Lại nhìn Dương Bách Xuyên, đúng là người so với người càng khiến người ta ghen tị đến chết.
Tuy bên ngoài Dương Bách Xuyên không quan sát hai người kia nhưng thật ra linh thức của anh vẫn luôn theo dõi bọn họ, đề phòng bọn họ tung ám chiêu.
Trải qua cuộc chiến với nữ La Sát, hiện tại anh đã đề cao cảnh giác với cổ võ giả.
Anh thu biểu hiện của hai người trong mắt, thấy bọn họ cứ nhìn chằm chằm đan dược thì hiểu cả hai đang hâm mộ chồn Hương Hương và Hầu Đậu Đậu.
Bỗng nhiên trong đầu Dương Bách Xuyên nảy ra một suy nghĩ, nếu như hai tên trộm này quan tâm đến đan dược, liệu anh có thể dùng đan dược thu phục bọn họ, để bọn họ làm việc cho mình không?
Nghĩ tới đây, Dương Bách Xuyên ngẩng đầu, cười hỏi: "Hai vị có thể tự giới thiệu bản thân một chút được không?"
Nghe anh hỏi vậy, Đường Long ngây ra một hồi, anh ta không ngờ Dương Bách Xuyên không hỏi thẳng chuyện tranh cổ mà ngược lại hỏi tên bọn họ trước.
Anh ta hít sâu một hơi, nói: "Tôi là Đường Long, đây là bạn gái của tôi, Cổ Tư Lạc." Đường Long vừa nói vừa dùng hai tay chà sát trên mặt, kéo xuống một lớp mặt nạ da người rất mỏng, lộ ra gương mặt thật.
Tóc của anh ta cũng là tóc giả, sau khi cởi xuống, trong nháy mắt đã biến thành một anh đẹp trai chừng hai mươi tuổi.
"Hai vị làm việc cho thế lực nào? Hoặc là nói sư phụ của hai người là người phương nào?" Dương Bách Xuyên không hề ngạc nhiên khi thấy Đường Long dịch dung, tiếp tục đặt câu hỏi.
Đường Long thấy Dương Bách Xuyên chẳng thèm để ý thuật dịch dung của bản thân chút nào, giống như anh đã biết trước đó rồi, trong lòng càng cảm thấy anh không đơn giản, khi nói chuyện cũng thêm vài phần cung kính.
Anh ta lập tức nói: "Thật ra hai người chúng tôi là trẻ mồ côi, lớn lên ở trại trẻ mồ côi nước Mỹ, lên năm tuổi được sư phụ thu nhận, truyền thụ võ công. Năm năm trước sau khi sư phụ qua đời, chúng tôi liền về nước, không làm việc cho thế lực nào.”
Nghe câu trả lời của Đường Long xong, ánh mắt Dương Bách Xuyên sáng lên, thầm nghĩ: "Xem ra kế hoạch của mình có hi vọng!"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.com.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Anh tiếp tục hỏi: "Hai người thân là cổ võ giả, kiếm tiền không khó, tại sao phải bất chấp nguy hiểm làm kẻ trộm hả?"
Đường Long cười khổ: "Sư phụ nuôi dưỡng chúng tôi vốn sở hữu bản lĩnh tinh thông nghìn môn, cái này xem như, khụ khụ, nguyên nhân lớn nhất tại sao lại làm nghề này. Trước đó ông ấy từng nói, người tập võ muốn đạt được thành tựu, chỉ dựa vào thành tâm không đủ, còn cần bốn nhân tố ‘pháp, tài, lữ, địa’, mà trong đó, tài lực là trụ cột tất cả, vậy nên…”
(Pháp là phương pháp tu hành, thuật pháp, bí kíp,...; Tài là tiền bạc, bảo vật, tài nguyên tu luyện; Lữ là người chung chí hướng, cùng nghiên cứu, dẫn dắt, xúc tiến lẫn nhau; Địa là nơi tu hành, không cần phải là phúc địa nhưng phải là nơi có lợi đối với việc tu luyện.) Nói đến đây, Đường Long dừng lại. Dương Bách Xuyên mỉm cười tiếp lời: "Hai người làm trộm, mục đích chính là vì kiếm tiền?"