Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ

chương 260

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một ngày này, cửa Tưởng phủ hết sức náo nhiệt. Đám người vây xem trong ngoài ba vòng khiến cửa phủ Thượng thư nước chảy không lọt. Vì thánh chỉ tới, tứ hôn cho Hoằng An quận chúa.

Hiện giờ danh tiếng của Hoằng An quận chúa ở kinh thành không ai không biết, dung mạo xinh đẹp, còn có thể khiến Thái hậu vui vẻ. Không biết có phải vì trời ghen tỵ hồng nhan hay không, nhiều lần bị hãm hại nhốt vào đại lao. Có người thương hương tiếc ngọc bất bình giùm, cũng có kẻ hả hê bỏ đá xuống giếng, khắc cuối mọi thứ đều vô nghĩa.

Đại sảnh Tưởng phủ, người quỳ đầy đất, quỳ ở trước là hai người Tưởng Quyền và Tưởng Nguyễn. Công công giọng the thé đọc chỉ. “Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết, theo ý chỉ của Thái hậu nương nương, giờ chọn Cẩm Anh thân vương, người có trách nhiệm, đôi mắt tinh tường, con gái Binh bộ Thượng thư Tưởng thị, đoan trang hiền thục, hiếu thiện nhân hậu, phẩm hạnh vượng phu, tá lý uyển vi. Nay lập thành Cẩm Anh Vương phi, kim ngọc lương duyên, khâm thử —— ”

Sau khi nói xong, công công liếc nhìn người quỳ dưới đất, nói. “Hoằng An quận chúa, tiếp chỉ đi.”

Tưởng Nguyễn ngước lên, cười nhận thánh chỉ, Bạch Chỉ vội vàng tiến lên đưa cho một túi gấm nặng trĩu, cười nói. “Công công cực khổ.”

“Quận chúa khách khí.” Công công cân nhắc trọng lượng túi gấm, cười hài lòng, giọng thân thiết mười phần. “Đây thật sự là kim ngọc lương duyên, chúng ta cũng dính được hỉ khi vui mừng từ quận chúa.” Rồi nhìn Tưởng Quyền mặt mũi sượng đơ, nhíu mày, từ lâu đã nghe đồn Tưởng thượng thư hết sức hà khắc đích trưởng nữ, nay xem ra quả nhiên không giả. Ý Đức Thái hậu có lòng bảo vệ Tưởng Nguyễn, ngày sau Tưởng Nguyễn lại là chủ tử của Cẩm Anh vương phủ, có thể nói là nhân vật hô phong hoán vũ ở Đại Cẩm triều. Công công có ý lấy lòng, nên mượn cơ hội gõ Tưởng Quyền một phen, giọng the thé nói. “Sao nào, đây là chuyện tốt, sao nhìn Tưởng đại nhân có vẻ không vui.”

Tưởng Quyền cả kinh, cười gượng nói. “Ta vui quá không biết nói gì cho phải. Tiểu nữ tư chất bình thường, so với Cẩm Anh vương phủ thì là với cao, được Thái hậu nương nương che chở, là con bé có phúc.”

Công công nghiêm mặt nói. “Tưởng đại nhân nói không sai, giờ có Thái hậu nương nương che chở. Thái hậu nương nương nói, ngày sau vào Cẩm Anh vương phủ rồi, chỉ cần Tiêu vương gia đối xử không tốt với quận chúa, Thái hậu nương nương chắc chắn sẽ ra mặt vì quận chúa. Thái hậu nương nương coi quận chúa như cháu gái ruột mà thương, nếu ai dám ức hiếp quận chúa, chắc chắn phải cho người đó đẹp mặt.”

Câu nói này khiến mặt Tưởng Quyền hết xanh lại tím, đây rõ ràng muốn nói cho lão nghe, ý cảnh cáo trong lời nói khiến người nghe khó chịu. Tuy nhiên dù thái giám trong cung chức vị không cao, nhưng sao cũng là người bên cạnh Thái hậu, không thể tùy tiện đắc tội, trái lại còn phải cung kính. Vì vậy chỉ có thể đè nén sự khó chịu, cười hùa theo. Khó nhọc tiễn công công đi, lúc này Tưởng Quyền mới nhìn Tưởng Nguyễn, cười lạnh nói. “Ngươi đúng là có bản lãnh!”

“Cha quá khen, đây đều nhờ phúc Thái hậu nương nương.” Tưởng Nguyễn cúi đầu mỉm cười, nhìn bộ dáng ấy khiến Tưởng Quyền bực bội, chỉ hận không thể một cước đá bay Tưởng Nguyễn ra ngoài. Hừ một tiếng, xoay người phất tay áo bỏ đi.

Đợi Tưởng Quyền đi khỏi, Liên Kiều mới cau mày nói. “Cô nương, ý chỉ..” Thánh chỉ tới đột ngột khiến người khác không kịp chuẩn bị, không thể kháng chỉ bất tuân. Liên Kiều thở dài, thân ở nhà quan, không thể tự quyết định hôn nhân đại sự, đúng rằng con người Cẩm Anh vương không tệ, cô nương nhà mình cũng không bài xích hắn, nhưng trực tiếp gả thế này có hơi khác với ý định ban đầu của Tưởng Nguyễn, giờ phút này, mặt mũi Tưởng Nguyễn không có gì gọi là vui vẻ cả.

Bạch Chỉ cảm thấy chua xót, lo âu nhìn Tưởng Nguyễn, Tưởng Nguyễn lắc đầu. “Chuẩn bị một chút, lát nữa tới Cẩm Anh vương phủ một chuyến.”

Nàng không ngờ động tác của Tiêu Thiều nhanh tới vậy, dẫu thế, vẫn có một số việc phải hỏi rõ ràng.

Phủ Bát hoàng tử, Tuyên Ly đùa hết đồ trên bàn xuống, một loạt âm thanh ‘lộp cộp’ ‘choang’ vang lên, đồ sứ tinh xảo đều bể nát bấy, mảnh sứ nhọn văng tung tóe cứa vài đường nhỏ trên người kẻ đứng gần.

Tuyên Ly ngồi phịch xuống, hít sâu một hơi, chậm rãi nói. “Thì ra là như vậy, thì ra hắn ra tay từ chỗ Thái hậu.”

Trước đó trong cung đồn Tiêu Thiều hướng hoàng đế xin gả, hẳn đều là mưu kế của Tiêu Thiều, nhìn những chuyện xảy ra sau đó, hẳn hoàng không đồng ý để Tưởng Nguyễn trở thành Cẩm Anh Vương phi. Hôm nay Ý chỉ của Thái hậu đột ngột truyền tới, Tuyên Ly mới bừng tỉnh hiểu ra. Trước nay Tiêu Thiều chưa từng nghĩ thông qua hoàng đế xin cưới, người hắn muốn tìm luôn là Ý Đức Thái hậu. Lời đồn lúc trước mục đích chỉ vì đánh lạc hướng người khác. Cũng khiến Tuyên Ly tự loạn trận cước, thậm chí đồng ý với kế hoạch ép cưới vụng về của Tuyên Lãng, kết cục Tuyên Lãng chết, hắn mất đi một con cờ tốt, suýt chút còn khiến bản thân bại lộ.

“Tiêu Thiều, bổn điện coi thường hắn rồi.” Tuyên Ly híp mắt, môi vẫn nở nụ cười ôn nhã, đôi mắt lại dữ tợn, cắn răng nghiến lợi, hận không thể giết Tiêu Thiều. Kẻ tâm cao khí ngạo như hắn, ghét nhất là bị người khác đùa bỡn, biết mình bị Tiêu Thiều nắm mũi dắt đi, sao có thể cam tâm?

Người trẻ tuổi đứng phía dưới sắc mặt khó coi, tay trái thiếu một ngón, không phải ai khác, chính là Tưởng gia Nhị thiếu gia, Tưởng Siêu. Tuyên Ly giận dữ, gã cũng có hơn gì. Hai huynh muộn Tưởng Nguyễn là cái đinh trong mắt gã, ý chỉ của Thái hậu ý vừa ban xuống, Tưởng Nguyễn leo lên cây to Cẩm Anh vương phủ, ngày sau muốn đối phó nàng sẽ càng khó hơn.

“Chuyện lần trước sai ngươi làm, có xử lý sạch sẽ không?” Tuyên Ly cất tiếng, hỏi Tưởng Siêu.

“Hồi bẩm điện hạ,” Tưởng Siêu vội vàng đáp. “Tất cả đều đã ổn thỏa, chuyện trong cung cũng đã xong, sẽ không xảy ra rắc rối gì nữa.”

“Tuyên Lãng không có đầu óc, chết cũng đáng tội.” Tuyên Ly không đếm xỉa nhìn mảnh sứ vỡ trên đất. “Người trong cung phải đổi kẻ khác rồi.” Tuyên Lãng mặc dù vô năng, nhưng là một phương tiện truyền tin tốt. Giờ Tuyên Lãng chết, bên đó không còn ai nằm vùng, chỉ có thể xuống tay từ bên trong thôi.

“Điện hạ muốn xuống tay với hoàng tử khác? Tình hình hiện tại, thuộc hạ cảm thấy Thập Tam hoàng tử có vẻ thông minh, hẳn sẽ dùng được.” Tưởng Siêu nói. Mọi hành vi cử chỉ của Tuyên Phái ngày đó ai cũng thấy rõ, đều nói Thập Tam hoàng tử không nổi bật, thực chất lại là một người thông tuệ. Đám điêu nô trước kia nay kẻ nào cũng cung kính, hoàng đế đã bắt đầu coi trọng cậu, thỉnh thoảng còn cho người mang ít thứ tới.

Tuy nhiên mặc cho Thập Tam hoàng tử có thông minh thế nào, địa vị của mẹ đẻ đã định sẵn cậu vĩnh viễn không có tư cách tranh giành vị trí kia của Tuyên Ly. Người như vậy không có uy hiếp lại thông minh, dùng làm con cờ thì quá thích hợp.

“Thông minh? Quá thông minh cũng không phải chuyện tốt.” Tuyên Ly chậm rãi lắc đầu. “E rằng nó là người của Tiêu Thiều.”

“Ý ngài là…” Tưởng Siêu ngạc nhiên.

“Một thằng nhãi con chưa dứt sữa, làm gì có bản lĩnh đó, sợ rằng tất cả đều do Tiêu Thiều, hẳn Thái tử cũng vậy. Sao Tiêu Thiều không đích thân ra tay, ta vẫn chưa nghĩ ra. Chẳng qua Tuyên Phái này, ta không muốn dùng.” Tuyên Ly nói. Còn một nguyên nhân khác hắn chưa nói, không biết vì sao, nhìn thấy Tuyên Phái, khiến lòng hắn không thoải mái. Trong lòng có một cảm giác rất kỳ quái, hắn cực kỳ không muốn nhìn thấy Tuyên Phái.

“Không dùng Thập Tam hoàng tử, theo ý điện hạ, nên tìm ai mới thích hợp?” Tưởng Siêu dò xét hỏi.

“Không phải nhóm tú nữ đã vào cung rồi sao?” Tuyên Ly nhìn đầu ngón tay mình. “Thế nào chẳng có kẻ muốn bò lên cao, ngươi tìm cơ hội, chọn ra một người đi.”

Tưởng Siêu chấn động, sau đó cúi đầu, cung kính đáp. “Vâng.”

Sau khi nghe tin Tưởng Nguyễn được ban hôn hiển nhiên không chỉ riêng một người không vui, hiện tại ở Đông cung, Liễu Mẫn đứng trong lương đình ở vườn hoa thần sắc ảm đạm nhìn cẩm lý trong hồ bơi qua bơi lại, tâm tư bay đến ngoài chín tầng mây.

Ý chỉ của Thái hậu, hoàng ân cuồn cuộn, câu nói đầu tiên đã phán định hắn không còn cơ hội. Nghĩ đến Tưởng Nguyễn từ đây đã biến thành Tiêu thị, lòng Liễu Mẫn chua xót. Hắn là một con mọt sách chính hiệu, tự cho mình thanh cao, hai mươi năm trước không hiểu vị tình, đợi khi hiểu được tâm tư bản thân thì đã quá chậm. Thế nhưng, nhìn quan hệ của Tưởng Nguyễn và Tiêu Thiều không cạn, hai người thân mật như vậy, Thái hậu tứ hôn, nàng. Hẳn cũng rất vui nhỉ.

Đang xuất thần, thình lình vai bị vỗ một cái, Liễu Mẫn quay đầu, nhìn thấy Thái tử đang cười ranh mãnh. “Liễu Thái phó, nghĩ gì mà mất hồn vậy?”

Liễu Mẫn lắc đầu. “Thái tử điện hạ.”

Thái tử vô tư ngồi xuống một bên, nhìn hắn. “Ngươi đang đau lòng vì chuyện của Hoằng An quận chúa à.”

Liễu Mẫn cả kinh, khuê danh nữ tử không thể tùy ý xâm phạm, đang muốn chối, đã nghe Thái tử nói. “Ngươi không cần chối, Liễu Thái phó, bàn về kinh sử sách lược, Bổn cung không bằng ngươi, chuyện tình nam nữ ấy à, ngươi không bằng Bổn cung.” Hắn xoa càm nhìn Liễu Mẫn, hiếu kỳ nói. “Thật ra thì Bổn cung cảm thấy rất kỳ quái, Hoằng An quận chúa, nói trắng ra thì chỉ có mặt mũi dáng dấp đẹp tí thôi, sao đám các ngươi cứ đâm đầu vào như bị ma nhập thế. Tiêu Thiều thì cũng thôi đi, ngay cả người không hiểu phong tình như Thái phó cũng đau lòng vì cô kia, khiến Bổn cung mở rộng tầm mắt.”

Liễu Mẫn giật giật môi, không biết nên phản bác lời thái tử thế nào. Thái tử nói không sai, tâm trạng hắn sa sút, càng không có tâm tư ba hoa với Thái tử. Hắn muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn nhịn xuống, chỉ nói rằng. “Bất luận thế nào, trước đó vài ngày Thái tử điện hạ trượng nghĩa đứng ra chấp ngôn vì Hoằng An quận chúa, vi thần cảm ơn Thái tử điện hạ ra tay tương trợ.”

“Bỏ đi, Bổn cung có làm vì ngươi đâu.” Thái tử phất phất tay, tuy nói trước đó Liễu Mẫn từng thỉnh cầu hắn nghĩ cách cứu Tưởng Nguyễn, tuy nhiên xưa nay Thái tử không phải người thích xen vào chuyện của người khác, thậm chí còn vui vẻ xem náo nhiệt, nếu không phải sau đó Tuyên Phái xuất hiện, hẳn y cũng chẳng xen vào vũng nước đục này làm gì.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio