Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ

chương 259

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngày thứ hai sau khi tin Tuyên Lãng chết truyền ra, Hiền phi treo cổ tự vẫn. Cái chết của hai mẹ con, khiến hoàng cung nổi lên sóng gió. Hoàng đế đang đà tức giận, hiển nhiên thái độ đối với cái chết của Hiền phi cũng không thể nào tốt được, tìm lý do để nhà mẹ Hiền phi tới nhặt xác, chẳng nễ tình Hiền phi hầu hạ bầu bạn bên ông ta nhiều năm qua, để bà ta chôn cùng Tuyên Lãng.

Dường như cái chết của Hiền phi cũng mang tới đả kích cực lớn cho Thục phi, chỉ vì Hòa Di quận chúa đã chết, Tứ phi hô phong hoán vũ ngày xưa nay chỉ còn lại Thục phi và Đức phi. Đức phi còn có Tuyên Hoa, thục phi dưới gối không con. Huống chi ngày đó ngự tiền thân thẩm, lời Tuyên Phái nói đã khiến hoàng đế cách lòng với Thục phi. Thục phi cảm giác được, thời gian gần đây, hoàng đế đã vô tình hữu ý bắt đầu hời hợt bà ta. Cứ tiếp tục như vậy, cách ngày thất sủng đã không xa. Thục phi là một người thức thời, cảm thấy trong cung cũng không có gì để lưu luyến, tiếp tục như vậy sớm muộn một ngày cũng sẽ như Trần quý phi và Hiền phi, nên tự xin xuất cung đi cầu phúc cho Hòa Di quận chúa.

Hoàng đế tất nhiên không nói gì, ngày hôm sau Thục phi dọn ra khỏi cung, đến một tòa miếu ngoài cung thanh tu, thề suốt đời không vào cung. Ý Đức Thái hậu cảm động trước tâm ý này, ban tên Thanh Hồng, đây là nói sau.

Triều đình và hậu cung luôn có mối quan hệ mật thiết, Tứ hoàng tử ngã ngựa, khiến sự cân bằng được duy trì nhiều năm trong hậu cung bị rối loạn. Tứ phi nay để trống ba vị trí, chỉ còn duy nhất Đức phi. Hoàng hậu đắc thế, Đức phi làm việc càng thêm cẩn thận, gần như khiến người khác không tìm được điểm yếu, nhưng dù vậy, sự cân bằng trong cung cần được duy trì, hoàng đế đã bắt đầu lựa chọn người thích hợp từ đám tú nữ mới tiến cung.

Các Tú nữ biết cơ hội khó được, ai cũng rối rít cố gắng hết sức để được Thánh thượng coi trọng, chỉ hận không thể nắm chắc cơ hội lần này để được nhanh chóng thăng tiến, hằng ngày đa số thời gian đều chú tâm vào việc ăn mặc. Hôm nay, các tú nữ tụ họp nói chuyện, nói về Hòa Di quận chúa.

Tiểu thư nhà Vương thị lang năm nay mười sáu, dung mạo coi như xinh đẹp, rất giỏi đàn tỳ bà. Vừa ăn điểm tâm vừa nói. “Mấy ngày gần đây trong cung càng lúc càng lạnh lẽo, bọn thái giám cung nữ mặt mũi lạnh tanh, khiến người khác thấy mà sợ.” Tính tình người này vốn thích náo nhiệt, mấy hôm nay bầu không khí trong cung căng thẳng, khiến nàng ta không có tinh thần.

Một cô khác vỗ vỗ tay nàng, đưa cho một chung trà, nói. “Vương tỷ tỷ đừng nói như vậy, cẩn thận chút bị người nghe được.” Nàng ta thấp giọng. “Nghe người ta nói mấy ngày gần đây tâm trạng Hoàng thượng không tốt, lúc nào cũng nổi giận, mọi người phải chú ý lời ăn tiếng nói.”

Vương tiểu thư nhìn cô gái đối diện, thở dài nói. “Tất nhiên ta biết, nhưng chúng ta đang độ tuổi này, bị đưa vào trong cung, sắp chết ngộp rồi.”

Cô gái đối diện mặc xiêm y màu vàng sáng, làm nổi bật dáng người yểu điệu, không phải ai khác, chính là Tưởng Đan. Tưởng Đan cười nói. “So với những người đó chúng ta may mắn hơn nhiều. Ít nhất vẫn còn mạng, ví như Tứ điện hạ, con cháu Thiên gia thì đã sao? Rốt cuộc vẫn không giữ được mạng, phú quý nhà thiên gia, hung hiểm trùng trùng.”

Vương gia tiểu thư sợ sệt, vỗ ngực nói. “Đúng vậy, vừa nghĩ tới chuyện này ta đã ớn lạnh hết cả người. Ngươi nói xem dù sao Tứ điện hạ cũng là con ruột của bệ hạ, nói mất là mất ngây, chúng ta không có thân phận tôn quý như Tứ điện hạ, nếu phạm một chút xíu sai lầm, há chẳng phải sẽ chết không có chỗ chôn. Phú quý nhà thiên gia, tóm lại ta không dám trêu vào.”

Tưởng Đan vỗ tay nàng ta khuyên giải mấy câu, đáy mắt lại thoáng qua nụ cười châm biếm. Trong triều Vương gia thị lang cũng coi như là một nhân vật không lớn không nhỏ, mặc dù không quá nổi bật, nhưng nhà mẹ của thê tử ông ta là Tả Úy phủ, hiển nhiên Vương gia tiểu thư có một chỗ dựa tốt. Huống chi dung mạo nàng xinh đẹp, lại giỏi đàn tỳ bà, nếu thật sự được lâm hạnh, muốn không được sủng ái cũng khó, nàng ta coi như một trong những đối thủ mạnh ở đợt tuyến tú này.

Đáng tiếc, trong mắt Tưởng Đan lóe lên một tia tinh quang, dù có ưu đãi trời ban thì thế nào, cũng chỉ là một kẻ ngu xuẩn mà thôi. Nói cái gì tin cái đó, chỉ cần nhẹ nhàng khều một cái, đã tin lời nàng ta sái cổ. Giờ đây khắc sâu ấn tượng hoàng cung hung hiểm vào lòng Vương tiểu thư, ngày sau trước mặt hoàng đế Vương gia tiểu thư sẽ càng khẩn trương. Chắc chắn hoàng đế không thể nào thích một nữ tử sợ mình, nam nhân ghét nhất là loại ấy. Vương gia tiểu thư khiến hoàng thượng khó chịu, sao có thể được sủng ái.

Trong lòng Tưởng Đan suy tính, nụ cười trên mặt càng thêm dịu dàng, Vương gia tiểu thư kéo tay nàng ta, nói. “Muội muội tốt, vẫn là ngươi thân thiết, trong thâm cung này, chỉ có ngươi chân thành với ta.”

Vừa dứt câu, Lý tiểu thư đi vào, ngồi xuống cạnh bàn, giận dữ bất bình nói. “Này, các ngươi có nghe nói gì chưa? Thái hậu nương nương chỉ hôn cho Cẩm Anh vương rồi.”

“Cẩm Anh vương?” Một câu này của Lý tiểu thư, khiến nhóm tú nữ vây tới, rối rít nhìn nàng ta, hỏi. “Chính là loạn thần tặc tử Cẩm Anh vương Tiêu Thiều?”

Mặc dù miệng gọi ‘loạn thần tặc tử’, những trên mặt đám tú nữ lại xuân ý nhàn nhạt, tựa như chỉ cần nhắc tới cái tên này thôi, cũng đủ khiến bọn họ thần hồn điên đảo. Tất nhiên rồi, thanh niên xinh đẹp tuyệt luân, ưu nhã lạnh lùng kia là người trong mộng xuân khê của biết bao nữ tử Đại Cẩm, cho dù vào cung làm nữ nhân của hoàng đế, vẫn còn giữ một phần ảo tưởng của thuở thiếu thời.

“Đúng vậy.” Lý tiểu thư nói. “Vậy các ngươi có biết Thái hậu chỉ hôn ai cho hắn không?”

Mọi người rối rít lắc đầu. Vương tiểu thư nói. “Cẩm Anh vương phong tư trác tuyệt, người Thái hậu muốn gả cho, nhất định là nhân vật như thần tiên vậy, ta đoán, là tiểu thư Diêu gia của phủ Tân Hải Tổng đốc?”

Diêu gia tiểu thư thân thế tốt, có dung mạo, có đức hạnh, có tài năng, vạn dặm chọn một người, nếu nói Đại Cẩm có ai xứng với Tiêu Thiều, sợ rằng cũng chỉ có nhân vật thần tiên như vậy thôi.

Lý tiểu thư lắc đầu, trong giọng nói không nén nổi ghen tuông. “Không phải, người Thái hậu gả cho Cẩm Anh vương, là đích nữ Tưởng gia, Hoằng An quận chúa, Tưởng Nguyễn!”

Lời này vừa nói ra, mọi người đều ngây ngốc. Bao gồm cả Đổng Doanh Nhi ngồi ở xa thêu thùa, tay khẽ run lên, nhất thời, ngón trỏ bị kim châm chảy ra một giọt máu cỡ hạt gạo. Nàng ta đặt tay lên mép, mút sạch máu. Ánh mắt không tự chủ được nhìn người đang nói chuyện.

Tưởng Đan nhíu mày, giọng mang theo ba phân dò xét. “Đây. Đại tỷ tỷ ta sao đột nhiên lại được chỉ hôn cho Cẩm Anh vương?”

“Ai mà biết.” Lý tiểu thư không vui nhìn Tưởng Đan, có lẽ phát tiết tức giận đối với Tưởng Nguyễn lên người Tưởng Đan, nói. “Mặc dù là quận chúa, nhưng chỉ là cái danh được Thái hậu thỉnh phong, chẳng phải cành vàng lá ngọc chân chính, huống hồ không phải chỉ có mặt đẹp chút thôi à. Nhìn cứ như hồ ly tinh, chả phải người đoan trang hiền thục, không biết Thái hậu nương nương nghĩ gì, tiểu thư Diêu gia tốt thế không muốn, cứ cố tình chọn Đại tiểu thư Tưởng gia.”

Con ngươi Tưởng Đan đảo vài cái, hiển nhiên nghe sự bực bội trong lời Lý tiểu thư. Trên thực tế, không riêng Lý tiểu thư, sợ rằng đám người ngồi đây ít nhiều đều bất mãn với Tưởng Nguyễn. Ai cũng đều cảm thấy, người mình không thể có được, người khác cũng không nên có được, cho dù có được, người đó phải có điều kiện tốt hơn mình nhiều. Đám người ngồi đây, có kẻ gia thế không hề thấp hơn Tưởng Nguyễn, có kẻ cầm kỳ thư họa không thua Tưởng Nguyễn, nhưng không thể trở thành Cẩm Anh Vương phi. Ghen tị chua xót há còn ít sao?

Phải biết nếu được làm chủ tử Cẩm Anh vương phủ, chính là chủ nhân chân chính của Cẩm Anh vương phủ, mặc dù những năm nay Cẩm Anh vương bị đặc danh loạn thần tặc tử, thực tế lại rất được hoàng gia che chở, vinh dự và địa vị quyền thế không thể lường được. Vào Cẩm Anh vương phủ đại biểu tài sản và danh lợi như được dát thêm một lớp vàng lên thân. Ai không đỏ mắt ghen tỵ? Huống hồ bản thân Tiêu Thiều không hề kém. Một phu quân anh tuấn, một phu gia phú khả địch quốc, không có cha mẹ chồng, tự do, hiển hách, khổng lồ, tinh mỹ, chính là mơ ước của tất cả các cô gái, Tưởng Nguyễn có tài đức gì, sao có thể trở thành chủ nhân của Cẩm Anh vương phủ?

“Cẩm Anh vương phong thần anh tuấn nhân vật như vậy, Đại tỷ tỷ hiển hiên sẽ rất vui vẻ, Nhưng. Tại sao Thái hậu nương nương lại đột ngột tứ hôn?” Tưởng Đan e dè hỏi. “Trước đó chưa từng nghe Đại tỷ tỷ nhắc tới.”

Câu nói này khiến đám người có mặt suy nghĩ sâu xa. Không biết Tưởng Nguyễn đã dùng cách gì dụ dỗ Ý Đức Thái hậu, khiến Ý Đức Thái hậu đích thân hướng hoàng đế thỉnh phong nàng ta thành Hoằng An quận chúa. Nếu nói Tưởng Nguyễn tới chỗ Ý Đức Thái hậu chủ động yêu cầu gả cho Tiêu Thiều thì cũng không phải không có khả năng. Càng nghĩ càng thấy đúng, kẻ nào cũng mặc định chắc chắn Tưởng Nguyễn nhắm vào tài sắc của Tiêu Thiều và tài sản của Cẩm Anh vương phủ, nên đã chủ động nói với Ý Đức Thái hậu, bởi vậy Ý Đức Thái mới chỉ hôn. Chỉ tiếc một tuyệt thế nhân tài là Tiêu Thiều, phải lấy trúng một nữ tử không biết liêm sỉ.

“Thật quá không biết liêm sỉ.” Lý tiểu thư cả giận nói. “Trên đời lại có người vô sỉ bực này.”

“Thật đáng tiếc, ” Vương tiểu thư nói. “Không biết Tiêu vương gia có suy nghĩ gì về mối hôn sự gì này.”

“Còn nghĩ gì được nữa, đúng là cải trắng bị heo củng, thảm kịch nhân gian.“Một cô gái khác tiếc hận nói.

Tưởng Đan cúi đầu, siết chặt hai nắm tay trong tay áo, trong mắt xoẹt lóe tia u ám.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio