Sư Huynh Trên Đời Đều Đen Tối

chương 68: chương 68

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau lần đó, Tuyết Nhan núp ở góc không người, lặng lẽ chịu đựng uống thuốc, phân phó không ai có thể đánh nhiễu. Chén thuốc mang theo tư vị chua xót, còn có nồng nặc mùi tanh. Thật là khó có thể nuốt xuống. Có lúc còn phát hiện là đan dược phục dụng tương đối thoải mái.

Sau khi dùng qua canh tránh thai. Nàng chợt nghe Hoàng Kỳ kêu lên: “Lâm tiểu thư, có hai nữ tử ngoài y quán, một người tên là Đương Quy, người kia tên là Bạch Thuật, các nàng nói năm đó đều đi theo lão quán chủ. Hiểu y thuật, hy vọng có thể làm trong y quán.”

Tuyết Nhan nghe vậy thì mở trừng hai mắt, cảm thấy không thể tin, Đương Quy? Bạch Thuật? Nhớ lại hai thị tỳ cũ của mình, chẳng lẽ chính là họ? Nghe thế, phấn chấn lòng, vốn là tâm tình buồn bực, nhất thời tinh thần tỉnh táo. Nàng không thể chờ, nói: “Ở nơi nào? Mau dẫn ta đi xem xem các nàng.”

Hoàng Kỳ nghi ngờ liếc nhìn nàng một cái, theo nàng xuống lầu.

Lầu dưới, trong phòng khách, Tuyết Nhan quan sát hai cô gái trước mặt. Mặc dù qua mười năm, hai người mặt mũi đã trưởng thành hơn rất nhiều. Ngũ quan biến hóa cũng không lớn, Tuyết Nhan không khỏi thầm nghĩ: Nếu cỗ thân thể kia còn sống, không biết hiện tại có thể biến thành hình dáng gì?

“Các ngươi là Đương Quy, Bạch Thuật?” Tuyết Nhan mặc dù đã biết, lại không nhịn được hỏi.

“Đúng vậy.” Hai người đáp, âm thanh hình như cũng không có biến hóa.

Không ngờ thật sự là hai nha hoàn của mình quay trở lại, ngày xưa đi theo trung thành cảnh cảnh. Tuyết Nhan mừng rỡ trong lòng, ban đầu, y thuật của các nàng so với Hoàng Kỳ muốn tinh xảo hơn rất nhiều. Mười năm sau, có tiến thêm không? Huống chi, nữ đại phu thật sự rất ít. Nơi này quá cần nhiều nữ đại phu. Tuyết Nhan gật đầu cười một tiếng. Tâm tình trong lòng khó tránh khỏi động kịch liệt: “Rất tốt, các ngươi đã là người của Quán Chủ trước. Ta liền an bài các ngươi lưu lại.”

“Đa tạ tiểu thư.” Đương Quy cùng Bạch Thuật trăm miệng một lời nói, rất ăn ý như năm đó.

“Hảo thuyết. Hảo thuyết!” Lòng nàng tràn đầy vui mừng muốn kêu họ ngay, lại thấy ánh mắt của hai người tràn đầy kính sợ cùng vẻ mặt xa lạ, chợt nhớ lại mình đã đổi thân thể, họ tất nhiên cảm thấy vô cùng xa lạ. Nàng mím đôi môi mỏng cười một tiếng, thầm nghĩ thật là hả hê quên rồi, mặc kệ như thế nào. Về sau có thể thường thường gặp các nàng, trong lòng nàng liền hài lòng. Trời cao quả nhiên không tệ, có lẽ có một ngày, nàng có thể từ từ nói cho các nàng biết, để các nàng tiếp nhận mình.

Nghĩ đến. Tâm tình Tuyết Nhan dần dần chuyển, vì vậy ở trong khách sạn sang trọng nhất kinh thành kêu một bàn thức ăn ngon, nhiệt tình khoản đãi hai nha đầu này.

Nhất thời, Đương Quy cùng Bạch Thuật thụ sủng nhược kinh, Hoàng Kỳ ẩn ở trong bóng tối, hơi kinh ngạc, quán rượu Long Phượng, tiểu điếm lớn nhất kinh thành. Nghe nói người bình thường ăn cơm đều phải đặt trước nửa tháng.

Tuyết Nhan là danh y của Thiên Hạ Đệ Nhất Y Quán, người làm kia cũng khách khí, mang họ đi tới chỗ lầu hai ngồi, mặc dù không phải nhã gian, nhưng hoàn cảnh cũng thoải mái. Nghĩ lại chuyện cũ mà buồn, trước kia, tại quán rượu này luôn ngồi ở lầu ba ngay bên cạnh cửa sổ, cũng không biết giờ bị ai ngồi. Sau khi cơm nước no nê, Tuyết Nhan cùng các nàng nói chuyện tự nhiên, Đương Quy và Bạch Thuật dần dần cảm thấy nữ tử này cùng quán chủ xưa rất giống nhau, trong lòng có loại rung động mãnh liệt.

Hôm nay, họ đều đã hai mươi lăm tuổi, ban đầu, sau khi quán chủ chết. Họ thủ mộ phần cho quán chủ ba năm, sau đó mới gả cho người. Nhà chồng đối với các nàng cũng không tốt. Ngày xưa họ đã nghe qua quán chủ nói, nữ nhân gì… phải tự cường. Vì vậy. Cùng phu quân Hòa Ly, chính mình đã mở cửa hàng, mà quán chủ đối với các nàng có ơn tri ngộ, nghe nói Thiên Hạ Đệ Nhất Y Quán gần đây đệ có khởi sắc, cho nên bọn họ tới thử một lần, muốn tỏ bản lĩnh.

Nghe vậy, Tuyết Nhan không khỏi từ từ thở dài: “Hai vị chịu khổ, về sau chỉ cần có ta, tuyệt không để cho các ngươi chịu thiệt. . , giọng điệu của nàng cùng Tuyết quán chủ ngày xưa giống nhau như đúc, ngay cả vẻ mặt cũng tương tự, Đương Quy cùng Bạch Thuật trong đáy lòng nhất thời hiện ra dòng nước ấm cảm kích. Trong mắt nóng lên, suýt nữa rơi lệ.

Bạch Thuật xúc động thật lâu nói: “Ban đầu quán chủ thích ăn nhất là nơi này, đặc biệt ấm áp. Nàng thường thường cùng chúng ta ngồi ở vị trí gần cửa sổ đó!”

Dứt lời, nàng ánh mắt nhìn sang hướng phía trong kia. Lại thấy một vị tuấn mỹ nam tử bóng lưng thanh nhã, không khỏi “Ah” một tiếng. Vì sao tấm lưng kia nói như thế. . . . Bạch Thuật cảm thấy dùng ngôn ngữ khó có thể hình dung hắn thanh lệ. Từng cơn gió nhẹ thổi qua, sợi tóc nam tử khẽ nhếch, tựa như ảo mộng.

Có cô gái ngồi phía đối diện hắn, gò má không khỏi ửng hồng, vẻ mặt ngốc trệ, Bạch Thuật cảm thấy càng quỷ dị hơn, xem ra ứng thị là một tuyệt sắc mỹ nam tử, lại thấy nam tử chợt đứng dậy, vội vã rời đi nơi đây, từ đầu chí cuối nàng đều chỉ thấy bóng lưng hắn thanh lệ.

Nhã gian trên lầu. Tiếng đàn lượn lờ. Hương nhang quanh quẩn.

Thượng Quan Ngấn mới vừa cùng thương nhân bàn việc buôn bán, ngồi ở trước bàn từ từ thưởng thức trà. Phi Dương chợt cúi đầu ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ mấy câu, nghe vậy, Thượng Quan Ngấn cười nhạt: “Không ngờ Đại Sư Huynh tiếng quần áo Tô Châu thế nhưng cũng tới khách sạn Kinh Thành! Ngươi cũng không nói sớm, ta nên đi ra ngoài cùng hắn đi gặp một hồi.”

Phi Dương nói: “Hắn tới liền đi, chỉ là Lâm tiểu thư cũng tới.”

Nghe nói Lâm Tuyết Nhan cũng ở khách sạn đây. Con ngươi Thượng Quan Ngấn tuyệt mỹ thoáng qua vẻ mặt kinh ngạc nhàn nhạt, hắn khẽ ghé mắt. Từ nhã gian cửa sổ nhìn xuống dưới, hoàn toàn thấy Lâm Tuyết Nhan cùng hai người cô gái trẻ tuổi cùng nhau uống rượu, trước bàn để một bàn dầu mở cầm áp, nàng một tay cầm chân vịt, nụ cười nhàn nhạt. Rất cảm động, một cái tay bưng ly rượu, vừa ăn vừa uống, không chút nào phong phạm đại gia khuê tú, lại xinh đẹp như cũ khiến người động lòng.

Ăn xong vịt nướng, mấy người vung quyền uống rượu.

Không ngờ nàng lại có một mặt hào sảng như thế, Thượng Quan Ngấn từ từ thu hồi ánh mắt quan sát Lâm Tuyết Nhan, ngược lại hướng tới Phi Dương ngồi ở một bên khác. Đôi môi không khỏi nâng lên: “Phi Dương, ngươi đi lấy Văn Phòng Tứ Bảo tới. Nhớ là — Văn Phòng Tứ Bảo.”

“Nói như vậy. Bút cũng muốn?” Phi Dương có chút giật mình. Công tử vẽ tranh rất ít dùng bút. Nếu là dùng bút, đó chính là chuẩn bị vẽ tranh vẽ theo lối tinh vi. Không bằng. . . Hắn không phải là không thích nhất theo lối tranh vẽ tinh vi sao? Nói tùy ý đúng không! Không không câu chấp! Không có tính tình thật! Chẳng lẽ công tử chợt đổi tính?

Rất nhanh, trên bàn giấy và bút mực đầy đủ mọi thứ, nhìn cái bàn phủ lên ngọc vân giấy Tuyên Thành, Thượng Quan Ngấn vẻ mặt chuyên chú, khẽ nhắm mắt, suy tư chốc lát. Tử tay áo Phi Dương, hạ bút như thần. Không cần một lát, liền vẽ ra địa đồ cuốn tinh mỹ, hắn cười cười nâng lên bức họa nhìn, thầm nghĩ không biết Lâm Tuyết Nhan thấy bức họa này sẽ có vẻ mặt gì?

Hôm nay thật là chơi tận hứng, trở lại Thiên Hạ Đệ Nhất Y Quán, vừa tới thời gian giả vờ. Tuyết Nhan quyết định ở trong khách sạn phía đối diện. Ngân diện Độc Ma cho nàng bạc không cần uổng phí. Mặc kệ như thế nào cũng là tiền máu lệ của nàng. Đánh chết nàng cũng không thừa nhận là tiền bán thân. Vừa mới chuẩn bị động thân, Hoàng Kỳ nhẹ nhàng đi tới bên người Tuyết Nhan, nói: ” Lâm tiểu thư, ban ngày người kia lại tới, nói là tới đón tiểu thư trở về phủ.”

“Người nào?” Tuyết Nhan hơi ngẩn ra.

“Chính là nam tử cầm năm trăm lượng bạc trở về kia.” Hoàng Kỳ một mực cung kính đáp trả.

Là hắn? Tuyết Nhan nhất thời có loại dự cảm xấu, sắc mặt tối sầm. Khoát tay áo: “Mau để cho hắn đi, ngươi nói cho hắn biết . . . Ta không ở nơi này .”

“Cái này!” Hoàng Kỳ dừng một chút. Cảm thấy Lâm tiểu thư không nên nói láo, dù sao người ta đưa tới rất nhiều bạc không đúng ? Hơn nữa cũng ình không ít chỗ tốt, nhưng nàng không dám vi phạm ý tứ của tiểu thư, không thể làm gì khác hơn là gật đầu.

Sau khi Hoàng Kỳ rời đi, Tuyết Nhan thở phào thật sâu một cái, mặt thanh nhã của âm úc mây tầng ngưng, đáy mắt trong suốt xoay tròn cuồng lan. Thầm nghĩ Thượng Quan Ngấn thật đúng là âm hồn bất tán. Mặc dù ngoài miệng nói muốn cho hắn chút màu sắc xem một chút. Nhưng mà cũng chỉ là không cam lòng tùy hứng nho nhỏ. Hôm nay giữa hai người đã ngang hàng. Coi như là đã không có bất kỳ quan hệ gì rồi! Vì sao hắn còn phải đối với mình liệu dây dưa không rõ? Đến tột cùng muốn gì?

Nghĩ đến. Bỗng nhiên có người từ ngoài cửa sổ tung người nhảy vào, Tuyết Nhan quay đầu nhìn, lại giương nhẹ, mặt nàng xinh đẹp thanh nhã không lộ vẻ gì, cười lạnh, thầm nghĩ thật đúng là hảo bản lĩnh. Thượng Quan Ngấn công tử khinh công không tệ, mà thư đồng bên cạnh của hắn đi theo đệ nhất công tử, khinh công cũng sẽ không chỗ thua kém, Tuyết Nhan liền lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm nói: “Các hạ không mời mà tới, đến tột cùng là muốn gì?”

Phi Dương khom người nói: “Công tử để ta đón ngươi lên Thượng Quan phủ.”

“Nếu là vậy, ta không đi.” Tuyết Nhan mắt lạnh nhìn hắn.

“Công tử sai ta đưa cái này cho ngươi. Nói là ngươi xem xong sẽ biết.” Tấy trên tay của hắn cầm một họa trục kín gió, thật ra thì, hắn cũng không rõ ràng bên trong là cái gì, công tử lúc ấy nói là chỉ cần khiến Lâm Tuyết Nhan nhìn thấy bên trong, nàng tự nhiên sẽ có phản ứng. Tuyết Nhan mở họa trục ra, ánh mắt lướt đi, sắc mặt nhất thời trở nên xanh mét!

Tấm vẽ này thế nhưng là vẽ bộ dáng lúc nàng đang tắm rửa trần truồng trốn chạy, không thể không nói . . . Tấm vẽ này bản thân là một loại khiêu khích cùng vũ nhục không nhịn được. Hai tay run rẩy, Tuyết Nhan mặt mũi sắc trắng bệch, lập tức đem Xuân Cung Đồ này giá trị ngàn vàng xé bỏ cho rồi! Phi Dương thấy nàng xé bỏ tấm vẽ, vẻ mặt không nhúc nhích. Nghĩ thầm nhất định không phải là nội dung gì tốt. Nhưng đồ này là xuất từ tay công tử. Thật đúng là phung phí của trời a!

Vỗ tay một cái. Tuyết Nhan cười lạnh nói: “Còn gì không? Lấy ra luôn đi!”

Phi Dương tiếp không kiêu ngạo không tự ti nói: “Công tử nói. Nếu như ngươi đem vẽ xé, bức họa này giá trị năm ngàn lượng bạc, nếu như ngươi không vào ở trong Thượng Quan phủ, xin mời ngươi theo giá bồi thường.”

“Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta xé?” Tuyết Nhan trợn mắt nhìn trợn mắt. Thầm nghĩ hắn vẽ thật đúng là thiên giới, chỉ là. Nàng chết cũng sẽ không nhận nợ .

“Vết mực trên bức họa này chưa khô, công tử mỗi lần vẽ xong đều muốn bôi một tầng thuốc nhuộm đặc biệt. Phía trên kia đều là dấu tay của Lâm tiểu thư. Theo như lời. . . Tự sẽ có người nghiệm chứng. Chẳng biết lúc nào, Phi Dương mang theo lụa trắng. Đã đem toàn bộ mảnh vụn thu vào, lúc này hình ảnh đã hoàn toàn thay đổi, thê thảm không nỡ nhìn.

Rất tốt, tốt vô cùng. Tuyết Nhan thống hận mình xuyên thủng cái này, lại hiểu được dùng chỉ tay phân biệt hung thủ, hơn nữa thời đại này Khế Ước Bán Thân cũng án dấu tay, Thượng Quan Ngấn tên khốn kiếp này hết thượng giường liền trở mặt rồi ! Lại dám uy hiếp nàng!

Chỉ là, đi thì đi, hôm nay, nàng nắm thóp của hắn trong tay, lường trước hắn cũng không dám đối với mình như thế nào?

Nghĩ đến đây. Tuyết Nhan đưa mắt nhìn Phi Dương chốc lát, giận quá hóa cười. Phi Dương cảm thấy quanh thân không rét mà run, nàng lạnh nhạt nói: “Nếu như là thịnh tình công tử nhà ngươi mời ta đi làm khách, ta như vậy liền từ chối thì thật bất kính. Hơn nữa cũng chuẩn bị đưa hắn một phần quà tặng.”

Xem ra, nàng là nên ở trong quan phủ làm ồn ào rồi thật tốt, hồi báo Thượng Quan gia mấy ngày nay vũ nhục đối với nàng. Bất luận là Thượng Quan phu nhân. Thượng Quan Ngậm. Vẫn là những cái… gã sai vặt kia mắt chó nhìn người thấp. Nàng muốn cho hắn hối hận hôm nay mời nàng lên trên quan phủ, đến lúc đó hận không thể dùng bát sĩ đại kiệu đưa nàng đi ra ngoài. Nàng liếc mắt nhìn trong tay Phi Dương một cái, thầm nghĩ đừng tưởng rằng Kinh Thành Đệ Nhất Công Tử Đan Thanh giá trị ngàn vàng,liền có thể tùy tiện dùng vẽ để khi phụ người khác. Thật cho là có thể sử dụng” ảnh khỏa thân ” . Loại hạ lưu thủ đoạn này uy hiếp nàng hay sao? Ngay cả tất cả họa sĩ Xuất Vân Quốc cũng không thể so họa kỹ qua hắn. Cũng không dám đường hoàng vẽ ra lỏa đồ Kinh Thành đệ nhất công tử , những thứ này tịnh không đủ nói rõ nàng sẽ không ăn miếng trả miếng. Ăn miếng trả miếng.

Trong thư phòng, Thượng Quan Ngấn đang dùng tâm vẽ tranh, chợt thấy Phi Dương đứng ở ngoài cửa. Vội vàng dùng giấy Tuyên Thành ngăn trở hình ảnh. Giương mắt nói: “Có chuyện gì?” Thấy Phi Dương tiến lên đưa cho hắn họa trục. Không khỏi hơi ngẩn ra: ” Đây là cái gì?”

“Lâm tiểu thư nói đến mà không quà cũng phi lễ, đây là quà tặng nàng tặng cho ngài.” Phi Dương nhàn nhạt đáp, thật ra thì hắn cũng tò mò đây là cái gì? Đáng tiếc bên ngoài dùng đất sét ngăn lại, huống chi, hắn cũng không thể tự mình mở ra quà tặng của công tử .

“Thật sao? Thượng Quan Ngấn giật mình trong chốc lát, thầm nghĩ chẳng lẽ nàng đưa cho hắn cái danh gia cổ họa gì?

Khi hắn mở ra xem, không khỏi mỉm cười.

Không ngờ tấm vẽ này. Lại cũng là bộ dáng hắn không mảnh vải che thân, hắn đã đoán ra là ai vẽ đấy rồi. Mặc dù họa pháp nàng cũng không tinh xảo, có thể nói là vô cùng thô tháo, cũng là một loại họa pháp hắn trước đây chưa từng thấy qua. Công cụ họa đồ lại là đốt trôi qua thán bụi, chỉ dùng một loại sắc thái đơn điệu là có thể vẽ sinh động như thế, giống như thật như thế, giống như đứng ở trên giấy, mà bớt vẽ đóa yêu liên trên bụng phải hắn cực kỳ rõ ràng, họa pháp tả thực như thế là lần đầu tiên hắn thấy được, thật là được ích lợi không nhỏ. Nữ nhân này thật đúng là càng ngày càng có ý tứ rồi !

“Nàng còn nói cái gì?” Vẻ mặt Thượng Quan Ngấn bất động đem họa trục cuồn cuộn nổi lên, cất giấu ở ám cách bên trong thư phòng . Mỉm cười nhìn Phi Dương.

“Nàng nói. . . . Nàng nói này bức họa so với ngươi vẽ muốn tinh đắt, thế gian tuyệt vô cận hữu, cái này . Giá trị một vạn lượng hoàng kim một bức, cho nên, ngươi chiếm tiện nghi rồi.” Ý ở ngoài lời, hắn vẽ không đáng giá mấy văn, nàng không lạ gì.

“Đúng rồi, nàng bây giờ đang ở nơi đó?” Thượng Quan Ngấn nâng lên đôi môi, thầm nói nữ nhân này rất có ý tứ.” Nàng đã ở trong Thượng Quan phủ tại phòng ở trước kia.” Phi Dương chợt cảm thấy nàng vô cùng quái dị. Thật không ngờ nàng đàng hoàng nghe lời. Sau khi đi vào chẳng nhiều lời gì cả, nhưng trong ánh mắt nàng hình như chớp động cái gì, bất thanh thuyết đạo ý vị bất minh, để cho hắn cảm thấy có chút sợ hãi.

“Rất tốt. Ta sẽ đi gặp nàng.” Thượng Quan Ngấn ý định đều ở trên người Tuyết Nhan đây, lại quên trên bàn dùng giấy trắng đang đắp hình ảnh.

“Còn có. . . . . . Ngâm thiếu gia đã từng tìm ngươi, nhưng mà hiện tại hắn giống như đã ra ngoài.”

“Ngươi nói cho hắn biết, chờ khi ta trở lại gặp hắn cũng không muộn.” Dứt lời. Thượng Quan Ngấn đã bước lớn đi tới hướng phòng Lâm Tuyết Nhan.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio