Dương Bách Xuyên vừa quay đầu đã nhìn thấy trận pháp Tam Tài của tiểu hòa thượng và huynh đệ Gia Cát, sau khi huyết sát xuất hiện thì sụp đổ trong chốc lát, kêu lên một tiếng thê thảm. Lắc mình một cái, hắn vội vàng phất tay thi triển chân khí, bao phủ cả ba người họ ở bên trong, xem như là bảo vệ sự an toàn. Mà giáp Nhật Nguyệt Càn Khôn trên người hắn tỏa ra ánh sáng chói lọi, ngược lại có thể chống lại sự cắn nuốt của huyết sát. Huyết tà sẽ gây ra sát thương rất lớn cho chân khí, đơn giản chính là như nước với lửa. “A~ Thấy ngươi có thể chống chọi lâu như vậy.” Âu Dương Hải Đường đứng bên ngoài hừ lạnh, bà ta không ngừng gia tăng trận pháp. Trong lòng Dương Bách Xuyên khổ sợ, quả thực hắn đã vội vàng dùng chân khí để bảo vệ cho ba người tiểu hòa thượng chống lại huyết sát, trong thời gian ngắn thì vẫn còn có thể, nhưng nếu kéo dài, sớm muộn gì thì chân khí của hắn sẽ bị cạn kiệt, đến lúc đó thì ngay cả bản thân hắn cũng xong đời. Nhưng tạm thời hắn không còn cách nào khác, chỉ có thể chống đỡ trước. ... Sâu trong núi Đường Đình, vợ chồng Bạch Khởi đi lại trong rừng, bọn họ nói chuyện với nhau. “Phu nhân, ta cảm thấy chúng ta nên mang Thái Tử điện hạ quay về, đột nhiên ta nhớ tới, tộc vượn chúng ta có Thông Tí Viên Hầu Hoàng truyền thừa, nếu Thái Tử đã xuất hiện, dòng máu thuần khiết của Thái Tử có thể tiến vào tổ địa để lấy truyền thừa Ngô Hoàng rồi ~” Bạch Khởi nói. “Phu quân nói cũng có lý, nhưng không biết tiểu đệ Dương Bách Xuyên có đồng ý hay không, để chúng ta mang Thái tử điện hạ đi?” Bạch Tố nói. “Ta tin hiền đệ sẽ đồng ý thôi ~” Bạch Khởi nói. “Bạch Tố, hay là thế này, chúng ta đuổi theo Dương Bách Xuyên, ta tin lúc này bọn họ vẫn còn chưa đi xa, có thể đuổi kịp.” "Dương Bách Xuyên, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, giao đá Căn Nguyên ra đây!" Bên ngoài đại trận, u Dương Hải Đường lạnh lùng uy hiếp Dương Bách Xuyên. Bên trong trận pháp, Dương Bách Xuyên chật vật chống đỡ. Mặc dù hắn có chân khí càn khôn nhưng cũng phải gian nan chống đỡ sức mạnh của huyết sát. Đương nhiên mấu chốt là ở bên trong trận pháp, Tiên Thiên bị áp chế. Hơn nữa hắn còn phải bảo vệ ba người tiểu hòa thượng, vì vậy hắn chống đỡ rất vất vả. Thấy u Dương Hải Đường không chịu từ bỏ ý đồ, Dương Bách Xuyên cười khẩy: "Ngươi có bản lĩnh thì luyện hóa ta trước rồi hẵng gáy!" Âu Dương Hải Đường híp mắt quát: "Ngươi vội vàng tìm chết như vậy thì bản tọa cho ngươi toại nguyện!" Bà ta nói xong, pháp quyết trở nên nhanh hơn. Tức thì khí huyết sát trong sát trận càng dày hơn, rốt cuộc mặt Dương Bách Xuyên cũng biến sắc. Vốn dĩ hắn chống đỡ đã gian nan lắm rồi, vậy mà bây giờ hắn cảm nhận rõ sát khí ngút trời, ngay cả chân khí trong cơ thể cũng cạn kiệt. "Lão đại hãy gỡ bỏ lớp bảo vệ của chúng ta rồi nghĩ cách chạy trốn đi!" Tiểu hòa thượng không nhịn được lên tiếng. Hắn biết Dương Bách Xuyên sắp không chống đỡ được nữa. "Dương đại ca đi đi, chúng ta không trách huynh, có lẽ đây là số mệnh của chúng ta." Lúc này Gia Cát Khổng cũng lên tiếng. Hắn tin tưởng với thủ đoạn của Dương Bách Xuyên, nếu không cần bảo vệ ba người họ thì đối phương có cơ hội phá trận chạy trốn. Mà hiện tại Dương Bách Xuyên bị ba người họ liên lụy, chẳng may không chống đỡ được nữa thì cuối cùng cả bốn người sẽ mất mạng. "Phụt!" Dương Bách Xuyên phun ra một ngụm máu, tiếp tục thúc giục chân khí duy trì lớp bảo vệ cho ba người kia, sau đó nhếch môi nói: "Nói linh tinh gì thế, số mệnh chó má gì, tu chân vốn là chống lại số mệnh, sao có thể cam chịu? Yên tâm đi, ta vẫn còn hậu chiêu!" Hắn nói vậy thôi, chứ nào có hậu chiêu gì. Nếu có thì chính là sư phụ Vân Thiên Tà, song Dương Bách Xuyên không biết sức mạnh thần hồn của sư phụ có thể phá trận pháp này hay không. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa hắn cũng không muốn bỏ lại ba người tiểu hòa thượng.
Ở phương diện bạn bè, hắn từng trơ mắt nhìn chị Mai mất mạng. Tình huống hiện tại rất giống tình cảnh của hắn và chị Mai ở hầm mỏ.