Sư Huynh Trên Đời Đều Đen Tối

chương 69: chương 69

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi Thượng Quan Ngâm trở lại, nghe nói đại ca đã về phủ, nóng lòng không kịp đợi đi tới thư phòng Quan Ngấn, hắn biết đại ca trừ ở thư phòng cơ hồ rất ít khi đi nơi khác. Qua mấy ngày nay, hắn vẫn tránh Lâm Tuyết Nhan, không biết nàng vì sao mượn danh nghĩa là hôn thê của hắn để ở tại Thượng Quan phủ? Thật là làm hắn không vui, cũng may Ngấn đại ca đã trở lại. Hắn biết rõ người làm chủ trong nhà thật ra là đại ca, ngay Tộc trưởng cũng đối với đại ca kính nhượng ba phần, chuyện từ hôn quan trọng như thế, hắn nhất định phải cho đại ca biết trước mới được. Đính hôn có lẽ không cần đại ca hỏi tới, chỉ là chuyện từ hôn có thể nói là rất nghiêm trọng, nếu như không qua cửa này của đại ca. Chẳng lẽ hắn phải cưới Lâm Tuyết Nhan làm chính thê?

Còn có. Nghe nói cuộc so tài Đệ Nhất Mỹ Nhân Xuất Vân Quốc còn một tháng nữa là bắt đầu, nếu như vẫn không hủy bỏ hôn ước như dự tính, lúc đó hắn có tư cách cầu hôn Tuyết Nhi không? Hắn thích rõ ràng là Duẫn Tuyết Nhi, nếu bị ép cưới Lâm Tuyết Nhan, hắn đâu xứng với Tiểu Thư Tuyết Nhi thuần khiết như thần thánh trong lòng mình đây? Thật là đêm dài lắm mộng. Quả thật gấp chết người! Hai ngày này hắn cấp hỏa công tâm, ngay cả chó cưng mến yêu cũng không muốn chơi với chúng … Làm gì cũng không có tinh thần. Ăn không biết ngon, ăn ngủ không yên! Cho nên mấy ngày nay. Thượng Quan Ngâm cả ngày lẫn đêm đều mong đợi đại ca trở về.

Nào biết khi tới phòng. Phát hiện đại ca không ở đây, vì vậy, hắn ngồi rảnh rang trong thư phòng. Trong thư phòng của đại ca. Khi còn bé hắn thường hay tới nơi này đọc sách. Ngấn ca ca mặc dù năm đó mới hai tuổi, lại thông kim bác cổ. Thỉnh thoảng trách mắng chơi hắn vật tang chí, nhưng hắn chính là không thích những thứ văn nhã gì đó. Liền thích lấy đao múa kiếm, hay trêu chọc chó. Hôm nay chán đến chết, bỗng một tờ giấy trắng trên bàn rơi vào ánh mắt. Nhớ tới ca ca thường ngày vẽ tranh rất ít cho người ta thấy, không khỏi cảm thấy tò mò.

Vì vậy. Nhấc lên trang giấy trắng. Khi ánh mắt rơi vào phía dưới đồ họa. Ánh mắt hơi chậm lại. Không ngờ đại ca thanh nhã chính phái như thế lại vẽ trộm Xuân Cung Đồ! Bị hắn đã phát hiện ra rồi không đúng ?

Chẳng phải là Ngấn đại ca đem chuôi đao để ở trong tay hắn? Chỉ là. Hắn tuyệt không dám chọc đại ca tức giận, nếu là ngộ nhỡ xúc động chỗ hiểm của đại ca, ngày sau hắn chết thế nào cũng không biết, nhưng mà đại ca vẽ Xuân Cung Đồ như bảo bối khó gặp. Huống chi trong thiên hạ không có nam nhân không thích cái này, vì vậy, Thượng Quan Ngâm cẩn thận len lén thưởng thức, nhưng thấy nam tử ở trên cao, cô gái ờ dưới. Bóng lưng là nam tử. Cô gái là ngay mặt. Ánh mắt của hắn không kiềm hãm được rơi trên người cô gái, nhưng thấy da thịt cô gái trắng như tuyết ngọc. Vòng eo mảnh khảnh, không đủ một nắm. Đẹp không sao tả xiết, chân ngọc nhẹ nhàng tách ra, thon dài mà có hấp dẫn, không hổ là tranh vẽ theo lối tinh vi, cực kỳ tinh tế duy mỹ, lại có thể làm người ta dục huyết phún trương.

Chợt Thượng Quan Ngâm cảm thấy bụng dưới căng thẳng. Trong mũi nóng lên. Máu mũi không tự chủ chảy ra. Hắn bận bịt mũi, chỉ là nhìn qua cô gái này sao quen mắt như vậy đây?

Đợi chút, tại sao lại . . . Giống như là “hôn thê”Lâm Tuyết Nhan?

Trên ánh trăng mây trôi. Mây nhạt gió nhẹ.

Vẻ mặt Thượng Quan Ngâm hốt hoảng đi ra ngoài cửa, cả mặt xanh, tâm thần có chút không tập trung. Ngàn vạn suy nghĩ, cư nhiên lúc đi ra ngoài không để ý nhìn đường, suýt nữa đem Phi Dương ngoài cửa đụng ngã xuống đất, hắn thậm chí ngay cả nhìn cũng không liếc một cái, trực tiếp rời đi, trong lòng mơ hồ cảm thấy bức Xuân Cung Đồ kia với Lâm Tuyết Nhan không thoát được quan hệ.

Vì vậy, hắn quyết định đi đến nhà nhìn Lâm Tuyết Nhan, thê chưa cưới trên danh nghĩa. Thật ra thì, kể từ nàng tới phủ, hắn chưa từng tới gặp qua nàng, dĩ nhiên cũng không thể phủ nhận là hắn đang cố ý tránh né nàng. Tránh nàng, thậm chí cố ý đem nàng an bài ở góc xa xôi kia nhất . Nói ra cho oai. Mắt không thấy. Tâm không phiền.

Hơn nữa nghe nói, qua mấy ngày nay, thái độ của người Thượng Quan gia đối với nàng vô cùng ác liệt, những thứ này đều nằm trong dự liệu của hắn. Chỉ là. Ngoài dự đoán chính là, nàng thế nhưng ở lại trong phủ không hề rời đi, cử động lần này thật là để cho hắn cảm thấy không thể tin. Nàng ẩn nhẫn như thế, chẳng lẽ có cái bí mật gì không thể cho ai biết?

Kể từ sau khi vớ nữ nhân kia tiếp xúc qua, trải qua đủ loại không vui, Thượng Quan Ngâm chợt phát hiện nàng cũng không có lời như đồn đãi thô thiển như vậy, thậm chí cảm thấy trên người nàng có loại hơi thở đặc biệt mà thần bí, khiến nàng hình như có chút khác vớig người khác.

Qua mấy môn đạo vện, xuyên qua hiên hành lang thất trưởng, mùi hoa chung quanh lập tức trở nên nồng nặc lên, nơi này là hậu hoa viên Thượng Quan phủ, hắn từng cùng Ngân đại ca ở chỗ này chơi rất nhiều trò chơi. Thượng Quan Ngâm giống như trở lại ngày trước, trong mắt hiện lên mê võng hoảng hốt trong chốc lát. Bất tri giác, hắn đã đi tới thiên viện. Nơi đây bỏ hoang nhiều năm, chính là nơi Lâm Tuyết Nhan đang ở, hắn vốn định gõ cửa. Suy nghĩ một chút. Lập tức ngừng.

Trong phòng thoáng hiện ánh nến u ám, nhìn dáng dấp người ở bên trong còn chưa ngủ. Ánh mắt của hắn không nhịn được quan sát bốn phía.

Tháng tám nóng bức bực mình, hắn đang nuôi rất nhiều chó hung hãn trong phủ, hơi không cẩn thận là có thể diễn ra cảnh mèo chó đại chiến kịch liệt. Vì vậy, rất nhiều niêu nhi ở mái hiên đây ban đêm đều nhanh chạy gấp đi, thấy Thượng Quan Ngâm tung người nhảy một cái, nhẹ nhàng rơi vào nóc nhà. Giả một tiếng mèo kêu, âm thanh giống như đúc.

Chỉ chốc lát sau. Thận trọng vạch ngói vụn trên mái hiên, dĩ nhiên, Thượng Quan Ngâm chưa bao giờ nghĩ đến mình biết làm loại việc không vẻ vang này. Nếu là bị ca ca phát hiện, chắc chắn oán giận hắn càng lớn càng không làm việc đàng hoàng! Nhưng vì muốn biết rõ chuyện giữa Lâm Tuyết Nhan cùng đại ca, hắn không thể không lén lén lút lút đến phòng thiên viện niên đại đã xa xưa này. Nhẹ nhàng một cái. Nhìn ngói như giăng đầy liền dãn ra. Mặc dù Thượng Quan Ngâm cũng không muốn rình coi nàng. Nhưng mục đích của chuyến này là muốn biết chỗ giấu giếm trong lòng nàng, bí mật không thể cho ai biết. Có lẽ có thể lộ ra chân tướng có giá trị gì ra ngoài? Vì vậy, ánh mắt của hắn hướng vào phía trong . Vừa nhìn, nào biết thấy hai người, một người trong đó chính là đại ca của hắn Thượng Quan Ngấn!

Thượng Quan Ngâm biến sắc. Không ngờ giữa bọn họ quả nhiên bất thường, liền không nhịn được cúi người xuống, len lén nghe trộm đối thoại của bọn họ. Nhĩ lực hắn rất tốt, cho nên trong một khoảng cách xa chỉ có hắn có thể nghe được đối thoại của người khác mà người khác cũng không khả năng phát hiện ra hắn. Tình cảnh này, nghe lén cuộc đối thoại là nhất rồi, nhưng nếu mà sư phụ hắn biết chuyện này. Đại khái có thể buồn bực mà chết.

Tuyết Nhan đang ở trong phòng tĩnh tọa luyện công. Luyện tập Tố Tâm bí quyết. Lúc luyện công tận lực làm cho tim không vướng không víu, không buồn không vui, mới có thể tiến tới cảnh giới nội công cao hơn.

Ước chừng qua thời gian một nén nhang. Chậm rãi mở con ngươi, phát hiện Thượng Quan Ngấn chẳng biết lúc nào xuất hiện tại trong phòng nàng, tựa tại trước cửa, cười như không cười nhìn nàng. Có lẽ là thân thể quá mệt mỏi, thần kinh nàng vốn là nhạy cảm hôm nay thật giống như một cây dây cung bị kéo căng đột nhiên mất đi co dãn, cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi.

Nàng ngưng mắt nhìn yêu nghiệt trước mắt như kiểu nam tử loại tuyệt mỹ. Trong lòng như cũ còn có một tia đề phòng, nhưng là vô cùng rõ ràng. Hắn đối với mình không có bất kỳ sát ý, cũng ngờ tới hắn rất nhanh sẽ xuất hiện trước mặt mình. Rốt cuộc đã tới, trong lòng Tuyết Nhan cảm giác nặng nề, ngay sau đó thầm thở dài. Nếu như trước kia, hai người tuyệt đối không thể tự nhiên như thế.

Nhưng quan hệ của hai người vô cùng kỳ diệu. Không phải là địch cũng không phải là bạn, cũng không phải là người tình lãng mạn, nhưng lại đối với thân thể lẫn nhau cực kỳ quen thuộc. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy. Tuyết Nhan rất khó tưởng tượng, xem ra nam tử tuyệt sắc này cực kỳ yêu mị, tất nhiên sẽ có bản lĩnh cùng uy thế đáng sợ như vậy.

Tuyết Nhan không nhịn được cười nhạt một tiếng nói: ” Công Tử Đệ Nhất Kinh Thành, văn võ song toàn, thủ đoạn buôn bán, có phải sau khi thấy được tranh ta vẽ, biết mình quả văn cô lậu, cố ý tới tìm ta thiết tha cùng học tập họa kỹ mới?” Nàng vô liêm sỉ nói. Dĩ nhiên. Chỉ có quỷ mới tin hắn là tới vì họa kỹ.

Lặng yên hồi lâu. Thượng Quan Ngấn cười khẽ một tiếng: “Ngươi vẽ rất tốt đấy.”

Tuyết Nhan bình tĩnh chớp chớp mắt đen nhánh xinh đẹp: “Hôm nay chính ta ở trong Thượng Quan gia. Chính là thê chưa cưới đệ đệ của ngươi, đêm khuya tới chơi, cô nam quả nữ, có phải hay không không đúng lúc?”

Nghe câu hỏi của Tuyết Nhan. Thượng Quan Ngấn chậm rãi nâng lên đôi môi, bên môi mang theo mị hoặc mê người, hắn cười rất tùy ý. Từ bên môi tràn ra một lời nói nhàn nhạt: “Ta biết rõ ngươi là thê chưa cưới của Ngâm, cho nên tối nay chúng ta phải nói chuyện một chút!”

Tuyết Nhan lập tức giương mắt nói: “Nói chuyện gì?”

Thượng Quan Ngấn ngồi trên băng ghế, tư thái nhẹ mà ưu nhã: “Nói chuyện từ hôn một chút.”

Trời xuống ban đêm, gió đêm thổi kiều diễm, trên nóc nhà nội tâm Thượng Quan Ngâm vui vẻ, không ngờ Ngấn ca ca đêm khuya đến tìm Lâm Tuyết Nhan là vì chuyện từ hôn. Xem ra là hắn quá lo lắng! Thậm chí không suy nghĩ vì sao không gọi Lâm Tuyết Nhan vào thư phòng mà là đang ở trong khuê phòng cô ta. Nghe nói đến chuyện từ hôn, Thượng Quan Ngâm đã không để ý những nghi điểm này.

Tuyết Nhan nhíu mày, hình như đối với lời nói hắn cũng không kinh ngạc. Lạnh nhạt nói: “Chẳng lẽ vì chuyện này ngươi mới cố ý buộc ta ở tại Thượng Quan phủ?”

Dứt lời, Thượng Quan Ngâm ngớ ngẩn, chẳng lẽ Lâm Tuyết Nhan đến Thượng Quan phủ là ý tứ của ca ca? Khó trách nàng không hề rời nơi này, đại ca vì sao phải làm như vậy?

Mặt bạch ngọc nhàn nhạt của Thượng Quan Ngấn ở dưới ánh nến ánh sáng nhạt trước bàn, mỉm cười nói: “Ở nơi này, thứ nhất là vì dễ dàng giám thị ngươi, thứ hai ta cảm thấy chúng ta có thể mau hiểu nhau, chỉ là. . . Chúng ta đã thân thiết da thịt, vợ chồng chi thực, cho nên ngươi không thể tái giá cho Ngâm rồi.”

Tuyết Nhan cười lạnh nhìn hắn. Không ngờ hắn suy tính rất chu toàn.

Giờ phút này, rốt cuộc trong đầu Thượng Quan Ngâm “ông” một tiếng. Không thể tin được lời hắn đang nghe được, có nhĩ lực rất tốt. Một chữ không kém, hoàn hoàn chỉnh chỉnh nghe được. Không ngờ Lâm Tuyết Nhan lại cùng đại ca có thân thiết da thịt? Chuyện này đã xảy ra lúc nào?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio