Nhưng ngay sau đó Dương Bách Xuyên lại nghĩ đến một vấn đề quan trọng, đó là bình Càn Khôn có thể tiếp nhận vật sống hay không.
Trước đây sư phụ Vân Thiên Tà từng nói mọi không gian chứa đồ chỉ có thể thu vật chết, không thu vật sống.
Nghĩ tới đây, anh bèn hỏi sư phụ: "Sư phụ, không gian bình Càn Khôn có thể thu động vật vào trong không?"
"Vi sư cũng không biết, hay là con thử xem. Bình Càn Khôn quá thần bí, mặc dù vi sư ở trong này nhưng cũng không rõ tình hình bên trong bình Càn Khôn. Tuy nhiên, bình Càn Khôn là đồ năm xưa vi sư đoạt được ở nơi tuyệt thế nào đó thuộc Tu Chân Giới, thần bí lạ thường, nói không chừng nó có thể thu động vật đấy.
Con thử với con khỉ trong tay chẳng phải sẽ biết ư? Ôi trời, ta bảo này, con có thể nhẹ tay một chút không? Con nhìn xem con khỉ này sắp bị con bóp chết rồi. Ta nói cho con biết, con khỉ này rất thông minh, bỏ xa lũ khỉ hoang ở cửa hang, huyết mạch chẳng kém chồn của con. Con bắt nó về đi." Vân Thiên Tà giở giọng ngang ngược dặn dò.
"Ồ!" Nghe sư phụ nói vậy, Dương Bách Xuyên sửng sốt nhìn vua khỉ lông vàng trong tay phải mình. Nãy giờ anh cứ bóp cổ nó không thả, làm nó ngất xỉu lúc nào chẳng hay.
Bây giờ nghe sư phụ nói vua khỉ lông vàng cũng là loài linh vật giống con chồn, anh hờ hững nói: "Chết một con khỉ mà thôi. Sư phụ ơi con hỏi này, sao con gì người cũng nói là linh vật thế?
Cả con chồn lẫn con khỉ này, con đều thấy chúng chỉ thông minh hơn động vật bình thường một chút thôi, đâu phải linh thú được nhắc đến trong điển tịch tu chân. Con bắt mấy con thú này chẳng khác gì tìm tổ tông cho mình."
"Thằng nhóc thúi, ở Tu Chân Giới nuôi linh thú cần bí pháp, trong Bách khoa toàn thư tu chân mà vi sư đưa cho con có phần giới thiệu cách nuôi linh thú thế nào, con chỉ nuôi nó như thú cưng thì dù nuôi một trăm năm cũng không thành linh thú.
Con không thể chăm chỉ đọc những kiến thức tu chân kia được sao? Hiện tại con chồn của con và con khỉ này vẫn chưa mở linh trí, tất nhiên là chúng chỉ tốt hơn động vật bình thường một chút mà thôi. Con phải mở linh trí cho chúng hiểu không?"
Vân Thiên Tà hét lên với Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên lúng túng nói: "Hix, về sau con sẽ đọc chăm chỉ, lúc trước chẳng phải là vì con không có thời gian sao? Lão già kia, mở linh trí là gì? Con phải làm thế nào mới có thể nuôi con chồn, ừm, và cả con khỉ này thành linh thú? Còn nữa, rốt cuộc linh thú có lợi gì cho con?"
"Ta thật sự... Mà thôi, hôm nay ta sẽ từ từ giảng giải cho con kẻo con lại làm ta mất mặt. Nhớ là sau này nhất định phải đọc hết điển tịch Bách khoa toàn thư tu chân kia cho ta." Vân Thiên Tà bó tay với Dương Bách Xuyên. "Hì hì, sư phụ anh minh, sau này con nhất định sẽ đọc." Dương Bách Xuyên nịnh nọt. Sau đó, anh nghe thấy sư phụ nói: "Mở linh trí tức là linh thú có linh căn mở mang linh trí. Đương nhiên không phải tất cả động vật đều có linh căn. Vi sư cảm nhận được chồn của con và con khỉ này có huyết mạch rất tốt." "Sao con lại không cảm nhận được? Sư phụ, người cũng dạy con bản lĩnh này đi, sau này con sẽ không làm phiền người phân biệt linh thú nữa, nếu gặp được thì con sẽ tự bắt." Dương Bách Xuyên không nhịn được ngắt lời sư phụ. "Thằng nhóc thúi đừng nói leo. Muốn phân biệt linh thú có linh căn hay không thì cần phải có tu vi và khả năng quan sát. Sau này tu vi cao rồi, con ắt sẽ phân biệt được. Con còn nói leo nữa là ta không giảng nữa đâu." Vân Thiên Tà không vui.
"Vâng vâng vâng, người tiếp tục đi, con không nói nữa." Dương Bách Xuyên cười ngượng ngập.