ nhất kinh thành, tất nhiên nữ tử nông thôn có thể so được.” Hạ Kiều Kiều luôn cho rằng Tưởng Nguyễn lớn lên ở nông thôn, khi còn nhỏ thì không được Triệu Mi nuôi nấng, tất nhiên sẽ không thể hiểu thơ văn. Tưởng Nguyễn chỉ coi như không nghe thấy ý trong lời nói của nàng ta, vẫn mỉm cười dịu dàng, Hạ Kiều Kiều thấy thế thì trong lòng càng tức hơn.

Hạ Nghiên lại giống như buồn bã. “Nói đến thì cũng đã hơn mười năm. Ngày trước, khi tỷ tỷ còn sống cũng đã từng khen ngợi đình nghỉ mát này. Nguyễn, giờ con cũng đã lớn như vậy rồi, chẳng mấy nữa là đến tuổi làm mai mối. Con lớn lên ở thôn trang, chỉ sợ không có người dạy bảo quy tắc. Mẫu thân định sẽ tìm ma ma dạy dỗ cho con có được không?”

Tưởng Nguyễn nghiêng đầu nghìn bà ta, chợt cười. “Mẫu thân nói như vậy là sao? Chẳng lẽ bên cạnh Thái Hậu nương nương không có ma ma dạy bảo ư?”

Hạ Nghiên ngớ người, vậy mà chưa nghĩ đến chuyện này, nhất thời cứng họng không nói được gì. Nhưng mở đầu rồi thì không thể cứ thế kết thúc, bà ta lấy một tay nắm lấy tay Tưởng Nguyễn, dịu dàng khuyên bảo. “Mẫu thân biết là con rất tốt rồi, cũng rất thông minh. Nhưng ma ma trong cung sẽ hiểu quy củ trong cung. Còn con sau này cũng phải lập gia đình, cần phải học một ít chuyện của quý phu nhân chứ.”

Tưởng Nguyễn cười nhạt nhìn bà ta, Hạ Nghiên bị đôi mắt kia nhìn khiến bản thân có chút chột dạ. Bà ta bỗng nhiên mở to mắt, hô to. “Nguyễn! Con làm gì vậy!!”

Ngay sau đó, cơ thể Hạ Nghiên lùi lại phía sau, giống như là Tưởng Nguyễn đã đẩy bà ta một cái rất mạnh, vừa chuẩn đến đúng bậc cầu thang, nghe tiếng ngã nặng nề một cái, Hạ Nghiên đã nằm dưới đất.

“Aaa!!” Tiếng hét to xuất hiện, dưới chân Hạ Nghiên có máu đỏ tươi xuất hiện, vạt áo bị máu thấm ướt.

“Tưởng Nguyễn!” Tiếng hét tức giận cũng bất ngờ phát lên ở hướng đối diện, Tưởng Nguyễn ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Tưởng Quyền, Hạ Thành và Tuyên Ky đang nghỉ ở đình đối diện. Ánh mắt của Tưởng Quyền tức giận cay độc giống như muốn ăn tươi nàng.

Tưởng Nguyễn vuốt ve vòng tay, khoé môi nở nụ cười không hiểu thấu.

Rùa đen cuối cùng cũng thò đầu ra rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio