Nếu so sánh con đường tu luyện với một đường ống nước có hệ thống, kinh mạch là đường ống nước, khiếu huyệt là van tách đường ống, đường ống nước và van tức là kinh mạch và khiếu huyệt bổ sung cho nhau, cả hai đều không thể thiếu. Vấn đề của Thân Đồ Thạch bây giờ là van trong cơ thể anh ta đã bị đóng lại, tất cả những gì phải làm là mở van và làm cho đường ống thông suốt. Nhưng quá trình này rất khó khăn, dù sao cũng là kinh mạch tu đạo, chỉ sơ sẩy một chút cũng sẽ khiến cho Thân Đồ Thạch nguy hiểm đến tính mạng. Sau khi kiểm tra xong, Dương Bách Xuyên giải thích tình trạng cơ thể Thân Đồ Thạch cha con Thân Đồ. Thân Đồ Thạch rất hiểu tình trạng cơ thể, sau khi anh ta nghe Dương Bách Xuyên kể lại, hai mắt đột nhiên sáng lên. Dương Bách Xuyên là người nói ra vấn đề đúng nhất trong mấy năm cầu y, khiến cho sâu trong lòng Thân Đồ Thạch lóe lên một tia hy vọng. Mà Thân Đồ Thành Cương lại không nghĩ nhiều như thế, hơi sốt ruột hỏi: “Môn chủ Dương có chữa được vấn đề kinh mạch của thằng Thạch nhà tôi không?” Ông chỉ quan tâm chuyện con trai nhà mình có chữa được hay không mà thôi. Dương Bách Xuyên uống một ngụm trà rồi nói: “Nếu tôi có thể nói ra nguyên nhân của bệnh thì cũng đồng ý giúp Thân Đồ đạo hữu, tôi sẽ dốc toàn lực, mặc dù khó khăn nhưng cũng nắm chắc bảy phần sẽ chữa khỏi. “Choang!” Anh vừa nói xong, chén trà trong tay Thân Đồ Thành Cương rơi xuống đất vỡ vụn thành mảnh vụn, ông ta đứng dậy, run run hỏi: “Môn chủ Dương nói thật ư?” “Chắc chắn là thật, Dương mỗ sẽ nói đùa mấy chuyện này với Thân Đồ đạo hữu.” Dương Bách Xuyên buông chén trà, cười cười nói. Cơ thể như cây cột điện của Thân Đồ Thành Cương lập tức quỳ gối trước mặt Dương Bách Xuyên, rầu rĩ nói: “Xin môn chủ Dương cứu thằng Thạch nhà tôi, chỉ cần có thể chữa khỏi kinh mạch của con tôi, Thân Đồ Thành Cương tôi thề với trời, đời này nguyện làm trâu làm ngựa cho ngài Dương, cái mạng này là của ngài Dương.” Trong lòng Dương Bách Xuyên vui vẻ nghĩ: “Chỉ chờ những lời này của ông, Tà Vương tán tu nguyện trung thành, chuyện này đúng là không dễ gì.” Nghĩ xong vội vàng đỡ Thân Đồ Thành Cương. Dương Bách Xuyên đỡ Thân Đồ Thành Cương lên, cười ha hả nói: "Thân Đồ đạo hữu nặng lời rồi, là thầy thuốc thì nên chữa bệnh cứu người, hơn nữa chúng ta có duyên, vấn đề kinh mạch của lệnh lang Thân Đồ Thạch tuy nghiêm trọng nhưng Dương mỗ vẫn có lòng tin chữa khỏi, giúp lệnh lang trở lại Võ đạo." Đối với ba con nhà Thân Đồ mà nói, câu này của Dương Bách Xuyên đúng là bốc thuốc đúng bệnh. Thân Đồ Thạch chững chạc, không thể hiện sự kích động ra ngoài, nhưng ánh mắt lấp lánh đã tiết lộ trong lòng không bình tĩnh như vậy. Còn Thân Đồ Thành Cương thì kích động đến nỗi toàn thân run rẩy. Trong mười năm qua, Dương Bách Xuyên là người đầu tiên nói nắm chắc bảy phần thành công có thể chữa khỏi kinh mạch cho con trai ông ta. Mặc dù chưa bắt đầu chữa trị, nhưng Thân Đồ Thành Cương tin tưởng Dương Bách Xuyên có thể chữa khỏi vấn đề kinh mạch cho con trai mình. Ông ta quá mong muốn con trai Thân Đồ Thạch khỏe lại, cho dù đánh đổi bằng tính mạng cũng không tiếc. "Cảm ơn, cảm ơn Dương môn chủ! Chỉ cần có thể giúp Thạch Nhi khỏe lại, cho dù sau này nó không thể tu luyện Võ đạo cũng được." Thân Đồ Thành Cương biết rõ vấn đề nghiêm trọng trước mắt của con trai Thân Đồ Thạch không phải Võ đạo, mà là tính mạng ngặt nghèo. Nếu có thể giữ mạng cho con trai thì cho dù sau này con trai trở thành người bình thường, ông ta cũng thấy đủ rồi. "Thân Đồ đạo hữu, kinh mạch của lệnh lang xảy ra vấn đề hẳn là lúc đang ở Tiên Thiên tầng tám đúng không?" Dương Bách Xuyên hỏi về tình trạng mình kiểm tra được để củng cố sự tin tưởng của ba con nhà Thân Đồ. "Đúng đúng đúng, Dương môn chủ thật tinh mắt, thiên phú Võ đạo của thằng bé không tệ, đúng là tu vi Tiên Thiên tầng tám, chỉ tiếc... Haiz!" Lời nói ẩn giấu sự tiếc thương.