Chỉ thấy Chiêm Khánh Nhân và tiểu hòa thượng đã đi được một nửa. Tất cả bọn họ đều nghe được tiếng thét này, không hẹn mà cùng ngoảnh đầu lại. Ba người đều nhìn thấy thay đổi trên người Trần Trầm Hương. Tiếng thét này phát ra từ Trần Trầm Hương. Giờ phút này, trong mắt Dương Bách Xuyên, Chiêm Khánh Nhân và tiểu hòa thượng, Trần Trầm Hương đã xảy ra biến hóa lớn. Chỉ thấy hai cánh tay và trên mặt của Trần Trầm Hương mọc ra những sợi lông màu nâu, chiều cao cũng được tăng lên hơn hai mét. Trông anh ta như một người khổng lồ. Thay đổi của Trần Trầm Hương quả thực đã khiến Dương Bách Xuyên sợ hãi, anh thầm lẩm bẩm: “Mẹ kiếp ~ Đây là thú hay là người?” Trong lòng Dương Bách Xuyên đoán, Trần Trầm Hương hẳn là đã kích động năng lực của người nào đó, có lẽ là huyết mạch hoặc là dị cốt giống anh ta. Mà sau khi Chiêm Khánh Nhân và tiểu hòa thượng nhìn thấy dáng vẻ Trần Trầm Hương, dường như hai người họ cũng không bất ngờ lắm, xem ra đã sớm đoán trước, bọn họ quay đầu đi về phía trước. Điều này khiến Dương Bách Xuyên nghĩ tới, lẽ nào Chiêm Khánh Nhân và tiểu hòa thượng cũng có huyết mạch hoặc là dị cốt cường đại? Suy nghĩ này gần như chắc chắn, bởi vì biểu cảm trên mặt hai người họ quá mức bình tĩnh. Lúc này, anh nhìn thấy Trần Trầm Hương vừa mới dị biến đang bước trên Lôi Điện cổ đạo, từng dấu chân in hằn trên bậc thang, anh ta bước nhanh về phía trước, Lôi Điện của cổ đạo giáng lên người anh ta, thoạt nhìn như không có chút cảm giác nào. Lúc này so với tiểu hòa thượng hay là Chiêm Khánh Nhân, Trần Trầm Hương sau khi biến hóa, hay nói đúng hơn là dung hợp xương gấu quỷ, lại có thể đi như bay trong lôi điện cổ đạo. Chỉ năm đến sáu hơi thở, Trần Trầm Hương đã vượt qua Chiêm Khánh Nhân và tiểu hòa thượng đang bước tương đối chậm, thần tốc vọt thẳng lên phía trước. Dương Bách Xuyên thấy vậy, anh biết mình không tới hỗ trợ nữa, dù sao thì ba người họ chỉ còn mười mét nữa, anh xoay người đi về phía mặt phẳng. Vừa mới đứng vững gót chân, Trần Trầm Hương đã xông ra khỏi lôi điện, bốn mắt nhìn sau với Dương Bách Xuyên, ánh mắt anh ta ngập tràn chiến ý, Trần Trầm Hương cũng cố tình liếc về phía Mai Thi Dĩnh, vẻ mặt đầy đắc ý. Trong lòng Dương Bách Xuyên cười khổ, anh đâu phải trẻ con, sao lại không nhìn ra thái độ của Trần Trầm Hương đối với Mai Thi Dĩnh, không thể nghi ngờ, Trần Trầm Hương là người theo đuổi Mai Thi Dĩnh, hoặc nói thầm mến thì đúng hơn, có điều, hình như Mai Thi Dĩnh lại không có cảm giác gì với anh ta. “Anh Trần khá lắm ~” Cuối cùng thì Dương Bách Xuyên cũng nói với Trần Trầm Hương một câu tán thưởng, nhìn qua thì biến thân của anh ta rất cường đại. “Làm gì có, không so với anh Dương đây được.” Mặc dù như đang khiêm tốn nhưng nghe lời này của anh ta lại tràn đầy vẻ kiêu ngạo. Dương Bách Xuyên có thể cảm nhận được, dường như Trần Trầm Hương xem anh như tình địch, nhưng anh không hề có ý nghĩ không chính đáng gì với Mai Thi Dĩnh, chỉ vì cô là em gái của chị Mai mà thôi. Nhưng anh biết Trần Trầm Hương không nghĩ như vậy, anh ta có địch ý với anh cũng là chuyện bình thường. Giờ phút này, trong chốc lát anh ta lao ra khỏi lôi điện cổ đạo, muốn thể hiện thực lực trước mặt Mai Thi Dĩnh, điều này cũng dễ hiểu, Dương Bách Xuyên cũng không quá để ý. Có điều anh có thể cảm nhận được một cỗ khí tức vô cùng cường đại tản ra từ người Trần Trầm Hương, chỉ là không biết, thứ dung hợp trong cơ thể của anh ta là huyết mạch hay là cốt của dị thú cường đại nào? Anh không nhịn được mà hỏi sư phụ: “Lão đầu, có phải Trần Trầm Hương đã dung hợp huyết mạch dị thú cường đại nào đó không?” “Là cốt của Thượng Cổ Gấu Quỷ, Gấu Quỷ là một bộ tộc số một ở Tu Chân Giới, thậm chí ở Yêu Giới cũng là một chủng tộc rất cường đại, nếu muốn dùng sức mạnh để củng cố nền văn minh thì những tộc khác phải tránh xa tộc Gấu Quỷ. Luận về sức mạnh thì rất ít thế lực có thể chống lại được tộc Gấu Quỷ, tên nhóc này mặc dù dung hợp tàn cốt, nhưng cũng không thể xem thường, con cẩn thận một chút, vi phu có thể cảm nhận được cậu ta có địch ý với con.