Dương Bách Xuyên phân công cho Ngô Mặc Thu đang ẩn mình: “Thu Nhi, lát nữa em đừng có vào, đứng canh ở bên ngoài đi.” “Không được, em sẽ không để anh mạo hiểm, em muốn đi cùng anh. Chưa kể Thu Nhi cũng có năng lực tự bảo vệ mình, anh phải để em theo cạnh mới được. Lần trước sau khi anh xảy ra chuyện, chủ mẫu Triệu Nam đã nói em đi bên cạnh anh, em phụng mệnh bảo vệ anh.” Ngô Mặc Thu lôi bảo kiếm Thương Phương. “Ơ… Con bé này, sao anh không biết chuyện này? Nghe lời, chờ ở bên ngoài.” Dương Bách Xuyên không dám để Thu Nhi đi mạo hiểm. Theo lời Ruth thì tộc lão trong núi Thánh của gia tộc Dracula bọn họ là một vị Công Tước. Nói cách khác, đó là một kẻ mạnh siêu việt bẩm sinh, là một ma cà rồng lão làng. Huống hồ cũng không biết bên trong ngọn núi lớn này có cái gì, thế nên anh muốn để Ngô Mặc Thu ở ngoài. “Không được, em phải đi theo anh.” Thái độ Ngô Mặc rất kiên quyết, bất kể Dương Bách Xuyên có nói thế nào cũng muốn đi theo. Không có cách nào khác nên Dương Bách Xuyên đành phải để cô đi theo, nhưng anh dặn cô không được hiện thân mà cứ giấu mình đi là được. Hơn nữa, một khi cô phát hiện tình hình không ổn thì phải bỏ chạy. Ngay sau đó, ba người tiến vào sơn động, dựa theo lời Ruth thì cô ta cũng mới chỉ được nghe rằng sơn động này rất sâu chứ chưa từng đi vào. Dù Amos có đứa người hiến tế vào thì cũng chỉ đưa vào sâu trong sơn động tầm một trăm mét. Không ai biết sơn động của núi Thánh thật sự sâu bao nhiêu cả. Toàn bộ sơn động cao khoảng bốn năm mét, bề rộng chừng hơn ba mét. Lúc mới vào, tất cả đều là băng. Có lẽ là do độ cao so với mặt biển nên nơi đây lạnh giá vô cùng. Sau khi đi được khoảng trăm mét, đột nhiên có một luồng nhiệt ập vào mặt, ánh sáng cũng xuất hiện trước mắt họ. Theo lời Ruth, đây chính là nơi Amos đứa người hiến tế vào và dừng bước tại đây. Nói cách khác, khả năng cao đằng trước chính là nơi lão Công tước của gia tộc Dracula ngủ say. Trong một cái hang động băng lại đột nhiên có một luồng hơi nóng thổi qua, lại còn ở bên trong núi lớn. Chỉ có một khả năng, đó chính là đằng trước có núi lửa. Cách đó ba mươi mét chính là một không gian rất lớn, diện tích khoảng ba bốn trăm mét vuông. Chính giữa không gian có một hồ dung nham với đường kính khoảng mười mấy mét đang ùng ục phun ra dung nham nóng chảy. Trên đỉnh của hồ dung nham cũng có một cửa động thông với thế giới bên ngoài. Đó chính là làn gió nóng bốc ra sau khi núi lửa bùng nổ, lao đến sơn động vừa nãy. Cách đó ba mươi mét chính là điểm giao thoa của hai cực, băng và lửa trong cùng một không gian. Một bên là sóng nhiệt của lửa, một bên là động băng. Đồng thời, Dương Bách Xuyên cũng phát hiện ra những chiếc quan tài đang được sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề trong hang động có dung nham… … Sau đó, Dương Bách Xuyên và Ruth đi tới không gian bên hồ dung nhamt. Đánh giá từ dấu vết của thân núi bốn phía, nơi đây có những dấu vết khai quật nhân tạo rõ ràng. Hiển nhiên là không gian rộng lớn do người trong gia tộc Ruth tạo gia nhờ không gian được hình thành sau vụ phun trào núi lửa. Sau khi đi đến mọi người mới phát hiện ra bốn phía hồ dung nham có mười hai chiếc quan tài. Mỗi chiếc quan tài đều làm từ chất liệu đen nhánh như mực, trông khá giống sắt nhưng lại chế tạo từ vật liệu bằng đá nào đó không biết tên. Dương Bách Xuyên dùng linh thức đi tra xét mười hai chiếc quan tài, tiếc rằng không biết những chiếc quan tài này làm bằng chất liệu gì mà có thể ngăn cản linh thức của anh. Anh hoàn toàn không tra xét được bên trong mười hai chiếc quan tài này có gì, tình hình bên trong ra sao? Dương Bách Xuyên nhìn Ruth, hỏi: “Vì sao lại là mười hai chiếc quan tài?” “Chủ nhân, cụ thể ra sao tôi cũng không rõ lắm. Hình như mỗi chiếc quan tài sẽ đại diện cho một thế hệ. Đến thế hệ của tôi là hậu duệ thứ mười ba. Nhưng trôi qua mấy trăm năm, số quan tài tích lũy được thực sự đã vượt quá mười hai chiếc.” Ruth trả lời.