Tiêu Mộng bò tới, cầm lấy chiếc ly DIY của cô lên, cười không nỡ buông tay.
Ôi, với cái tính ngang ngược của Trần gấu xấu xa, anh muốn cô làm cái gì thì cô phải làm cái đó, nếu không… hậu quả đáng sợ lắm.
Vậy thì phải uống sữa thôi.
Tiêu Mộng ừng ực uống hết ly sữa.
“Ợ, no quá. Nếu Trần gấu xấu xa cả ngày cứ ép mình ăn cái này uống cái kia, mình thật sự sợ chỉ vài ngày ngắn ngủi mình sẽ béo phì mất. Oa, vậy thì đáng sợ quá đấy.”
Tiêu Mộng nghịch ly nước của mình.
Đột nhiên, tròng mắt cô lồi ra ngoài.
Ế? Tuyết do cô tự tay vẽ đâu? Từng hoa tuyết đó là cô nguệch ngoạc vẽ lên mà.
Sao lại thế này? Sao trên ly không có hoa tuyết tung bay?
Hoa tuyết đó… có nghĩa là tên của Mạc Sùng Dương.
Tiêu Mộng lấy tay lau thành ly: “Chắc không phải là mất màu chứ? Không thể nào, không mất màu được đâu, cho dù mất thì cũng không thể chỉ mất mấy hoa tuyết đó đúng không? Kỳ thật đấy!”
Lúc này, Tiêu Mộng luôn sơ ý cuối cùng cũng phát hiện ra điều không ổn.
Chiếc ly này không chỉ không có hoa tuyết mà còn không có cả những vết xước dưới đáy ly do cô dùng dao rọc giấy không cẩn thận tạo ra!
Mà hình trên chiếc ly cũng có cây, có quả đỏ và có thêm bầu trời, chỉ không có hoa tuyết.
“Đây không phải chiếc ly của mình, chắc chắn không phải!”
Cô đâu nào biết, chiếc ly đích thân cô làm ra đã bị Trần Tư Khải đập vỡ lâu rồi.
Chiếc ly fake này là do Trần Tư Khải đã cử người làm lại với tốc độ nhanh nhất.
Phát lại tình cảnh trước đó “Tổng giám đốc Trần, ý của anh là vẽ một cái cây lên chiếc ly này?”
“Ừ, anh đến đây xem, đây là hình phác họa tôi vẽ. Ở đây là một mảnh đất màu trắng bạc, ở đây có một cái cây cao, trên cây có đầy quả.”
Trần Tư Khải chỉ bút chì vào bức tranh anh vẽ, giới thiệu cho nhân viên làm ly nghe.
“Woa, tổng giám đốc Trần, đây là tranh anh tự vẽ à?”
Vẽ đẹp thật đấy, đường nét rõ ràng, dứt khoát và chính xác.
Trần Tư Khải hờ hững gật đầu.
Không thể nói anh là thiên tài được, nhưng khả năng ghi nhớ và năng lực ở mặt nào đó của anh quả thực hơi mạnh.
Sau khi xem bức vẽ trên chiếc ly đó của Tiêu Mộng, nó hoàn toàn hiện rõ trong đầu anh như thể được chụp ảnh lại.
Vẽ một bức tranh có trong đầu ra hoàn toàn không thành vấn đề.
“Ở đây phải vẽ hoa tuyết đầy trời…”
Trần Tư Khải nói đến đây thì chợt dừng lại.
Anh đột nhiên nhớ ra lời nói đầy hạnh phúc của Tiêu Mộng: Bông tuyết này tượng trưng cho tên của đàn anh mà cô thích nhất, Mạc Sùng Dương. Cô muốn có một tình yêu trọn vẹn và cái kết hạnh phúc với anh ta…
Nghĩ đến đây, bút trong tay Trần Tư Khải bị anh nắm chặt lại.
Vẻ căm ghét hiện rõ trên mặt anh.
Dựa vào đâu chứ! Dựa vào đâu mà em chẳng chút kiêng dè gì nhắc đến tên một người đàn ông khác ngay trước mặt tôi!