Em cứ thế lờ đi trái tim của Trần Tư Khải tôi sao?
Tôi sẽ không để em được như ý đâu! Không bao giờ!
Em muốn tình yêu trọn vẹn, đồng hành bên nhau với Mạc Sùng Dương, còn có kết quả hạnh phúc gì đó…
Tôi sẽ không để em được như vậy!
“Ở đây không vẽ hoa tuyết nữa, đổi đi, đổi thành bầu trời. Bầu trời trong xanh có mây trắng, những cái khác thì vẽ theo bố cục mà tôi vẽ là được. Hoàn thành cho tôi càng sớm càng tốt, đừng để người ta vừa nhìn đã nhận ra đây là ly mới.”
“Vâng vâng, tôi hiểu rồi, tổng giám đốc Trần cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.”
Nhân viên toát mồ hôi.
Cần gấp như vậy mà còn yêu cầu cao… may mà trả giá hấp dẫn, nếu không ai mà làm cái việc này.
Trần Tư Khải xoay bút chì trong tay, nhếch miệng cười.
Nhóc à, Mạc Sùng Dương của em mất rồi, giờ thứ ở bên em là bầu trời, cũng chính là Trần Tư Khải! Ha ha ha.
Kết thúc phát lại “Đây không phải ly của mình, chắc chắn là Trần gấu xấu xa làm sai rồi…” Tiêu Mộng bĩu môi lắc đầu rồi lại lấy làm kỳ lạ: “Nhưng tại sao Trần gấu xấu xa phải làm một chiếc ly giống với chiếc ban đầu của mình?
Không nhìn kỹ thì thật sự không nhận ra đầu mối. Người này có âm mưu!”
Tiêu Mộng đột nhiên nhớ ra, ban nãy ở trên thuyền cô bị ép vứt hết mặt mũi mà nói với Trần Tư Khải rằng cô yêu anh, còn chủ động hôn anh.
Tiêu Mộng đổ mồ hôi…
“Ế? Đúng lúc Trần gấu xấu xa ra ngoài luyện võ, ở đây chỉ có mình với Khang Tử. Mình lấy máy tính của Khang Tử, tìm đoạn video kia rồi xóa đi chẳng phải xong rồi sao! Ôi chao mình thông minh quá, làm vậy đi!”
Tiêu Mộng giơ nắm đấm lên, vui đến mức hai mắt sáng rỡ, mang dép lê đi mở cửa.
Đồ ngủ của cô màu hồng rộng thùng thình ôm lấy cơ thể mềm mại nhanh nhẹn của cô.
Tóc cô mượt mà xõa tung, dưới lớp tóc mái ngang là đôi mắt long lanh đen láy.
Tiêu Mộng có tật giật mình, cẩn thận đi trên hành lang, thò đầu ra nhìn xuống.
Ha ha, quả nhiên Khang Tử đang ngồi trên sofa xem show.
Khóe miệng Tiêu Mộng co giật. Không phải chứ? Ngay cả Khang Tử cũng xem hiểu được chương trình truyền hình ở đây sao?
Cũng có nghĩa là trình độ tiếng Anh của Khang Tử cao hơn cô nhiều? Lời giải thích này khiến Tiêu Mộng cảm thấy rất sốc.
Hừ, một đàn em bên cạnh Trần gấu xấu xa cũng có trình độ tiếng Anh tốt như vậy… cô xấu hổ quá đi mất.
Tiêu Mộng ho khan rồi mới đi tới, nở một nụ cười nịnh nọt, nói: “Khang Tử.”
Khang Tử lập tức nhíu mày, anh ta suýt thì sửng sốt đến ngã xuống sàn vì tiếng gọi nũng nịu đó.
Anh ta nhanh chóng ngẩng đầu lên thì thấy Tiêu Mộng nở nụ cười tươi rói.
Khuôn mặt hồng hào, quần áo cũng hồng, quả thực giống hệt một con thú cưng màu hồng.