Nhưng… Một chuyện không ai có thể tưởng tượng nổi xuất hiện. Ruth phất tay một cái và đâm tay vào đầu ma cà rồng già đang gầm rú tức giận với Dương Bách Xuyên, tức khắc làm nổ đầu của ông ta. Ngay sau đó, Ruth nhìn quanh bốn phía và nói: “Từ hôm nay trở đi, gia tộc Dracula là do tôi – Ruth Dracula quản lý. Chuyện đầu tiên tôi muốn nói cho các người là: Vị này chính là chủ nhân vĩ đại anh minh của Ruth Dracula tôi. Ngài ấy là thần của tôi, sau sẽ là thần của gia tộc Dracula. Tôi không muốn nghe thấy sự bất mãn của bất kể kẻ nào trong các người đối với chủ nhân Dương Bách Xuyên nữa. Nếu không ông Sam sẽ là tấm gương của các người.” Nói xong, Ruth nhìn về ông lão đầu tiên trả lời rằng Liễu Linh Linh bị Amos đưa vào núi Thánh và nói: “Ông Jack, ông đến nói cho chủ nhân vĩ đại của tôi đi. Vì sao chưa đến đêm trăng tròn Amos đã đưa cô gái người Hoa đó vào núi Thánh, và đã đưa vào được bao lâu rồi?” “Thưa Công tước, từ nửa năm trước Amos đã bắt đầu không tuân thủ quy định của đêm trăng tròn rồi. Hầu như tháng nào cũng phải đưa vào núi Thánh ít nhất ba lượt thanh niên nam nữ. Cô gái người Hoa kia được đưa vào từ ngày hôm qua.” Người được Ruth gọi là ông Jach nói. Ruth tức khắc thở phào một cái, ít nhất cũng có chuyện để báo cáo với Dương Bách Xuyên. Ruth căng thẳng nói với Dương Bách Xuyên bằng sự cung kính: “Chủ nhân, ngài thấy đó, tôi cũng mới biết chuyện này thôi. Bình thường tôi hay bị Amos giữ chân bên trong gia tộc nên rất ít khi tới lâu đài. Xin chủ nhân minh giám.” Dương Bách Xuyên biết Ruth không nói dối mà cũng mới vừa biết chuyện thật. Nhưng anh đang lo lắng cho Liễu Linh Linh nên mới rối bời cả lòng dạ. Hiện tại việc đã đến nước này, dù anh có tiếp tục căm thù nhưng cũng không thể làm gì được. Amos đã bị giết, mà Ruth thì đã phục tùng và trở thành người hầu của mình. Hiện tại chỉ có một con đường để đi. Đó chính là tiến vào núi Thánh của gia tộc Dracula, đi tìm Liễu Linh Linh. Bất kể Liễu Linh Linh có sống hay chết, anh cũng phải đi nhìn xem. Nếu Liễu Linh Linh thật sự bị những ma cà rồng già của gia tộc của Ruth hãm hại, dù có liều mạng, Dương Bách Xuyên cũng muốn báo thù cho Liễu Linh Linh. Dù sao anh bất chấp ngàn dặm xa xôi đến nước Pháp cũng là vì Liễu Linh Linh. Anh vẫn còn chưa quên được Liễu Linh Linh. Mặc dù lúc trước anh đã từ chối, hoặc có thể nói là không dám nhận lời tỏ tình của cô… “Lập tức mang tôi đi núi Thánh!” Dương Bách Xuyên trầm giọng nói với Ruth. “Vâng, tôi sẽ đưa chủ nhân đến đó. Chủ nhân, ngài cũng đừng lo lắng quá, nói không chừng Linh Linh sẽ không sao đâu.” Lúc nói chuyện, trong mắt Ruth cũng ngập tràn sự lo lắng. Lúc này Dương Bách Xuyên mới nhớ ra Ruth và Liễu Linh Linh cũng là bạn bè. Dương Bách Xuyên lập tức xoay người ra khỏi sảnh lớn. Trước khi đi, Ruth nói với tất cả những người trong sảnh lớn: “Ông Jack, ông dẫn đầu và lập tức tiếp nhận những việc trong ngoài gia tộc. Nhớ kỹ một chuyện, không cho bất cứ ai đi vào kho cất đồ. Đợi tôi và chủ nhân quay lại.” “Vâng thưa Công tước”” … Ra tới ngoài đại điện, Dương Bách Xuyên nhìn núi Thánh cách đó không xa. Vừa nghĩ một cái, kiếm Đồ Long đã đi ra, anh ngự kiếm phi hành đi thẳng đến núi Thánh. Thấy tốc độ của Dương Bách Xuyên, Ruth nhìn chăm chú. Ma cà rồng từ trước đến nay đều nổi tiếng vì tốc độ, nhưng không ngờ tốc độ của chủ nhân không kém hơn cô ta chút nào, phải biết rằng hiện giờ cô ta là ma cà rồng cấp bậc Công Tước đó. Nén suy nghĩ linh tinh trong lòng, Ruth võ cánh chim màu vàng sau lưng và bay lên trong nháy mắt, theo sau Dương Bách Xuyên. Cách đó mấy nghìn mét, Dương Bách Xuyên dẫm kiếm Đồ Long hóa thành một ngôi sao băng, chưa đến mười lần hít thở, anh đã đến trước mặt núi sâu. Sau đó, anh tạm dừng một chút đợi Ruth đuổi đến. Anh liếc mắt trông thấy cánh chim màu vàng của Ruth dưới sơn động. Cô ta bay nhanh như chớp, thật ra tốc độ không chậm hơn anh bao nhiêu. Dương Bách Xuyên tin rằng nếu anh không có ngự kiếm phi hành của kiếm Đồ Long thì tốc độ sẽ kém hơn Ruth. Sau khi Ruth đến nơi, Dương Bách Xuyên mở miệng nói: “Đi vào bằng cách nào?” “Chủ nhân, ở một mặt khác của núi Thánh có một sơn động, đó là lối đi vào núi Thánh. Trong truyền thuyết, tộc lão của gia tộc bọn ta đều ngủ say ở sâu trong núi Thánh.” Ruth giải thích. “Đi thôi, cô dẫn đường.” “Vâng, chủ nhân.” … Đi một hồi đã đến mặt khác của núi Thánh, bọn họ thấy một cửa hang, Ruth đi tụt lại phía sau và chờ ở cửa.