Vốn dĩ tất cả mọi người đều nhìn thấy Miêu Mậu Thiên sầm mặt, đã nói khúc đầu “Miêu Mậu Thiên tôi…” Nhưng ai ngờ ông già xảo trá này đột nhiên đánh một chưởng về phía Dương Bách Xuyên. Dương Bách Xuyên híp mắt, không nhúc nhích. Lúc này bên trái bên phải của anh là cha con Thân Đồ, không cần anh ra tay, hai cha con có thể đánh lại. Dương Bách Xuyên tin rằng cha con Thân Đồ sẽ không thờ ơ. Đây cũng được xem là một bài kiểm tra. Quả nhiên Thân Đồ Thạch hừ lạnh một tiếng, đi trước một bước, đứng ra chắn trước người Dương Bách Xuyên, một quyền nghênh đón bàn tay Miêu Mậu Thiên. Thân Đồ Thành Cương cũng không chịu tụt lại phía sau, cùng với con trai Thân Đồ Thạch đánh lại Miêu Mậu Thiên. Mấy người Lăng Hư Tử nhìn thấy cha con Thân Đồ ra tay, vẻ mặt thả lỏng. Bọn họ đúng là sợ Dương Bách Xuyên chịu thiệt, dù sao Miêu Mậu Thiên là Tiên Thiên tầng chín đại viên mãn, mà Dương Bách Xuyên là Tiên Thiên tầng chín cao cấp, hai người chênh lệch nửa cấp. Nhưng ở giai đoạn cuối Tiên Thiên này, chênh lệch nửa cấp là cách nhau một trời một vực. Cũng may cha con Thân Đồ ở bên cạnh Dương Bách Xuyên, cộng thêm Thân Đồ Thạch vừa mới thăng cấp Tiên Thiên tầng chín đại viên mãn, mặc dù Thân Đồ Thành Cương là Tiên Thiên tầng chín cao cấp, nhưng luận thực lực thì không kém cao thủ đại viên mãn ở đây, đối đầu với Miêu Mậu Thiên sẽ không để cho Dương Bách Xuyên bị thương. Trong mắt mấy người Lăng Hư Tử, mặc dù Dương Bách Xuyên không nhúc nhích nhưng trong mắt lại lóe lên ánh sáng, anh đã phòng Miêu Mậu Thiên từ lâu. “Con cáo nhỏ này!” Lăng Hư Tử cảm thán trong lòng. Trong khoảnh khắc, cha con Thân Đồ và Miêu Mậu Thiên cùng chiến đấu. “Ầm!” Sau khi hai bàn tay va chạm, một tiếng động lớn phát ra. Giữa sân, ba người có chân nguyên cường đại quét bụi bặm bay khắp nơi. Bên ngoài trận chiến, trong mắt Dương Bách Xuyên, thực lực lão già Miêu Mậu Thiên đúng là bất phàm, một người có thể ứng phó với hai người. “Dù sao cũng là Tiên Thiên tầng chín đại viên mãn lâu đời, không giống với người mới tăng cấp đại viên mãn.” Nhìn cảnh chiến đấu giữa sân, Dương Bách Xuyên thầm nghĩ trong lòng. Có thể thấy Thân Đồ Thạch vừa mới thăng cấp đại viên mãn đánh nhau với Miêu Mậu Thiên vẫn hơi cứng nhắc. Thứ nhất là thực lực chênh lệch, thứ hai là thiếu kinh nghiệm chiến đấu. Nếu không phải có Thân Đồ Thành Cương ở bên cạnh giúp đỡ, không chừng Thân Đồ Thạch đã bị Miêu Mậu Thiên làm trọng thương từ lâu. Hôm nay Miêu Mậu Thiên ra tay đã cho thấy ông ta không giữ lời hứa, vây thì dù Dương Bách Xuyên ra tay giết ông ta cũng không tính là vi phạm quy định không được chém giết của sơn cốc. Hơn nữa lúc trước đám người Lăng Hư Tử cũng làm nhân chứng cho việc đánh cược của hai người, Miêu Mậu Thiên không giữ lời hứa cũng là đánh vào mặt mấy người Lăng Hư Tử, Dương Bách Xuyên tin mấy người bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho Miêu Mậu Thiên. Ngoài ra Dương Bách Xuyên luôn chú ý đến một thanh niên trong sân, thanh niên này đã đi theo bên cạnh Miêu Mậu Thiên ngay từ đầu, không cần phải nói, chắc chắn là người của Miêu Trại. Anh chú ý đến thanh niên này không chỉ vì ngay từ đầu hắn đã ở bên cạnh Miêu Mậu Thiên, mà là bởi vì Dương Bách Xuyên cảm giác trên người thanh niên này có loại khí tức tu luyện rất lạ kỳ, cảm giác rất quỷ dị. Dường như thanh niên Miêu Trại này vốn không phải là người, mà là một con trùng thú.