Lúc này, có vẻ Liễu Linh Linh đang chìm vào hôn mê. Dương Bách Xuyên kiểm tra một lượt, tức khắc lòng chùng hẳn xuống. Anh vừa kiểm tra xong, quả thật trong cơ thể Liễu Linh Linh có một luồng độc Cương Thi âm hàn đang ăn mòn. Cái quan trọng là luồng độc đó hoàn toàn tồn tại trong máu cô, độc Cương Thi và máu đã dung nhập vào nhau. Đây là vấn đề mà đến cả anh cũng bó tay khó có cách nào giải quyết. Sắc mặt Dương Bách Xuyên khó coi vô cùng, anh vươn tay điểm huyệt tất cả các kinh mạch lớn và các huyệt đạo quan trọng trên toàn thân Liễu Linh Linh để chặn không cho máu vận chuyển trong cơ thể cô. Nếu anh không đoán sai, Liễu Linh Linh đã bị ma nữ Hồng Phất hại. Ma nữ Hồng Phất có thân Cương Thi, hơn nữa lại không phải Cương Thi đơn thuần mà còn là loại biết Tà Công, độc Cương Thi của cô ta không giống bình thường. Trước đó sư phụ Vân Thiên Tà đã từng nói ma nữ Hồng Phất là ma đạo gì. “Rầm.” Dương Bách Xuyên giận đến mức nện một đấm xuống đất khiến mặt đất thủng thành một cái hố to. Hiện tại anh chỉ có thể phong bế máu của Liễu Linh Linh để độc Cương Thi trong cơ thể cô tiếp tục lan rộng ra. Nếu không phong bế thì không lâu sau đó Liễu Linh Linh sẽ trở thành một Cương Thi. Đây rất có thể là do ma nữ Hồng Phất cố ý. Dương Bách Xuyên chìm trong sự hận thù. Anh chỉ có thể đợi sư phụ Vân Thiên Tà thức tỉnh để hỏi sư phụ cách giải quyết. Chứ anh hoàn toàn không biết gì về đạo Cương Thi cả. Có lẽ đây là kiếp nạn của Liễu Linh Linh. Nhìn khuôn mặt xanh xao của Liễu Linh Linh, không hiểu sao Dương Bách Xuyên lại quặn thắt lòng. Không anh biết về Liễu Linh Linh cả, anh vẫn luôn đặt cô ở sâu trong đáy lòng. Cô gái này là người đầu tiên anh tiếp xúc, và có thể nói rằng từ lúc mới đầu, cô đã thay đổi rất nhiều khía cạnh trong cuộc sống của anh. Nói không có tình cảm là nói dối. Ngày đó sau khi tốt nghiệp, từ khi cô đi nước ngoài đến bây giờ, tuy hai người chưa từng liên lạc với nhau lần nào, thậm chí còn chẳng gọi nổi cho nhau một cuộc, nhưng trong lòng hai người đều nghĩ đến nhau. Thậm chí Lâm Hoan đã từng nói rằng lần nào nói chuyện với cô, Liễu Linh Linh vẫn hỏi chuyện của anh nhiều nhất. Dương Bách Xuyên chưa bao giờ mở miệng nói đến, nhưng làm sao anh lại không nghĩ đến cô được cơ chứ. Mặc kệ thế nào, Dương Bách Xuyên nhất định sẽ nghĩ cách cứu Liễu Linh Linh. Sau khi đút cho Liễu Linh Linh một giọt nước Sinh Mệnh, anh quan sát một lượt, có vẻ nó không hề có tác dụng với độc Cương Thi trong máu cô. Điều đó khiến Dương Bách Xuyên hận đến nghiến răng nghiến lợi. Anh trầm giọng nói với Ngô Mặc Thu: “Thu Nhi, chăm sóc Linh Linh cho tốt.” “Anh yên tâm, Thu Nhi sẽ làm vậy.” Ngô Mặc Thu có thể nhìn ra Dương Bách Xuyên rất để tâm đến cô gái tên Liễu Linh Linh này. Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên nhìn về phía quan tài màu tím, hoặc có thể nói là ma nữ Hồng Phất. Trong hai mắt anh chứa đầy sát ý.