Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ

chương 258

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhã gian Đông Phong lâu, Tiêu Thiều, Mạc Thông, Hạ Thanh ngồi vây thành một bàn, có vẻ Mạc Thông từ ngoài chạy tới, dáng vẻ xốc xếch, vừa vào tới đã đặt mông ngồi xuống, rót cho bản thân một chung trà, uống ực một cái như trâu gặm mẫu đơn. Sau khi uống xong, thở hổn hển nói với Tiêu Thiều. “Tam ca, đều sắp xếp xong rồi, bên phía Tuyên Ly cũng đã bố trí kỹ càng. Tuyệt đối sẽ không phát sinh vấn đề, huynh cứ chờ ngày ôm giai nhân về đi.”

Hạ Thanh ngồi nghe mà ngu ngơ, vội hỏi. “Gì mà ôm giai nhân về? Tam ca có người yêu rồi hả, là cô nương nhà nào? Tại sao lại liên quan tới Tuyên Ly?”

“Tên ngốc nhà ngươi.” Mạc Thông gõ đầu cậu ta. “Không thèm quan tâm tới chuyện đại sự của Tam ca, ngươi không biết cuối cùng Tam ca cũng mở mang đầu óc rồi, đáng tiếc hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, cô nương nhà người ta lạnh lùng lắm, Tam ca suốt ngày đều phải nghĩ cách gia tăng hảo cảm trước mặt người ta. Có điều cô ấy xinh lắm nhé, đại ca lại nắm binh quyền, nên Tuyên Ly cũng nhắm tới. Tam ca giận dữ vì hồng nhan, muốn ngáng chân Tuyên Ly.”

Mạc Thông nhạo báng, Tiêu Thiều chỉ im lặng uống trà, không để tâm tới, có hơi xuất thần, không biết đang suy nghĩ gì.

Hạ Thanh nghe vậy khoa trương kêu lên. “Cái gì? Ối dồi ôi, còn hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, Tam ca bị ăn canh bế môn, Thất sư đệ, ngươi đừng gạt ta nhé.”

Tiêu Thiều là ai kia chứ, thời kỳ thiếu niên cưỡi ngựa qua khắp đường lớn hẻm nhỏ kinh thành, phải nói rằng một đường đạp lên mùi thơm mà đi—— các cô nương trên khắp phố lớn ngõ nhỏ đứng xem không tiếc ném túi thơm quyên hoa về phía hắn. Dĩ nhiên, kết cục sau cùng đều là vật cưỡi của Tiêu Thiều nhuốm đầy hương hoa. Sau đó tới núi Già Nam, càng có vô số cô nương ôm tâm tư khác la hét muốn lên núi Già Nam bái sư học nghệ, việc ấy tất nhiên không có khả năng, dưới núi Già Nam đã được Bát Kỳ tiên sinh bố trí trận pháp, một khi rơi vào trận pháp, nguy cơ tứ phía. Khi đó bao nhiêu khuê tú trông mong Tiêu Thiều thương hương tiếc ngọc cố ý ‘xông vào’ trận, Tiêu Thiều đều mặc kệ không để ý tới. Đám sư huynh đệ đồng môn bọn họ còn phải chùi đít dọn dẹp tàn cuộc cho Tiêu Thiều. Khi đó Hạ Thanh và Mạc Thông tuổi còn nhỏ, chuyện làm nhiều nhất mỗi ngày chính là đi khắp núi đồi vớt người ra.

Vớt người ra thì cũng thôi đi, cái người được cứu còn vô cùng thất vọng khi nhìn thấy là họ, điều đó trở thành ác mộng của đám đệ tử núi Già Nam —— tổn thương tự ái lắm biết không.

