Hắn cũng nghe được thứ đang giam nhốt bốn người họ thực ra là Hóa Huyết Sát Khí trận, trong lòng hắn lập tức choáng váng, trong truyền thừa của lão đầu có giới thiệu hàng trăm nghìn trận pháp, trong đó cũng có Hóa Huyết Sát Khí trận. Hóa Huyết Sát Khí chính là trận pháp tà đạo, trận pháp này dùng chính người sống để hiến tế, dùng nguyên khí để ngưng tụ sát khí trong thiên địa, kết hợp với núi non địa thế, hơn nữa cộng thêm cả người bày tra trận pháp này thúc giục, trong trận sẽ không ngừng xuất hiện oán khí biến thành sát khí, ảnh hưởng tới tâm thần và chân khí, cuối cùng sẽ thật sự bị luyện hóa thành một vũng máu. Loại oán khí và tà khí ở trận pháp thông thiên là khó chơi nhất, muốn giải phá bỏ, trừ khi tu vi của Dương Bách Xuyên phải cao hơn người bày binh bố trận, nếu không sẽ chẳng có cách nào khác. Nghĩ tới đây, mồ hôi lạnh trên trán Dương Bách Xuyên cũng ứa ra, nếu như để hắn chính diện đối kháng, cho dù tu vi của Âu Dương Hải Đường là Kim Đan kỳ đại viên mãn, thì hắn cũng không sợ mà đánh một trận, nhưng lại bị bà ta trực tiếp nhốt vào trong trận pháp tà ác này, Dương Bách Xuyên có chút bó tay. Có điều, hắn sẽ không dễ dàng nhận thua như vậy. Dương Bách Xuyên trầm giọng nói: “Bà chính là thành chủ thành Chiêu Dao – Âu Dương Hải Đường?” “Biết còn hỏi? Một là giao đá Căn Nguyên ra, bổn tọa sẽ cho ngươi toàn thây, ngươi phải biết đá Căn Nguyên vốn dĩ không phải là của ngươi, đây là bảo vật linh quặng của thành Chiêu Diêu ta.” u Dương Hải Đường rốt cuộc cũng xem như là thừa nhận thân phận của mình. Trong đầu Dương Bách Xuyên lóe lên ý nghĩ, muốn kéo dài thời gian trước để nghĩ biện pháp giải quyết, vì vậy hắn tiếp tục nói: “Thành chủ Âu Dương Hải Đường, bà đây là không đúng rồi, nếu nói thì phải nhắc tới bà hoặc là thủ hạ của bà không thèm cần biết đúng sai gì mà bắt ta trước. Sau đó đưa ta và bằng hữu tới quặng mỏ để đi đào đá, bà nói xem có phải là ta bị oan hay không? Đào được đá Căn Nguyên là cơ duyên của ta, xem như đền bù cho thời gian đào hơn một năm của ta. Hơn nữa…đá Căn Nguyên đã bị ta luyện hóa hấp thụ rồi, bây giờ bà có muốn thì ta cũng không lấy ra được, hay là thế này, bà thả chúng ta ra, ta có thể dùng thứ khác để bồi thường, thế nào? Như vậy tính ra thì ta vẫn chịu thiệt, đúng không?” “Hay cho một tiểu bối miệng mồm lanh lợi, ngươi cho rằng bổn tọa sẽ tin ngươi hay sao? Khoan hẵng nói tới chuyện đá Căn Nguyên, chỉ riêng giết Giản Thành thôi cũng đủ cho ngươi chết cả vạn lần rồi, ngươi có biết Giản Thành là cháu trai của trưởng lão Âm Dương Tông không, ngươi giết Giản Thành khiến bổn tọa rất bị động. Hơn nữa ta đã đợi đám tiểu tử ngươi nhiều ngày rồi. Hôm nay ngươi chỉ có duy nhất hai con đường, một là giao đá Căn Nguyên ra, bổn tọa sẽ cho ngươi được chết toàn thây, để bớt phải chịu khổ sở, Hai là sau khi luyện hóa ngươi thì đá Căn Nguyên sẽ vẫn thuộc về ta, hơn nữa bổn tọa sẽ câu thần hồn của ngươi rồi giao cho trưởng lão Âm Dương Tông để tiểu tử ngươi phải chịu đựng muôn đời nổi khổ lấy thần hồn để thắp sáng thiên đăng, tức thời thì tự mình quyết định. Hoặc là ngươi cho rằng không cần dùng đại trận để đối phó với ngươi. Bổn tọa đường đường là tu vi Kim Đan kỳ đại viên mãn, chẳng nhẽ còn không thu thập nổi một tiểu bối vừa mới vượt qua Kim Đan thiên khiếp như ngươi? Không nói tới bổn tọa chẳng buồn động thủ với tiểu bối như ngươi, phía sau ta còn có hai đại tướng tu vi Kim Đan hậu kỳ, cả trăm thị vệ Kim Đan trung kỳ. Lẽ nào còn không xử được ngươi? Bổn tọa bày ra trận pháp này chính là vì không muốn lãng phí thời gian mà thôi, được rồi, bổn tọa thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ngươi, cho ngươi thời gian ba hơi thở giao đá Căn Nguyên ra đây, nếu không đại trận khởi động, bổn tọa lập tức luyện hóa ngươi thành vũng máu. Theo lời của Âu Dương Hải Đường, bà ta hoàn toàn không coi Dương Bách Xuyên ra gì. Lần này nếu không phải cái chết của Giản Thành, khiến trưởng lão của Âm Dương Tông đích thân tới truy hỏi bà ta, bà ta cũng sẽ không tự mình tới đuổi bắt Dương Bách Xuyên, căn cứ theo phán đoán cả đoàn Dương Bách Xuyên tiến vào núi Đường Đình, chính là muốn đi về thành Tán Tu, bởi vì chỉ có thành Tán Tu là thành Chiêu Dao không quản được, khi đó thành trì sẽ rất hỗn loạn, mà thung lũng này là con đường duy nhất để đi tới thành Tán Tu, quả nhiên là chờ được tới lúc Dương Bách Xuyên đến. Bà ta cũng là đệ tử của Âm Dương Tông, đương nhiên biết cơn tức giận của trưởng lão, mặc dù Âu Dương Hải Đường không sợ Giản trưởng lão, nhưng cũng không muốn gây xích mích. Dù sao thì Giản Thành cũng vì đuổi bắt Dương Bách Xuyên cho bà ta mà mới bị giết. Vì thế, bà ta đã cho Giản trưởng lão một hứa hẹn, Âu Dương Hải Đường biết, lần này nếu không phải sư phụ bà ta ở Âm Dương Tông chu toàn, Giản trưởng lão đã sớm tới thành Chiêu Dao thu thập bà ta rồi. Dương Bách Xuyên nghe Âu Dương Hải Đường nói như vậy, hắn biết hôm nay mình không thể lương thiện được nữa rồi, hắn lạnh giọng mắng một cách dứt khoát: "Âu Dương Hải Đường, tốt nhất là bà đừng để cho ta có cơ hội ra ngoài, nếu hôm nay tiểu gia thoát ra được, ta nhất định sẽ lột sạch quần áo của bà rồi bán vào lầu xanh.” “Láo xược ~” u Dương Hải Đường giận dữ, hai tay vung lên phóng ra hai luồng chân khí, khởi động đại trận. Bên trong đại trận lập tức tràn đầy sát khí, một cỗ khí tức mùi xác chết và máu xuất hiện trong trận pháp, trực tiếp chui vào bên trong cơ thể bọn họ. “A...” Tiểu hòa thượng lập tức kêu thảm.