“Chít chít.” “Hương Hương.” “Chít chít.” Gọi ba lần, chồn nhỏ Hương Hương đáp lại ba lần. Dương Bách Xuyên cười nhìn ông già, nói: “Lần này tiền bối đã tin chưa, xin ngài hãy trả lại chồn nhỏ cho vãn bối.” Lời nói tiếp theo của ông già hoàn toàn chọc giận Dương Bách Xuyên, trong lòng mắng ông ta không biết xấu hổ, hoàn toàn là một lão già không biết liêm sỉ! Chờ Dương Bách Xuyên nói xong, ông già trừng to mắt nói: “Tin cái gì mà tin, động vật đều kêu như vậy, hơn nữa, cho dù chồn nhỏ này là của cậu, vậy thì sao? Nó trộm uống hết ba bình rượu Trúc Diệp lão phu ủ ba năm, đây chính là rượu ngon lão phu mất ba năm ở trong núi sâu rừng già để sản xuất. Một năm lên men, một năm sản xuất, thêm một năm phủ bụi ủ ở trong Hàn Đàm, thằng nhóc nhà cậu có biết nó trân quý đến mức nào không? Lão phu bắt nói coi như gán nợ, hoặc cậu bồi thường rượu cho lão phu, lão phu sẽ trả chồn nhỏ lại cho cậu.” Dương Bách Xuyên nghe xong đen mặt, tức giận không nhẹ. Tức ông già chơi xấu, tức chồn nhỏ tham ăn. Đối với việc chồn nhỏ trộm uống hết rượu Trúc Diệp ông ta giấu trong hồ nước gì đó, trong lòng của Dương Bách Xuyên tin tưởng tám phần. Thiên phú của chồn nhỏ là tìm bảo vật, có thể tìm được rượu ông già giấu trong hồ nước cũng không có gì kỳ quái. Nhìn chồn nhỏ và Hầu Đậu Đậu, Dương Bách Xuyên trầm giọng hỏi chúng nó, nói: “Có phải các ngươi uống trộm rượu của người ta không?” Chồn nhỏ nhỏ giọng kêu chít chít, cúi thấp đầu, giống như trẻ con mắc sai lầm. Hầu Đậu Đậu thông minh hơn, sợ Dương Bách Xuyên trừng phạt, vội vàng bò xuống từ bả vai của anh rồi bò lên trên cây kêu to, móng vuốt khoa tay múa chân, ý nói là chồn nhỏ tìm được, nhưng nó cũng uống. Trong lòng Dương Bách Xuyên rất tức giận. Hai tên nhóc không bớt lo, lần này bị người tóm được nhược điểm. Khụ khụ hai tiếng, Dương Bách Xuyên ý đồ muốn dùng tiền bồi thường ông già. Kết quả đàm phán không có hiệu quả, ông già dầu muối không ăn, quyết tâm muốn bắt chồn nhỏ dùng để gán nợ. Dương Bách Xuyên nheo mắt lại, mặc dù cảm thấy ông già cường đại nhưng muốn bắt chồn nhỏ đi gán nợ, anh chắc chắn sẽ không đồng ý. Không dùng được văn có thể dùng vũ lực, anh không tin ông già có ba đầu sáu tay, cùng lắm thì cướp được chồn nhỏ xong chạy trốn là được. Hơn nữa còn có Kiều Phúc ở đây, âm thầm ra hiệu cho Kiều Phúc tìm cơ hội cướp lấy chồn nhỏ. Kiều Phúc là Qủy tu, người bình thường không nhìn thấy được, chỉ có mình Dương Bách Xuyên nhìn được, gật đầu với Kiều Phúc, bảo anh ta chuẩn bị cướp chồn nhỏ. Dương Bách Xuyên lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Ông già, là ông không tuân thủ ước hẹn, tôi sẽ không khách khí.” Nói xong, Dương Bách Xuyên bật xa, đánh một quyền về phía ông già. Đối mặt với hơi thở khủng bố của ông ta, anh không dám lơ là, vừa ra tay dùng hết toàn lực chân khí viên mãn, hơn nữa thân thể anh có lực lượng cường đại, uy lực của quyền này không nhỏ.