“Thằng Thạch, lại đây cha giới thiệu cho con, vị này là ngài Dương, là môn chủ Vân Môn - Dương Bách Xuyên. Môn chủ Dương tinh thông y đạo, đặc biệt đến cho xem kinh mạch cho con.” Thân Đồ Thành Cương vừa nói xong, lại nói với Dương Bách Xuyên: “Môn chủ Dương, đây là thằng nhóc Thân Đồ Thạch.” “Thân Đồ Thạch kính chào môn chủ Dương!” Dương Bách Xuyên cười đáp lễ, đám người Thiên Tuyệt cũng chào hỏi lại, mấy người khách sáo một lúc rồi ngồi bên ngoài lều. Không ngồi cũng hết cách, lều của cha con Thân Đồ quá nhỏ, mọi người không ngồi đủ càng khiến Thân Đồ Thành Cương thêm xấu hổ, ngược lại Dương Bách Xuyên cười nói: “Thân Đồ đạo hữu không cần để ý, đời tôi tu luyện phải cảm ngộ đất trời thiên nhiên, ngồi ở ngoài trời càng gần đất trời hơn, ông đừng chú trọng quá.” “Môn chủ Dương nói phải, nhưng dù sao vẫn là Thân Đồ tiếp đãi không chu đáo, tôi đi dọn bàn pha trà.” Thân Đồ Thành Cương nói xong, lập tức đi vào lều. Lúc này Thân Đồ Thạch nói: “Môn chủ Dương và mấy vị chớ trách, những năm gần đây vì vấn đề kinh mạch của tôi mà cha bôn ba khắp nơi tìm thầy, chi phí rất lớn, cha con chúng tôi có thể có một cái lều che gió che mưa đã tốt lắm rồi.” “Có thể thấy cha cậu rất yêu thương cậu, đây cũng xem như là tu hành, không cần để ý.” “Vâng, những năm này tôi đã làm phiền cha tôi…” Trong lúc hai người nói chuyện phiếm, Thân Đồ Thành Cương và đám người Minh Giác cầm bàn ghế đến, sau khi pha trà mấy người ngồi xuống. Lúc này mặt Thân Đồ Thành Cương đầy hy vọng, gấp gáp nói với Dương Bách Xuyên: “Môn chủ Dương, ngài xem kinh mạch của thằng bé…” “Để tôi xem xem, Thân Đồ đạo hữu không cần lo lắng, hai tay cậu nhà còn có thể động đậy, điều này chứng tỏ vẫn chưa đến mức quá tệ…” Sau khi nói xong, Dương Bách Xuyên ra hiệu cho Thân Đồ Thạch vươn tay trái ra, nhìn có vẻ như bắt mạch nhưng thật ra Dương Bách Xuyên đi khám bệnh đến bây giờ chưa từng bắt mạch, đều là dùng chân khí kiểm tra cơ thể. Sau khi chân khí tiến vào trong cơ thể Thân Đồ Thạch, Dương Bách Xuyên lập tức cau mày, vấn đề kinh mạch trong cơ thể Thân Đồ Thạch nghiêm trọng hơn anh tưởng. Mà Dương Bách Xuyên nhíu mày khiến cho Thân Đồ Thành Cương ở bên cạnh hốt hoảng, còn trong lòng Thân Đồ Thạch vẫn thế. Mười năm qua đi theo cha bái phỏng vô số danh y, không một ai có thể giải kinh mạch trong người anh ta, Thân Đồ Thạch không cho rằng Dương Bách Xuyên có thể có cách nào, nếu không phải sợ phụ sự kỳ vọng của Thân Đồ Thành Cương thì Thân Đồ Thạch cũng không định để Dương Bách Xuyên khám bệnh. Mặt khác, mỗi lần tìm danh y trong mấy năm qua, anh ta đã thất vọng đến chết lặng, trong lòng không có chút hi vọng nào. Trong lúc Dương Bách Xuyên kiểm tra lại phát hiện kinh mạch toàn thân Thân Đồ Thạch đã bị tắc đến tám phần, cũng chỉ có cánh tay trái và từ ngực trở lên coi như là hơi bình thường một chút, nhưng cũng sắp đến ngưỡng tắc nghẽn. Nếu không có gì ngoài ý muốn thì thêm nửa năm nữa, tất cả kinh mạch của Thân Đồ Thạch sẽ tắc nghẽn hoàn toàn, đến lúc đó chỉ có chết. Hiện tại có thể duy trì mức này hoàn toàn là vì trong cơ thể anh ta có năng lượng lớn đang duy trì, hẳn là do mấy năm này Thân Đồ Thành Cương cho Thân Đồ Thạch uống linh dược tạo ra. Tuy nhiên cũng vì uống một lượng lớn linh dược nên đã hại Thân Đồ Thạch, vấn đề tắc nghẽn kinh mạch dẫn đến kết quả không thể vận hành chân nguyên thông suốt, chân nguyên tích lũy lâu dài trong cơ thể hình thành năng lượng khổng lồ, có một ngày cơ thể Thân Đồ Thạch không chịu nổi những năng lượng này, cho dù kinh mạch tắc nghẽn không chết thì cũng sẽ nổ tung mà chết. Trong quá trình kiểm tra, Dương Bách Xuyên phát hiện mỗi một chỗ kinh mạch của Thân Đồ Thạch không bị hoại tử, mà là bởi vì khiếu huyệt xảy ra vấn đề dẫn đến kinh mạch vận chuyển không thông, dần dà ở chân nguyên tích lũy bị ngưng ở khiếu huyệt đó, cuối cùng hoàn toàn bịt kín.