Thật ra trong nhóm sư huynh đệ, không thiếu thiếu niên anh tuấn, đại khái vì khí chất Tiêu Thiều thành thục, toàn thân lại tỏa ra sự lạnh lùng, đứng giữa đám thiếu niên choai choai mới lớn tựa như hạc giữa bầy gà, có một loại mị lực đặc biệt. Khi đám thiếu niên bọn họ đang độ hiếu kỳ về những cô gái xinh đẹp, chỉ mỗi Tiêu Thiều vẫn thản nhiên vô cảm, dáng vẻ siêu phàm thoát tục. Lúc không có ai các sư huynh đệ cũng từng bàn tán với nhau, chắc chắn mai sau Tiêu Thiều sẽ vào thiếu lâm tự làm hòa thượng cho xem.

Ai ngờ hôm nay Mạc Thông lại nói thế, khiến Hạ Thanh thất kinh, trong lòng không biết là mùi vị gì, hẳn là chưa từng nghĩ tới một ngày nào đó nam thần trong mắt mọi người cũng có ngày rơi khỏi thần đàn, còn đụng phải tường Nam, đến cả Hạ Thanh mặt trẻ con bản tính thuần lương, cũng không nhịn được thầm cười trên sự đau khổ của người khác. Quả thật là phong thủy luân lưu chuyển, thiên đạo luân hồi, không tin thì ngẩng đầu nhìn thử đi, trời không bỏ qua cho ai.

“Há, hôm nay ngươi cũng gặp rồi đó, ” Mạc Thông nhìn nét mặt Hạ Thanh đã biết trong cậu ta đang suy nghĩ gì, cười ranh mãnh nói. “Chính là người thoát được một kiếp nhờ ngươi tới nghiệm thi, Hoằng An quận chúa, ngươi thấy rồi đấy, cái người bị vu oan kia.”

“Là cổ!” Hạ Thanh sửng sốt. Nhớ lại thiếu nữ mặc tù y nhưng khí chất ngời ngời trên điện Kim Loan, dung mạo xinh đẹp quyến rũ thật, tuy nhiên dáng vẻ ung dung bình tĩnh kia khiến Hạ Thanh hơi sợ. Hạ Thanh trầm ngâm một xíu, nghiêm túc nói. “Thì ra Tam ca thích mẫu người xinh đẹp quyến rũ, ta biết rồi, về sẽ viết thư báo cho Tứ ca hay.”

Mạc Thông liếc mắt, chuyện Tiêu Thiều thích một cô nương chắc chắn phải cho mọi người biết hết. Không biết Bát Kỳ tiên sinh biết chuyện sẽ có vẻ mặt gì. Hắn nhìn Tiêu Thiều, thu lại vẻ vui đùa, nghiêm túc nói. “Sau khi tứ hôn, huynh sẽ tới biên ải chinh phạt nước Thiên Tấn à?”

“Ừ.” Tiêu Thiều rủ mi. “Lúc ấy ngươi ở kinh thành nhất định phải cẩn thận.”

“Chắc chắn Tuyên Ly sẽ âm thầm động tay động chân.” Mạc Thông trầm ngâm nói. “Dù huynh đã bố trí sẵn, hắn ở kinh thành lại có ưu thế, ba mươi vạn Cẩm y vệ huynh định sắp xếp thế nào.”

“Mười vạn đại quân theo ta. Mười vạn ở yên vị trí cũ, mười vạn ở lại kinh thành.” Tiêu Thiều nói. “Tây Nhung cũng không an phận, e rằng sẽ xuất hiện tình huống trước sau giáp công. Nếu Tuyên Ly muốn động thủ, hiển nhiên sẽ nhân cơ hội này mà ra tay.” Dừng một chút, hắn mới nói. “Ngươi ở kinh thành, thay ta bảo vệ nàng thật tốt.”

“Nàng” tất nhiên đang chỉ Tưởng Nguyễn. Mạc Thông không biết trong lòng là cảm giác gì, chỉ nói. “Ta biết rồi. Huynh cũng phải cẩn thận nhiều hơn.”

“Tây Nhung, Nam Cương, nước Thiên Tấn, còn có nội gián trong triều. Nếu lần này không thể một lưới bắt hết, ngày sau tất sinh nhiều rắc rối. Ta đã viết thư triệu hồi Tề Tứ, hai người các ngươi ở lại kinh thành, sau khi ta đi, trong triều sẽ có động tĩnh lớn, các ngươi phụ tá là được. Chừa Tuyên Ly lại vì muốn câu cá, nhưng nếu hắn thật sự mất trí, trực tiếp giết đi.” Giữa mày Tiêu Thiều thoáng qua một tia lệ khí. “Nếu có chuyện gì ta sẽ chịu trách nhiệm.”

Hạ Thanh sửng sốt. “Các ngươi đang nói gì vậy, sao ta nghe không hiểu gì hết?”

“Hạ Ngũ, ngươi cũng ở lại kinh thành, hôm nay ngươi vào cung, khó tránh sẽ bị Tuyên Ly để mắt tới, về Kim Lăng không an toàn, ở kinh thành ít nhất có người che chở, ta sẽ sắp xếp một nhóm người cho ngươi. Có ngươi ở đây, cũng có thể thay ta chiếu cố Tưởng Nguyễn.” Tiêu Thiều nhìn Hạ Thanh nói.

“A?” Hạ Thanh sờ lỗ mũi. “Ta là thần y, cũng chẳng phải đại phu trong phủ huynh, sao có thể đặc cách xem bệnh cho một người được chứ, hơn nữa, mắc gì Bát hoàng tử lại để mắt tới ta, ta giúp người nghiệm thi, ta đường đường chính chính...”

Mắt thấy Hạ Thanh còn muốn nói thêm, Mạc Thông nói. “Câm miệng, nếu ngươi muốn chết, bây giờ về Kim Lăng đi, Tam ca vì lo cho ngươi, đến lúc đó nếu chết không minh bạch, thì đừng nói mọi người không niệm tình sư huynh đệ đồng môn.”

Hạ Thanh vốn chỉ là một y si đơn thuần lương thiện, bị nói vậy thì nín khe, vâng dạ nói. “Ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi, ta nghe Tam ca là được.”

Tội giết người không thể chối cãi của Tưởng Nguyễn đột nhiên có chuyển biến, sự xuất hiện của Thái tử và Thập Tam hoàng tử mang tới thay đổi lớn cho vụ án, thánh thủ Kim Lăng tìm ra điểm lạ bên trong. Ngự tiền thân thẩm, cuối cùng tìm ra rất nhiều điểm khả nghi, Tưởng Nguyễn được chứng minh vô tội, Tứ hoàng tử Tuyên Lãng thành nghi phạm giết người.

Mấy ngày sao hoàng đế lại mở Ngự tiền thân thẩm lần nữa, không hiểu sao, Tuyên Lãng chủ động nhận tội. Mà qua tra xét, bên phía Hình bộ cũng phát hiện tội chứng, nhân chứng vật chứng đầy đủ, Tuyên Lãng phải chống chế thế nào? Lập tức bị nhốt vào thiên lao, ai ai cũng suy đoán không biết lần này Tuyên Lãng sẽ bị xử lý thế nào, dẫu sao Hòa Di quận chúa cũng rất được hoàng đế yêu thương, Thục phi cũng sẽ không để con gái mình chết oan uổng, tất nhiên sẽ xuất hết toàn lực đưa Tuyên Lãng vào chỗ chết.

Phán quyết chưa kịp đưa ra, Tuyên Lãng đã tự vẫn trong thiên lao. Là uống thuốc độc tự sát, thiên lao trọng binh canh giữ, tất nhiên không thể nào có kẻ dám giết người diệt khẩu, nhưng Tuyên Lãng đột nhiên chết đi, thật sự khiến người khác nghi ngờ. Nhưng bất luận hoài nghi thế nào, người chết đã chết, không tìm ra chứng cớ chỉ đành thôi. Dưới cơn thịnh nộ hoàng đế gạch tên Tuyên Lãng khỏi Ngọc điệp hoàng gia, biếm làm thứ dân, chết không thể vào hoàng lăng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio