Nghe thấy anh ta giải thích, Dương Bách Xuyên nở nụ cười, xem ra kế hoạch mời chào hai thần trộm này rất có hy vọng. Tuy nhiên anh không được tỏ ra quá vội vàng, nếu không sẽ bị đối phương bắt chẹt.
Sau khi nắm chắc tâm lý, Dương Bách Xuyên nói lảng sang chuyện khác, hỏi chuyện tranh cổ: “Lần này hai người trộm tranh cổ của công ty chúng tôi là nhận được tin tức từ nơi nào?”
Đường Long vốn không định nói, thế nhưng là ở trước mặt Dương Bách Xuyên, anh ta chẳng có chút nắm chắt nào, hơn nữa vẻ kiêu ngạo cũng đã bị Dương Bách Xuyên xóa sạch, nghe anh hỏi thì dứt khoát nói thẳng: “Trong một tiệc rượu, biết được từ miệng người nhà họ Diệp ở Yên Kinh.”
"Quả nhiên!" Dương Bách Xuyên thầm mắng một câu, trong lòng anh đã có phỏng đoán, chuyện tranh cổ bị trộm chỉ có thể do nhà họ Triệu hoặc nhà họ Diệp muốn ép Triệu Nam đi vào khuôn khổ mà cố ý làm ra.
Hiện tại xem ra sự thật đã rõ tám chín phần mười, khách quý Triệu Nam tìm được là người nhà họ Diệp sắp xếp, sau đó bọn họ tiết lộ tin tức tranh cổ cho cặp đôi đạo tặc Đường Long và Cổ Tư Lạc.
Về phần tại sao nhà họ Diệp lại biết thân phận của hai người Đường Long thì không khó, thân là một trong bốn thế gia cổ võ lớn tại Yên Kinh, tìm một hai kẻ trộm dễ như ăn bánh.
Tất cả đều nằm trong kế hoạch của đối phương.
Có lẽ không có sự tồn tại của anh, có thể nhà họ Diệp đã thành công rồi, đáng tiếc chuyện này đã bị Dương Bách Xuyên anh nhúng tay vào, bàn tính này của nhà họ Diệp đã định trước sẽ thất bại.
Đường Long gật đầu ra hiệu cho bạn gái Cổ Tư Lạc, cô ấy xoay người đi vào phòng ngủ.
Không lâu sau, Cổ Tư Lạc cầm một hộp gỗ thật dài bước ra.
Dương Bách Xuyên ngồi im không nhúc nhích, dùng linh thức dò xét liền phát hiện bên trong là tranh vẽ.
Quả nhiên Đường Long nói: "Ngài Dương, đây là bộ tranh Lăng Yên Các thời Đường công ty Triệu thị đấu giá, hiện tại trả lại cho ngài Dương, hy vọng anh có thể thả cho chúng tôi một con đường sống."
Dương Bách Xuyên đặt tranh cổ sang một bên, cười nói: "Đường Long, Cổ Tư Lạc đúng không? Hai người không làm việc cho bất cứ ai, ăn trộm chỉ vì nâng cao nội lực. Thế nhưng dù sao nghề trộm cắp cũng không phải là kế lâu dài, không phải người xưa có câu, thường đi bên bờ sông sao tránh khỏi ướt giày à? Công việc nguy hiểm thế này, đừng làm nữa thì tốt hơn. Tôi có thể cho hai người tất cả mọi thứ, thậm chí còn vượt xa khỏi tưởng tượng của các người, không bằng đi theo tôi lăn lộn nhé?”
Đường Long và Cổ Tư Lạc đều sững sờ, không nghĩ tới Dương Bách Xuyên lại nói ra những lời như vậy.
Ngay lúc bọn họ còn đang ngơ ngác, chỉ thấy Dương Bách Xuyên rút tay ra khỏi túi áo, trong bàn tay là hai viên đan dược.
Ánh mắt Đường Long và Cổ Tư Lạc ngay lập tức sáng bừng. Trong mắt Đường Long và Cổ Tư Lạc, hai viên đan dược Dương Bách Xuyên lấy ra lần này còn tốt hơn cả đan dược cho thú cưng ăn trước đó! Xem ra cũng có mắt nhìn đấy, có nhiều thứ chỉ cần nhìn thoáng qua vẻ bề ngoài đã khiến người khác có ấn tượng tốt trong lòng. Hiện tại hai viên đan dược trong tay Dương Bách Xuyên có màu trắng, phát ra ánh sáng nhàn nhạt lung linh, thậm chí mùi thuốc tỏa ra còn làm chấn động tinh thần người khác. Chắc chắn là đan dược cao cấp! Đây là Đường Long và bạn gái Cổ Tư Lạc sau khi nhìn nhau thấy được trong mắt đối phương.