Cả người của Chiêm Khánh Nhân run rẩy, kêu thảm thiết phun ra một ngụm tinh huyết, vội vàng thúc giục gương Côn Luân. Một bộ chiến giáp tỏa ánh sáng màu vàng xuất hiện trên người anh ta, ngay lập tức Chiêm Khánh Nhân đứng vững gót chân trong lôi điện, đi về phía trước. “Rắc rắc…” Dù như vậy, nhưng trên người anh ta vẫn có thể cảm nhận được sự chết lặng, cả người bị lôi điện đánh đến run rẩy, nhưng vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng được. Theo sát là tiểu hòa thượng Liễu Phàm, nhỏ một giọt tinh huyết lên Thiên Cương Phật Đà Châu, một ảo ảnh Phật Đà xuất hiện sau lưng, sau đó tiểu hòa thượng tiếp tục bước về phía trước. Không ai nhìn đến thân thể của tiểu hòa thượng đang run rẩy, trên trán chảy đầy mồ hôi, trong miệng lẩm bẩm gì đó. Người không biết còn tưởng rằng cậu ta đang niệm pháp chú gì đó, thật ra tiểu hòa thượng đang mắng chửi người: “Lão bất tử, lão hòa thượng, ông lừa tôi, cái gì mà Thiên Cương Phật Đà Châu chính là chí bảo đứng đầu thế gian, nước lửa không xâm, mưa gió lôi điện không vào, tôi sắp bị đánh chết rồi đây…” Trần Trầm Hương nhìn thấy Chiêm Khánh Nhân và tiểu hòa thượng lần lượt bước lên Lôi Điện Cổ Đạo, lại nhìn lôi điện liên tục giáng xuống, lại nhớ đến Mai Thi Dĩnh đã rời đi theo Lôi Điện Cổ Đạo, lẩm bẩm: “Bại lộ thì bại lộ, đây mới chỉ là khi lôi điện, phía sau còn có khí độc và bảo vệ, không biết còn nguy hiểm đến mức nào đâu?” Trần Trầm Hương nghĩ trong lòng, bí mật trên người mình, hoặc là át chủ bài, cũng nhớ rõ lời dặn dò của sư tổ Trần Vân Phong, không được bại lộ át chủ bài trên người trừ khi đứng trước sống chết. Bởi vì theo như lời của sư tổ Trần Vân Phong, mấy người đồng hành cùng với anh ta lần này đều mang theo át chủ bài bí mật, nếu anh ta bại lộ trước sẽ ít đi một phần ưu thế. Nhưng bây giờ Trần Trầm Hương cảm thấy, nếu không thể chống lại lôi điện bằng sức mạnh của bản thân, cũng không thể làm người phụ nữ mình thích khinh thường, cũng không muốn thấy đám người Dương Bách Xuyên khinh thường. Vì vậy anh ta cảm thấy mình sẽ sử dụng át chủ bài trước. Nghĩ đến đây, Trần Trầm Hương giơ lên trường thương đen nhánh trong tay, niệm ra một mật chú tối nghĩa, ngay sau đó trường thương trong tay anh ta lóe lên, thu nhỏ lại ba tấc. Sau đó Trần Trầm Hương cầm trường thường đã thu nhỏ lại thành ba tấc, đâm vào ngực của bản thân, trong miệng ngâm xướng, nói: “Xương gấu quỷ - dung hợp.” Không có ai biết trường thương thần binh của anh ta được chế tạo từ xương của gấu quỷ thượng cổ, một khi dung hợp với thân thể của anh ta, anh ta có thể đạt được một phần sức mạnh của gấu quỷ. “Grào ~” Trần Trầm Hương ngửa mặt lên trời thét dài, cuối cùng phát ra tiếng kêu rợn người. Dương Bách Xuyên dẫn theo Mai Thi Dĩnh và Hồ Tiên Nhi xuyên qua Lôi Điện cổ đạo, ưu thế Thuật Khống Lôi của anh được thi triển xuất sắc trong lôi điện. Thật ra trong lòng Dương Bách Xuyên rất rõ ràng, lôi điện ở nơi này không phải đến từ trời xanh mà là trận pháp chuyển hóa thành lôi điện, nếu không thì với tu vi hiện tại của anh sẽ không thể đi lại trong lôi điện như thế này. Nhưng bất kể như thế nào, ít nhất hiện tại anh cũng rất ung dung, rất nhanh đã đưa hai người họ ra khỏi lôi điện cổ đạo. Tính toán khoảng cách lôi điện cổ đạo, khảo nghiệm này cũng dài chín mươi mét giống như khu Phong Vũ. Tính toán như vậy, bốn khu khảo nghiệm của động Hắc Liên hẳn là đều dài chín mươi mét. Cũng giống như trước đó, sau khi ra khỏi khu lôi điện sẽ xuất hiện một mặt phẳng. Chỉ đứng trên mặt phẳng này mới có thể xem là an toàn, trên tấm bia đá giống hệt nhau, có viết bốn chữ ‘Khí độc cổ đạo’. Đi lên chính là khu khảo nghiệm thứ ba ‘Khí độc cổ đạo’ rồi. Anh nói với Mai Thi Dĩnh và Hồ Tiên Nhi: “Hai người đợi tôi đi tiếp ứng ba người kia.” “Được, anh Dương cẩn thận.” Mai Thi Dĩnh dặn dò. Hồ Tiên Nhi không nói gì, nhưng thái độ của cô với Dương Bách Xuyên đã tốt hơn rất nhiều so với lúc vừa mới gặp mặt, gần như là thay đổi một trăm tám mươi độ, cô nhẹ nhàng gật đầu. Dương Bách Xuyên cười cười, anh quay đầu vọt vào trong Lôi Điện cổ đạo. Đúng lúc này Dương Bách Xuyên nghe được một tiếng thét dài, anh ngẩng đầu theo bản năng.